Nhật Ký Tình Nhân

Chương 300: Ác mộng liên miên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Lục Kính Đình chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, đưa ngón tay nâng cằm tôi lên: “Có thật là em đồng ý với bất cứ điều gì mà anh yêu cầu không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi gật đầu lia lịa. “Thật, Lục Kính Đình, làm ơn, hãy để Tân Gia Kiệt đi đi!”

Lục Kính Đình liếc tôi một cái, sau đó chậm rãi nói: “Yêu cầu của anh là em nhất định phải ở đây. Ở bên cạnh anh, không thể phản bội anh, cả đời này chỉ có thể là người phụ nữ của anh!” “Em đồng ý! Em đồng ý với anh!” Ngay khi Lục Kính Đình nói xong, tôi đã nhanh chóng đồng ý.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Kỳ thật tôi căn bản cũng không để tâm nghe anh ta đưa ra yêu cầu gì, cho nên bỏ qua nhu tình trong đáy mắt kia của anh ta, tất cả lực chú ý của tôi đều ở trên người Tân Gia Kiệt.

Lục Kính Đình nhìn thẳng vào tôi, chắc là để xem tôi có thực sự đồng ý hay không. “Nếu như lần sau lại để cho anh nhìn thấy em dây dưa không rõ với Chu Phong thì cậu ta không chịu phạt đơn giản như vậy đâu! Nếu em dám chọc giận anh, nói không chừng anh còn có thể chặt bàn taycủa cậu ta xuống tặng cho em!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghe nói như thế, tôi bị dọa đến nhịn không được run rẩy, trong đầu một mảnh hỗn độn.

Nghĩ đến cảnh đó, bụng tôi bỗng sôi lên, tôi cúi gập người xuống và bắt đầu nên khan.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Kính Đình liếc nhìn tôi rồi vẫy vẫy tay rồi ra hiệu cho người đặt Tân Gia Kiệt xuống.

Tôi cảm thấy đầu mình nặng trĩu khi tôi nôn ra. Tôi vốn không có ăn tối, không có thứ gì trong dạ dày cả, nước trong lá gan đều muốn phun ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Kính Đình đi tới muốn kiểm tra tình hình của tôi nhưng khi tôi nhìn lên và thấy Tân Gia Kiệt được thả ra, tôi lập tức bỏ qua anh ta rồi chạy về phía Tân Gia Kiệt. “Gia Kiệt, em có sao không?”

Tôi lấy cái khăn trong miệng Tân Gia Kiệt ra, đánh giá từ trên xuống dưới, lúc này mới phát hiện trên mặt cậu có rất nhiều vết thương, xanh xanh tím tím mà trên người còn không biết có bao nhiêu vết thương nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ánh mắt Tân Gia Kiệt có chút mờ mịt, xem ra bị thương không nhẹ, trong lòng tôi càng thêm khó chịu.

Khi tôi đang tràn ngập lo lắng nhìn vết thương trên người Tân Gia Kiệt thì liền bị anh từ phía sau túm lấy khuỷu tay kéo lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi tôi quay lại liền đụng phải lồng ngực cứng ngắc, hơi thở quen thuộc của Lục Kính Đình phải vào mũi. Tân Gia Kiệt vẫn còn tỉnh táo, thấy tôi bị Lục KínhĐình kéo lên, trong nháy mắt muốn xông lên: "Đừng làm tổn thương chị gái tôi!”

Nhưng ngay sau đó cậu ta đã bị người của Lục Kính Đình bên cạnh chặn lại, không ngừng đá vào người khiến cậu ta lộn nhào xuống đất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Giọng nói của Lục Kính Đình như từ trong địa ngục vang lên bên tại tôi: “Đừng có bày ra bộ phim tình cảm chị em trước mặt anh. Hãy nhớ kỹ việc em nên làm, đó chính là sự bảo vệ tốt nhất cho cậu ta!”

Tôi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Lục Kính Đình, trên mặt tôi tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, anh ta thế mà đã lấy Tân Gia Kiệt ra để uy hiếp tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng theo tình hình này, trong lòng tôi cũng càng thêm xác định muốn để Tần Thiên Khải đưa Tân Gia Kiệt rời khỏi Lục Kính Đình, không muốn cậu ta lại vì tôi mà phải bị như thế này nữa.

Có lẽ là biểu hiện của tôi là mắt Lục Kính Đình đau nhói, khuôn mặt anh ta đã sớm lộ rõ vẻ bực bội, sau đó anh ta ôm đầu tôi và hôn thật mạnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi không ngừng giãy dụa, bây giờ tôi không muốn đụng chạm người đàn ông này chút nào.

Nhưng đôi tay của Lục Kính Đình cứng như thép nên tôi không thể thoát ra được, tôi không chút do dự mà cắn mạnh vào đôi môi mềm mại của anh ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Kính Đình chỉ rên khẽ một tiếngr ồi đột ngột tăng áp lực lên phía sau đầu tôi, làm nụ hôn sâu hơn.

