Nhật Ký Tình Nhân

Chương 187: Âm mưu của Triệu Mộng Tuyết



Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đừng nói dối nữa, nếu như cô Tân không muốn đối phó với Lục Kinh Đình, vì sao lại cố ý sắp đặt chuyện Nam Sương ra tay lần đỏ? Hay là cô muốn nói với tôi rằng chuyện của Nam Sương không liên quan gì đến cô?" Phong Sa tiếp lời tôi dứt khoát như chém định chặt sắt, đồng thời đôi mắt chỉ to bằng hạt đậu kia cũng đã híp thành một khe hờ nho nhỏ.

Mà trong khe hở nhỏ nhỏ đen kịt đó, dường như có ẩn chứa một con đã thủ bỏ lổm ngổm, làm cho lòng người thấy mà sợ hãi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi chất vật nuốt nước miếng một cái, bị cặp mắt kia nhìn chăm chăm đến độ như hoàn toàn không chỗ ẩn trốn, đành phải thở dài một tiếng mà thừa nhận, đồng thời trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, có lẽ như thế này cũng có thể xem như là một loại cơ hội nhỉ. "Được rồi, tôi quả thực có ý nghĩ này, ông nói đi, muốn hợp tác như thế nào?" "Tôi hợp tác cùng với cô để đối phó với Lục Kính Đỉnh, chờ đến sau khi diệt trừ được cầu tà, tôi sẽ cho có một con số lớn làm tiền bồi thường"

Tôi cười khẩy liên tục, quả nhiên suy nghĩ trong đầu những người này luôn luôn là dùng tiền có thể mua được tất cả mọi thứ, ngay cả mạng người cũng giống như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng mà tôi cũng không có tỏ vẻ không đồng ý, chẳng qua là nhịn không nổi mà trào phúng một câu: “Điều kiện của ông Phong cũng thật đúng là kì lạ nhĩ, tôi không cần tiền của ông, tôi chỉ muốn sau khi kết thúc..."

Tôi dừng một chút, ánh mắt liếc nhìn hai tên bảo vệ đang đứng phía sau lưng ông ta, hình như không phải người ngày đó đã ném bố mẹ tôi xuống, lúc này mới tiếp tục nói chuyện: "Tôi muốn xin ông giao hai người ngày đó đã ném bố mẹ tôi xuống, để tôi tùy ý xử lý."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trong mắt Phong Sa có chút kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi lại tôi rằng: "Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?"

Tôi gật đầu, cho dù là ông ta không tin cũng sẽ không cự tuyệt tôi, bởi vì ở trong mắt ông ta, cho dù tôi bây giờ có hợp tác cùng với ông ta bắt tay xử lý Lục Kinh Đình đi nữa, sau đó ông ta cũng hoàn toàn có thể một tay bóp chết tôi như bóp chết một con kiến vậy. Chẳng qua là muốn lợi dụng tối mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phong Sa sướng miệng đồng ý, sau đó mới nói đến chuyện chính: "Tôi nghĩ nếu như tôi không đoán sai, hiện tại lời nói của cô Tân ở bên phía cậu ba Lực bên kia cũng coi như có trọng lượng nhỉ, vừa vặn gần đây bên tôi có một mối làm ăn buôn bán dầu hoa tư nhân mà cậu ta vẫn một mực không chịu đồng ý hợp tác, không biết cô Tấn có bằng lòng giúp tôi nói mấy lời trước mặt cậu ta hay không?" "Như vậy thì có thể làm được gì đây chứ?" Tôi hoàn toàn mờ mịt, còn tưởng rằng ông ta sẽ làm ra chuyện lớn gì, không nghĩ tới vẫn kéo sang chuyện làm ăn.

Nhưng rõ ràng là tôi đã nghĩ nhiều quá rồi. Trong lúc đó Phong Sa nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt thay đổi, trở nên giống như rắn độc âm u lạnh lẽo mà độc ác: "Tôi nghĩ người thật sự mật báo tin tức cho Chu Phong hẳn là cậu ta, tôi muốn cho cậu ta cũng nằm thử mùi vị giống như vậy. Chỉ là lần này sẽ có một chút khác biệt."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Có thể nói là lấy đạo của người trả lại cho người, trong lòng tôi lúc này đã hiểu rõ được phần nào kế hoạch của ông ta, chỉ là còn hơi hứng thú với chút khác biệt nhỏ nhỏ mà ông ta nói tới

Mặc dù tôi đã hỏi rồi, thế nhưng Phong Sa vẫn còn giữ lại một chút giấu điểm tôi, không có nói hoàn toàn mọi chuyện ra cho tôi biết, chỉ là muốn tôi mau chóng thuyết phục Lục Kính Đình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nhếch nhếch khóe miệng, hơi híp mắt lại, bắt ra tiếng cười mềm mại đáng yêu: "Ông yên tâm, anh ta nhất định sẽ đồng ý.

