Nhật Ký Tình Nhân

Chương 176: Đột nhiên bố mẹ đến



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Mẹ tôi nghe thấy giọng bố tôi cũng gọi tôi một tiếng, đột nhiên củi người đi đến bên cạnh tôi, tôi vội vàng càng cúi thấp đầu xuống, cả người rối bời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng vẫn bị mẹ tôi nhìn thấy, bà vừa hỏi tôi có chuyện gì, vừa dìu tôi từ dưới đất lên, phủi bụi trên người tôi rồi dịu dàng vén mở tóc rối bù trên trán sang hai bên tại tôi.

Tôi không dám nhìn khuôn mặt đau lòng mà dịu dàng của bà ấy, nhưng tôi lại không thể nhịn nhìn lại bà một lần, trong giây lát không nhịn được chua xót đầu mũi. "Ái Phương, sao con lại ở đây, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bố tôi cũng từ phía sau đi tới, quan sát bầu không khí kỳ lạ trong phòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đôi mắt của hai người chị Nam và ông Phong đều đổ dồn về phía chúng tôi, ánh mắt đánh giá của họ khiến cả người tôi cứng đờ, nhiệt độ cơ thể cũng dẫn dẫn hạ xuống. Tôi lo lắng nằm chặt lấy tay me tôi, cố gắng trấn tĩnh: “Bố mẹ, chuyện này con sẽ nói với mọi người sau bố mẹ về trước đi

Với bộ dạng hốt hoảng, tôi cũng không thèm để ý đến về mặt u ám của ông Phong, xoay người đầy bố mẹ ra khỏi cửa, bố mẹ tôi ngơ ngác vừa hỏi tôi có chuyện gì, vừa lưu luyến không muốn rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi chân hai người vẫn chưa bước ra khỏi phòng, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của ông Phong: "Ỏ, hóa ra là cha mẹ của cô Phương à, sao cô Phương lại vội vàng tiến bố mẹ đi vậy, chẳng lẽ cô không định mời bố mẹ vào đây ngồi một lát sao?"

Giọng của ông ta rất lạnh lùng, ngữ khí lạnh lẽo giống như từ dưới địa ngục vang lên, làm người ta cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi cũng không còn cách nào khác ngoài đứng đơ người ra, ông Phong đã đến phía sau tôi, kéo tôi ra, nhìn vào là kéo một lực vừa phải, nhưng thực tế là khi kéo cánh tay tôi, dường như ông ta dùng sức như thể bóp nát xương.

So với cha mẹ tôi, ông Phong có chiều cao tương đương với họ, nhưng ông ta vẫn hếch cắm lên, với phong thái từ trên cao nhìn xuống để nhìn người, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Hai người là bố mẹ của cô Phương đúng không “

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bố mẹ tôi ngơ ngác nhìn nhau sau đó mở một giặt đầu, trái tim tôi cũng theo đó mà kéo lên,

Sau khi nghe câu trả lời khẳng định của họ, tôi thấy khóe miệng của ông Phong công lên kéo tháng lên má, sâu xa mà kỳ lạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, bước nhanh tới nắm lấy cánh tay của ông Phong, van xin nói: "Làm ơn, chuyện này không liên quan đến họ.

Ông Phong quay đầu lại nhìn tôi, cười khúc khích hai tiếng rồi vỗ vào mu bàn tay tôi hai cái: “Cô Phương cũng biết danh tiếng của tôi không tốt lắm, nếu hôm nay cô không nói cho tôi biết chuyện đầu độc, ăn cướp, e rằng tôi không thể để cho hai người họ đi." “Đó thực sự không phải là do tôi làm." Tôi hét lên một cách điên cuồng, sự xuất hiện của bố mẹ đã lấn át sự tỉnh táo của tôi, giới hạn cuối cùng của tôi là họ, không ai có thể ngờ rằng đến ngày hôm nay nó sẽ phát triển thành như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đây là bệnh viện trung tâm thành phố, theo thói quen của bố mẹ tôi, chỉ cần họ không bị bệnh nan y thì nhất định sẽ không đến đây, sao lại trùng hợp như vậy?

Ông Phong cười lạnh lùng đẩy tôi ra, làm tôi suốt nữa đập vào khung cửa, may mà bố mẹ tôi đứng đẳng sau, trực tiếp ngã vào lòng họ. “Cô Phương, cô cảm thấy sự giải thích của cô có tác dụng sao? Chỉ có cô có liên quan đến Chu Phong không phải có thì là ai?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đầu óc tôi rồi bời, không tìm được lời nào để phản bác, nhưng tôi cũng không thể để bố mẹ mình bị ông ta bắt đi, dưới tình huống đó tôi đã làm một hành động rất không lý trí.

