Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 477





Vốn dĩ tâm trạng của tôi đang rất khó chịu, bây giờ trong lòng lại càng không thích hơn.

Tôi lái xe minibus qua, di chuyển đến chỗ đó, hắt xì một tiếng đứng ở trước mặt mấy người kia, thò đầu ra khỏi cửa kính xe: “Em trai, em đang làm gì vậy, mau lên đây.”
Thiếu niên kia quay đầu lại, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi hơi sững sờ, nhất thời cảm thấy có chút mê muội.
Tôi coi như là đã gặp qua không ít mỹ nhân, béo gầy có tất, các loại vẻ đẹp bên người, tôi cần cái gì có đều có cái đó.

Nhưng mà sau khi tôi nhìn thấy cậu ấy, tôi mới hiểu được, thì ra trên thế gian thật sự còn có một người đàn ông xinh đẹp như vậy.


Đúng vậy, là xinh đẹp mà không phải là anh tuấn, đẹp trai.
Tôi từng đọc qua không ít sách cổ, trong sách nói ở thời Ngụy Tấn, mọi người đều yêu thích nét đẹp của đàn ông, có rất nhiều người đẹp tuyệt thế giống như Vệ Giai, hay như Trần Tử Cao, dòng họ Mộ Dung chẳng hạn, bọn họ đều rất xinh đẹp.

Những người đẹp này rất có khả năng hại nước hại dân, ngay cả đàn ông cũng bị bọn họ hấp dẫn, thậm chí ngay cả Trần Văn Đế còn lập Trần Tử Cao lên làm nam hoàng hậu nữa.
Trước đó tôi vẫn không thể nào tưởng tượng ra, những người đàn ông này rốt cuộc đẹp tới dường nào, nhưng mà lúc tôi nhìn tới thiếu niên này, tôi rốt cuộc cũng đã biết được.
“Ai ôi, lại xuất hiện thêm một mỹ nhân nữa.” Bọn côn đồ cười lên ha hả.
Tôi bị tiếng cười dâm đãng của bọn họ làm cho tỉnh táo trở lại, trong lòng cực kỳ tức giận, một cước đá văng cửa ghế lái.

Cánh cửa đánh mạnh vào trên mặt đám côn đồ kia, một tên côn đồ bụm mặt hét lớn lên: “Cái mũi của tôi, gãy mũi của tôi rồi!”
“Cô dám đánh đại ca của tôi à?” Mấy tên lưu manh khác cùng nhau tiến lên, tôi cho mỗi tên một cước, toàn bộ đều bị đá gãy mũi.

Mấy người còn lại sợ tới mức chạy trối chết, lúc đi còn không quên bỏ lại một câu chửi rủa ngoan độc.
Tôi liếc mắt xem thường, quay người lại nói với thiếu niên: “Em không sao chứ?”
Thiếu niên nhìn kỹ mặt của tôi, sau khi bị cậu ấy nhìn một lúc lâu, tôi cảm thấy nổi hết cả da gà lên, khóe miệng giật giật hai cái: “Sao thế? Trên mặt chị có hoa à?”
“Chị!” Cậu ấy đột nhiên hưng phấn kêu lên: “Chị chính là chị của em, Khương Lăng.”
“Hả?” Tôi hoàn toàn mờ mịt: “Gì? Chị là chị của em bao giờ? Không phải em bị mấy tên lưu manh kia dọa sợ rồi đấy chứ? Từ từ đã, không đúng, sao em lại biết tên của chị?”
Thiếu niên kia phấn chấn nói: “Chị, chị là Khương Lăng, em là em trai ruột của chị, Khương Kha đây!”

“Chờ chút đã!” Tôi nhấc tay nói: “Chị hơi choáng váng, chị có thêm một đứa em trai từ bao giờ thế? Em trai à, em đừng nhận người thân lung tung như vậy! Bố mẹ chị chỉ có một đứa con là chị thôi, cho tới bây giờ chị cũng không có em trai, chắc chắn là em nhận sai người rồi!”
“Em không có nhận sai mà.” Cậu thiếu niên lấy ảnh chụp từ trong ba lô ra đưa cho tôi: “Chị nhìn xem, đây có phải là chị hay không?”
Tôi cầm bức ảnh, vừa nhìn vào tấm ảnh lập tức hơi sửng sốt.

Tấm ảnh này là ảnh chụp gia đình, bên trong có một bà lão và một đôi vợ chồng trẻ tuổi.
Trên tay cặp vợ chồng trẻ, từng người đều đang ôm một đứa nhỏ.

Một đứa nhỏ khoảng hai đến ba tuổi, là một cô bé, trên người cô bé đang mặc một chiếc váy hoa.

Đứa nhỏ còn lại vẫn còn nằm trong tã lót.
Tôi ngạc nhiên đến mức tròng mắt cũng sắp rơi xuống, bà lão ở giữa ảnh chụp này chính là bà nội của tôi, hai người còn lại chính là bố mẹ đã qua đời của tôi.
Đứa trẻ mà mẹ tôi ôm trong tay là ai? Sao tôi lại không biết kia chứ?
“Chị, chị đúng là chị của em rồi!” Cặp mắt Khương Kha hơi đỏ: “Chị có biết em đã tìm mọi người bao lâu rồi không? Em thật vất vả mới có thể tra ra được địa chỉ của mọi người ở đồn công an.

Rốt cuộc mới biết bà nội và bố mẹ đều đã qua đời rồi.”
Cậu ấy nói xong, nước mắt bắt đầu chảy xuống, khóc hết sức thương tâm.


Đầu óc của tôi vốn đang rối rắm, cậu ấy vừa khóc, tôi lại càng rối hơn.
“Từ từ, em đừng khóc mà!” Tôi vội vàng nói: “Bọn họ đều đã qua đời lâu rồi, em vừa khóc, chị, chị cũng nhịn không được…”
Nói xong, tôi cũng khóc lên, hai người chúng tôi lập tức ở hai bên đường đối diện thi nhau khóc.

Mọi người đi ngang qua đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chúng tôi, nghĩ thầm không biết hai kẻ điên này từ nơi nào tới.
“Chị, chị đừng khóc, chỉ là em nhớ tới bọn họ lại không nhịn được.” Khương Kha vội vàng an ủi tôi, tôi dùng ống tay áo lau nước mắt, nói: “Cho tới bây giờ chị cũng chưa từng nghe bọn họ nói rằng chị có em trai.”
Khương Kha thở dài, nói: “Có thể bọn họ cho rằng em đã chết rồi.”
Tôi mờ mịt, vẻ mặt mù tịt, Khương Kha nói: “Chị ơi, chúng ta về nhà trước đi, về nhà rồi hãy nói sau.”
“Được, được.” Tôi không biết làm sao lại dẫn cậu ấy về tới trong nhà, rót cho cậu ấy một chén nước.

Cậu ấy nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Đây là nhà của chúng ta phải không ạ?”
Tôi vẫn còn hơi nghi ngờ, hỏi: “Khương Kha, kể lại chuyện của em cho chị nghe một chút đi.”
Cậu ấy gật đầu, nói: “Em lớn lên ở cô nhi viện.”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.