Phong Sa gật đầu, sau khi đã đạt được nhận thức chung với tôi, liên dắt theo một đoàn người đông nườm nượp rời khỏi nhà tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi không chần chừ chút nào, đứng dậy mở toang cánh cửa sổ ra, tất cả mọi đồ vật mà ông ta từng động vào đều đập nát hết, nhưng cơn hận trong lòng vẫn không nguôi ngoại chút nào. Tôi không phải người dễ dàng nổi giận như vậy, thế nhưng mà từ sau khi bố mẹ tôi xảy ra chuyện, trong lòng mình lại chưa khi nào cảm thấy tuyệt vọng cùng cô độc như vậy.

Buổi tối hôm đó Lục Kinh Đinh vẫn không tới tìm tôi như cũ, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, anh ta mới gọi điện thoại cho tôi, thế nhưng tôi nhìn chằm chấm điện thoại hồi lâu vẫn không nghe máy, không biết là bởi vì trong lòng phiền muộn hay vì lý do nào khác, mà về sau thẳng thừng bỏ qua những cuộc gọi mà anh ta liên tiếp gọi tới không ngừng

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi tôi thì dọn một phen, mới theo như lời đã hẹn với Triệu Mộng Tuyết từ ngày hôm qua là đi tới phòng của cô ta bàn bạc. Trước khi đi tôi còn có ý vòng tai mà trước đó Lục Kinh Đình đã đưa cho tôi, mặc dù không biết anh ta bây giờ còn đang dùng cái này hay không, thế nhưng tôi cũng không dám cam đoạn chuyển đi sang chỗ Triệu Mộng Tuyết lần này là an toàn một trăm phần trăm. Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net

Đi tới một gian phòng tương tự, một mình Triệu Mộng Tuyết ngồi ở bên trong thưởng thức trà, nghe thấy tiếng động biết là tôi đi vào thì quay đầu lại cười nói với tôi: "Cô đến rồi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi cứng rắn đi thẳng tới đối diện cô ta mà ngồi xuống, thế nhưng mà nhìn chung quanh một lượt lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Lộ Khiết, quả nhiên muốn gặp được người không hề đơn giản như vậy.

Triệu Mộng Tuyết cười khẽ hai tiếng gọi người phục vụ bưng đến cho tôi một chén trà Bích Loa Xuân, sau đó mới thản nhiên nói: "Thực ra tôi rất bội phục sự ngoan cường của cô, từ bên cạnh Chu Phong vừa bỏ chạy trong nháy mắt đã dính được lên người Lục Kinh Đinh, bây giờ cô ở bên cạnh Lục Kinh Đình cảm thấy sống có vui vẻ không?" Tam dudc."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tải trả lời hơi có chút bực bội, điều mà tôi để ý tới lúc này là Lê Khiết, nhưng thái độ của cô ta lại dường như không hề muốn nhắc tới chuyện của Lộ Khiết, "Vậy là tốt rồi, chỉ có điều mấy ngày nay tôi cũng vốn muốn tìm cô nói chuyện một chút, nhưng mà không ngờ cô lại tự mình tìm tới nơi này."

Tôi dừng lại, vừa vặn chén trà Bích Loa Xuân cũng đã bưng lên, không kịp để cho tôi suy nghĩ nhiều, cô ta liền nhấc tay ra hiệu bảo tôi uống trà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nhấp một ngụm trà nhỏ, cánh môi tương đối khô ráo đã được bao phủ bởi nước trà ấm: "Vì sao lại muốn tìm tôi?"