Khi tôi bắt đầu cảm thấy khó thở và sắp ngạt thở, anh ta mới thả tôi ra.Tôi ôm ngực thở hổn hển, thất vọng nói: “Lục Kính Đình, em vẫn luôn tin tưởng những gì anh đã nói là sẽ bảo vệ em và con em, sẽ không làm tổn thương em trai em. Bây giờ có vẻ như em đã tin sai người rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Kính Đình nghe vậy liền nắm chặt hai tay, có lẽ là vì sợ bản thân anh ta không kiềm chế được cảm xúc sẽ đẩm cho tôi một cái.

Tân Gia Kiệt đã bị người của Lục Kính Đình mang đi rồi. Tôi biết Lục Kính Đình sẽ không giao cậu ta cho tôi cho nên tôi cũng không thèm mở miệng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi chỉ khẽ liếc Lục Kính Đình, sau đó quay người đi về phía cửa một cách phù phiếm. Đầu tôi nặng trĩu đau đến sắp nổ tung, trái tim tôi cũng đau nhói.

Trong bụng cứ xuất hiện cơn đau âm ỉ, tôi vô thức dùng tay để bảo vệ bụng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cuối cùng trước mắt tôi tối sầm, cả người đều hôn mê bất tỉnh. Trước khi bất tỉnh, tôi có thể cảm thấy Lục Kính Đình đã kéo được mình.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, chóp mũi của tôi toàn là mùi thuốc khử trùng, gần đây tôi đã đến bệnh viện không ít lần nên bây giờ tôi đã thấy chán ghét cái mùi này lắm rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Kính Đình ngồi ở mép giường, khi thấy tôi tỉnh lại, anh nhàn nhạt mở miệng: “Bác sĩ nói không có chuyện gì nghiêm trọng. Gần đây em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. Đừng đi đâu cả!”

Đối với lệnh cấm trá hình này, tôi chỉ miễn cưỡng giật giật khóe miệng rồi quay đầu không muốn nhìnanh ta. Nhớ đọc truyện trên* Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hai người im lặng một lúc, cuối cùng tiếng chuông điện thoại di động của Lục Kính Đình đã phá vỡ sự im lặng trong phòng. “Alo!

Tôi có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia và tôi cũng không cần phải đoán đó là ai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Kính Đình đáp ứng hai tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó nói với tôi: “Anh còn có việc phải làm, phải đi trước. Hôm nay em cứ nằm ở bệnh viện nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đến đón em về nhà!”

Mặc dù còn đắm chìm trong bị thương nhưng tôi còn không có quên nhiệm vụ của mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc Lục Kính Đình chuẩn bị rời đi, tôi vội quay đầu lại hỏi: “Có phải gần đây Kiều Lam đang ở trong biệt thự không?”

Anh ta xoay đầu lại nhìn tôi một chút, nhàn nhạt mở miệng: “Ừ!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nhẹ gật đầu, quay đầu đi, trong lòng thở dài một hơi.

Sau lưng có tiếng đóng cửa, Lục Kính Đình rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi lấy điện thoại di động để trên bàn đầu giường thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của cô Phương. Chắc là do đã nhiều ngày rồi cô ta không nghe tin tức gì từ tôi nên không thể kìm lòng được nữa. Tôi chỉ không biết Lục Kính Đình có nhìn thấy hay không thôi.

Tôi trấn tĩnh tâm trí và gọi lại cho cô Phương: “CôPhương, thật ngại quá, vừa rồi tôi không nghe thấy điện thoại!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô Phương cũng không để ý, chỉ lo lắng hỏi tôi những việc cô ta giao cho tôi đã thực hiện tốt hết chưa.

Tôi dừng lại một chút, lúc này mới lên tiếng: “Tạm thời tôi còn chưa lấy được bằng chứng nào nhưng chắc sẽ sớm thôi. Kiều Lam đã đến Thanh Hải rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô Phương cũng sửng sốt: “Vốn dĩ tôi gọi điện là muốn báo tin này cho cô nhưng không ngờ cô lại biết trước rồi!”

Tôi nói với cô Phương rằng tôi nhất định sẽ lấy được bằng chứng trước khi Kiều Lam và ông Phương ly hôn. Cô Phương dặn dò tôi vài câu xong, lúc này mới cúp điện thoại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nằm trên giường bệnh, nhìn bức tường trắng xóa trên đầu trong nội tâm ngập tràn một trận chua xót. Tất cả mọi việc hôm nay đều giống như là ngồi xe cáp treo, bất ổn như vậy, đến bây giờ còn có một loại cảm giác không quá chân thực.

Tôi nhắm lại mắt, ép buộc bản thân đi ngủ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng cả một đêm, tôi đều trải qua trong cơn ác mộng, không thể ngủ ngon được.

Vào lúc rạng sáng, tôi còn bị đánh thức bởi cơn ác mộng, đập vào mắt chỉ có phòng bệnh trống rỗng mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi không ngừng thở hổn hển, còn có chút thần thờ. Nhìn bầu trời dần trắng xóa bên ngoài cửa sổ, tôi ngồi bật dậy không muốn ngủ nữa. Đầu óc tôi cứ

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.