Tôi nắm tay bố mẹ, xoay người đẩy họ ra ngoài, gào lên: "Bố mẹ hai người mau đi đi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng vừa họ vừa loạng choạng đi được hai bước, ông Phong đã kịp phản ứng lại, vội vàng gọi người đàn ông vừa nãy đứng chặn cửa, sau đó đẩy bố mẹ tôi lại, rồi đóng cửa phòng lại. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Bố mẹ va vào người tôi, ba người chúng tôi cùng nhau ngã xuống đất, lúc này thật sự là không có cách nào chạy thoát.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi bị ngã đến choáng váng, còn chưa kịp mở mắt ra thì ông Phong đã nằm tóc tôi lên, da đầu tôi đau đến mức chỉ có thể đứng dậy theo động tác của ông ta, cuối cùng tôi bị ông ta giữ lên tường, đầu đập mạnh vào tường, chóng mặt hoa mắt, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng bố mẹ đang gọi mình. Ông Phong dùng một tay bóp cắm tôi, tay còn lại nằm tóc tôi, ông ta nghiến răng đứng trước mặt tôi "Cô Phương, tôi nghĩ cô trong cái vòng này nhiều năm như vậy cũng là người thông minh, tôi không muốn làm khó có, nên cô vẫn nên nói thành thật với tôi, chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến cô không?"

Tôi cau mày, đau đớn đến nỗi không mở được mắt, nhưng vẫn nghiến răng phủ nhận, lúc này một khi thừa nhận, thì chắc cả nhà tôi không còn đường nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại tôi không biết nếu không thừa nhận, thì rốt cuộc tôi có thể thoát khỏi tại họa này không. “Rất tốt, tôi rất ngưỡng mộ tính cách bướng bỉnh này của cô Phương, trước mắt người của cục trường Chu cũng sắp tới, ở đây cũng không tiện nói chuyện lắm, hay là chúng ta nên đổi chỗ khác đi."

Tôi vẫn chưa kịp hiểu ý của ông ta thì đã bị đấm vào bụng dưới một cải, một cảm giác đau đớn truyền tới, hai mắt tôi tối đen, trực tiếp bất tình không còn cảm thấy gì nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong lúc ý thức mơ mơ màng, bên tai vang lên tiếng gào thét, còn có một mùi nước biển xộc vào trong mũi.

Một cơn gió lạnh âm u bao trùm khắp cơ thể, tôi có thể cảm thấy chiếc váy trên bắp chân bị đầy thắng lên đùi, sau đó lại có một cơn gió thổi qua phủ lên bắp chân, cứ qua lại như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi ngọ ngoạy một lúc lâu mới nhắc đôi mi năng trìu lên một chút, đập vào mắt tôi là đường chân trời biển xanh thăm, hoàng hôn đã sớm buông xuống, chi còn lại một chút ánh sáng màu xanh lam.

Trên người có một tấm ván gỗ, đung đưa qua lại, giống như những cánh buồm thường thấy đang nhảy múa trên không trung.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi giật mình tỉnh dậy, vùng vẫy hai lần thì phát hiện tay chân bị sợi dây thừng trói chặt, hơi vùng vẫy mạnh hơn một chút, liền cảm thấy sợi dây thô ráp cọ vào tay phát đau. "Ai ya, cô Phương cô tỉnh rồi à, tôi còn chuẩn bị tự mình gọi cô đấy. Tôi còn chưa hình dung ra tình hình hiện tại, nhưng khi tôi đang loay hoay thì một đôi giày da đen bóng đã xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi theo chiếc giày ngẩng đầu lên nhìn, cho đến khi bắt gặp đôi mắt gần như không thể nhìn thấy rõ ràng trong ánh sáng lờ mờ. Trong tay ông ta vẫn cầm lý rượu đỏ, thong thả tao nhã lắc ly rượu. “Ông Phong, tôi đã nói những chuyện đó không liên quan đến tôi, ông bắt tôi cũng vô ích thôi." Tôi kích động giải thích, nhưng người này dường như không muốn nghe tôi nói, ngắng đầu nhìn biển xanh biên ngoài thuyền.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà bây giờ tôi đang bị trói chặt trên một tấm ván đầu mũi của một con tàu du lịch màu trắng, cơ thể tôi áp xuống, cả người tôi bị cọ xát vào thân tàu đang rung chuyển, dạ dày cồn cào chỉ muốn nôn mửa. "Cô Phương, cho dù cô không thừa nhận cũng không sao cả, trong lúc cô ngủ tôi đã làm được rất nhiều chuyện, ví dụ như tôi phải người điều tra chuyện liên giữa cô và cục trường châu, nghe nói vì cô mà anh ta muốn ly hôn với vợ, đây là thật sao?"

Tôi cắn răng, hai tay bị trới phía sau người siết chặt vào nhau, dây thừng trên tay dường như càng siết chặt một chút, mạch máu bị thắt lại: "Đó đều là tin đồn nhằm" Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi không thừa nhận, nhưng cũng không tránh né ánh mắt tìm tòi của ông Phong. “Những lời nói một phía của cô Phương cũng không đáng tin, hay là thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi, nếu có thắng, tôi sẽ bỏ qua cho cô."