Triệu Mông Tuyết thổi thổi hơi nóng trong chén trà của mình, đôi mắt đẹp chậm rãi nhìn lên, khỏe miệng mang theo nụ cười quỷ dị: "Trước đó, Lê Khiết kia đúng là sau khi đã nói với cô rồi, còn tới tìm tôi nói chuyện thay thế, nhưng mà tôi không cần tới cô ta, cô có biết nguyên nhân là gì không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đột nhiên tôi nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng tôi vẫn không nói ra, nhìn nụ cười quỷ dị của cô ta, trong lòng tôi cứ qua mỗi giây lại càng thêm bất an hơn: "Vi sao?" " Khi đó, chuyện tôi tìm người thay thế cô, Chu Phong biết được, anh ấy đuổi Lộ Khiết đi ngay trước mặt tôi, còn uy hiếp tôi chó có tìm người khác tới thay thể có nữa, anh ấy còn nói đời này sẽ chỉ sinh con với có mà thôi, những người phụ nữ khác cho đủ có mang thai con của anh ấy đi nữa, anh ấy cũng sẽ nghĩ cách làm sảy đi."

Trái tim tôi nhưng hằng đi một nhịp, trong đầu chi còn văng vẳng tiếng ong ong, nhất thời cảm thấy có chút choáng váng, trong lòng lại bởi vì lời mà Chu Phong nói mà nổi lên tầng tầng sóng gió.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nếu như lúc trước anh ấy nói những lời này với tôi, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không đi đến nước như ngày hôm nay.

Nói đến đây, Triệu Mộng Tuyết cũng đã uống cạn sạch chén trà trên tay mình không biết từ khi nào, sau đó nhẹ nhàng đặt cái chén không xuống, cùng lúc đó lại đứng dậy, từ trên cao mà nhìn xuống tôi, trong ảnh mắt chất chứa oán hận nồng đậm cùng với vẻ không cam lòng, cô ta siết chặt túi xách đang mang bên người, ai oán chỉ trích tôi: "Vì sao hết lần này tới lần khác lại là cô."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô ta cắn răng nghiến lợi mắng máy từ này, cô ta vừa dứt lời, rèm che ở bên ngoài đã được vén lên, sau đó có tiếng bước chân từ xa đến gần truyền vào tai tôi, sau đó một người đàn ông vóc người cao ráo, lực lường đi vào, khách khách khí khí kêu một tiếng với Triệu Mộng Tuyết là bà Triệu,

Tôi lúc này mới cảm thấy có gì đó nguy hiểm, liền với và đứng dậy, kết quả hai chân tê rần, lại tháng thùng ngã ập xuống trên ghế sa lon. Cảm giác đầu váng mắt hoa giống như thủy triều dâng lên không ngừng khiến cho tôi chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt đều đang vặn vẹo, kể cả nụ cười quỷ dị của Triệu Mộng Tuyết cũng bắt đầu biến dạng không thành hình nữa. "Mang cô ta đi cho tôi." Triệu Mộng Tuyết ra lệnh, sau đó người đàn ông kia đi tới bên cạnh tôi, động tác thô lỗ mà xách ta hai cánh tay tôi lên, xốc ngược tôi lên, sau đó thể giới trong mắt tôi hoàn toàn thay đổi đến độ như long trời lở đất, thẳng thừng bị anh ta vác ở trên bờ vai, qua đầu óc choáng váng, những gì tôi thấy được chỉ có sản nhà màu sáng với hoa văn không ngừng xoắn vặn. "Cô... Rốt cuộc muốn làm gì?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi không hề có chút sức lực nào để mà giãy dụa, yếu yếu ớt ớt mà chất vấn cô ta, lúc nói chuyện như có một luồng gió lạnh rót vào cuống họng, làm cho cổ họng bằng cảm giác khô khan, toàn thân bằng nhiên nóng lên một cách không bình thường, "Không phải có thích Chu Phong sao, tôi giúp cô đạt được mục đích!" Giọng nói của Triệu Mông Tuyết từ gần ra xa truyền đến lỗ tại tôi, mà tôi cũng không có tinh thần và thể lực để ý tới chuyện này, thắng thứng lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng. không biết đã qua bao lâu, thế giới trong mắt tôi mới trở về lại bình thường. Tôi he hé mắt ra, cảm giác giống như mình nhìn thấy đèn thủy tinh rực rỡ tưới đẹp với hoa văn phức tạp, còn có một đường viên bằng thạch cao. Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net

Triệu Mộng Tuyết ở gần đó nói ra mấy lời gì đó mà tôi không nghe rõ được, sau đó hai người họ lại rời khỏi nơi này. Bầu không khi chung quanh lại trở về yên tĩnh vốn có.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi lại híp mắt quan sát một hồi, thân thể khô nóng khó nhịn, cuống họng cũng khô khan như sắp bốc khỏi tới nơi, quả thực không thể nào ngủ được.

Tôi mới chậm rãi bỏ dậy từ trên giường, mới chú ý tới nơi này là phòng khách quý trong khách sạn, trên tưởng còn dán mấy tấm xuân cung đồ trông đơ bản không chịu nổi, phòng tắm bên cạnh cũng là kiểu trong suốt không gì che chắn, kể cả giường bên dưới người tôi cũng trải bằng drap màu hồng phần hoa văn trái tim lòe loẹt, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là phòng đặc biệt dành cho những đôi yêu nhau cỎ SỞ thích đặc biệt

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sắc mặt tôi thoảng tài đi, chống đỡ hai cái chân như muốn nhận ra, cố gắng lết xuống giường, hai chân mới vừa vặn chạm xuống đất đã nghe thấy tiếng cánh cửa chậm rãi mở ra, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Chu Phong ngã trái ngã phải từ ngoài cửa đi vào.

Một tay cầm áo khoác vest, một tay tùy tiên năm thẻ phòng xuống đất, anh ấy đi thẳng từ cửa vào giường cởi quần áo, thẳng thừng cởi đến khi chỉ còn lại mỗi quân trong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thân thể cường tráng trần truồng thẳng thừng bảy ở trước mắt tôi, dường như còn không có trông thấy tôi, chờ đến khi bước tới trước mặt tôi mới ngơ ra một lúc, sau đó bỗng nhiên lùi bước lại, vẻ mặt hoảng hốt gọi tên tôi.

Tôi liếm liếm cánh môi đang khô khốc, nhìn thấy thân thể cường tráng vạm vỡ của anh ấy cứ một mực không tới gần. Chờ đến khi tôi nhận ra có gì đó không ổn, thì đã muộn rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Anh ấy đột nhiên vọt tới bên cạnh tôi trong trạng thái trần truồng, từng chút từng chút một ôm lấy tôi, lúc tôi chạm đến làn da màu lúa mì, tôi vậy mà cảm thấy đó giống như một khối băng có thể làm dịu đi sự khô nóng trên người mình, thiếu chút nữa thiếu chút nữa mà ôm vào lòng.

Cũng may bởi vì động tác quả mức kích động của anh ấy khiến tôi giật nảy mình, ý thức cũng tỉnh táo lại một chút.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi vội vàng kêu tên của anh ấy, dùng hết sức lực yếu ớt ngăn anh ấy lại, nhưng đổi lấy chỉ là một cái ôm càng lúc càng chặt hơn. "Tân Ái Phương, giống như anh đang nằm mơ vậy, thế mà em lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của anh, thật sự, thật sự làm anh vui quá." Anh ấy thổ lộ hết với tôi như một đứa trẻ vậy, hơi thở nóng rực cử thế phun vào gáy tôi, tạo nên cảm giác tê tê dại dại lan tòa, làm cho thân thể tôi như bị ngọn lửa kia không chút kiêng kỵ thiêu đốt không ngừng.

Tôi cắn chặt răng, giơ một chân đá anh ấy ra, thể nhưng vì lực phản ngược lại làm cho tôi cũng bị chặt vật mà ngã xuống đất: "Chu Phong, anh mở mắt ra nhìn cho rõ ràng, đây không phải nằm mơ, xin anh tự trong cho "

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vốn là tức giận gầm thét, thế nhưng mà giọng tôi nói ra Isị mềm mềm yếu ớt, cũng bởi vì dùng sức quá đô mà thở không đều, hồn hà hổn hển, thật giống như tiếng hít thở gấp gáp, tiếng rên khe khẽ vậy. Lúc này tình cảnh của Chu Phong cũng không tốt hơn tôi là bao, mặt anh đỏ lên, dáng và ý thức không rõ ràng làm, nhưng mà trong tiếng hít thở kia, lại không hề có mùi rượu. Tôi không khỏi nghĩ lại tới lúc trước khi mất đi ý thức, Triệu Mộng Tuyết nói muốn để cho chúng tôi được như ý nguyện, chẳng lẽ bởi vì Lộ khiết thay thể không thành công, cho nên muốn cho tôi sinh con cho Chu Phong sao?

Tôi bị ý nghĩ của mình làm cho giật nảy mình, nhưng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, Chu Phong lúc này đã thẳng thừng nhào tới, từng chút từng chút một kéo tôi đặt ở trên mặt đất, đầu gối cọ ở giữa hai chân của tôi, đầu lưỡi mềm ẩm ướt cứ thể liếm tới liếm lui ở trên cổ tôi, một đôi tay cũng bắt đầu xao động không chịu yên ổn lướt tới lướt lui trên người tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.