Nhưng tôi chỉ nhớ đến lúc trước khi tôi hôn mê, bổ mẹ tôi dường như cũng ở trong phòng bệnh đó: "Vậy bố mẹ tôi thì sao? Ông đã làm gì họ rồi?" Ông Phong đột nhiên ngồi xổm người xuống, ngón trò mập mạp đặt ở bên miệng tôi, vẫn còn vướng mùi rượu đỏ xen lần: "Xuyt, cô gái nhỏ mang to như vậy thật thô lỗ, họ là cha mẹ của cô, tôi phải đối tốt với họ chứ, họ đang nghỉ ngơi thoải mái trong tàu, có không cần phải lo lắng đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tin cái con khi nhà ông, tôi hận thủ nghiến răng, nhưng cũng không thể vội vàng quá mức: “Được, miễn là bạn không làm tổn thương họ, ông muốn chơi bất cứ trò gì, tôi cũng sẽ chơi cùng ông." “Tốt, quả nhiên là người thẳng thắn, vậy." Ông Phong liếc mắt với người đàn ông bên cạnh, người đàn ông đó ngồi xổm xuống nới lỏng dây thừng tay chân tôi, sau đó thô bạo kéo tôi lên, để tôi đứng vững rồi mới buông ra.

Sau đó người đàn ông trả lại điện thoại cho tôi, có lẽ là đã lấy nó từ túi xách của tôi sau khi tôi ngất xỉu. “Là như này, cô cũng biết là số hàng đó là hàng nhập lậu, bị bắt quả tang cũng không có kết quả tốt gì, bây giờ tôi cũng vì trốn Chu Phong mới lên tàu, nhưng người của họ ước chừng sẽ sớm tìm đến đây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc đầu ông Phong nói mấy câu vô nghĩa, luôn làm tôi cảm thấy lo lắng bất an, tôi hơi sợ hãi khi nghe những lời ông ta sẽ nói tiếp. Nhưng vẫn không dừng lại: "Bây giờ cô, bất luận là gọi điện thoại cho ai cũng được, chỉ cần có thể khiến cho Chu Phong dừng lại việc truy nã nhà họ Phong và rút hồ sơ chuyện buôn lậu, tôi sẽ thả có và gia đình cô ra, sau đó còn sẽ cho các người một chút tiến, để các người sau này có thể sống một cuộc sống tự do, như vậy cô Phương cũng không cần phải sợ hãi sống trong cái vòng tình nhân luần quần này nữa, đúng không!"

Ngoài miệng nói thì dễ dàng, nhưng khi tôi cầm điện thoại trên tay, trong đầu chỉ có một mảng trắng xoá. Tôi nên cầu cứu ai đây?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông ta thấy tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại chần chừ không gọi, bắt đầu thúc giục: "Tôi cũng nghe nói cô Phương ở trong cái vòng này nhiều năm rồi, cũng được coi là người khôn ngoan, còn ở trong Non Xanh Nước Biếc nữa, nghĩ rằng cô cũng kết bạn với rất nhiều người tài giỏi đi, chút chuyện nhỏ này chẳng lẽ cô không làm được.

Trong giọng điệu ông ta mang chút đe dọa, tôi làm sao dám nói từ chối.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi không còn cách nào khác chỉ đành kiên trì mời màn hình điện thoại lên, nhìn vào danh bạ bên trong, ít lại càng thêm ít, tôi có thể tìm ai? Chị Tiểu Tiểu? Mặc dù chồng cô là một quan chức cấp cao, nhưng anh ta không thể ảnh hưởng đến Chu Trần, mà Lục Kính Đình cũng đang ngồi trong cục cảnh sát, người duy nhất có thể chỉ còn Chu Phong

Đột nhiên tôi nhớ tới lời ông Phong lúc trước có nhắc đến chuyện giữa tôi với Chu Trần, vậy thì ông ta đã biết tôi đã từng là tình nhân, mấy năm nay chỉ đi theo Chu Phong, người còn lại là Lục Kính Đình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông ta nói như vậy, không phải là có ý bảo tôi gọi điện cho Chu Phong sao?

Hai tay tôi bắt đầu run rầy, căng thẳng đến mức suýt quên số điện thoại của Chu Phong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau gọi đi, tôi cần thận đưa điện thoại lên bên tai, cả trái tim lúc này cũng giống như biển động, sóng đập nhấp nhô, không thể bình tĩnh được.

Chờ một lúc lâu, Chu Phong cũng không nghe máy, tôi đặt máy xuống, tiếp tục gọi thêm vài cuộc nữa, nhưng cũng không có ai trả lời, cuối cùng trực tiếp tắt máy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.