Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 402: Lời khen “mặt người dạ thú”



Thực ra vết thương của Tiểu Tịnh Trần không đến mức nghiêm trọng, chỉ là mất máu quá nhiều nên mới đe doạ đến tính mạng. Miệng vết thương nhìn vào hơi đáng sợ, may mắn là Kiều Kiệt kịp thời kéo Tiểu Tịnh Trần vốn đã đặt một chân vào Quỷ môn quan trở về. Sau ba ngày hôn mê bất tỉnh, Tiểu Tịnh Trần rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Trong ba ngày này, Bạch Hi Cảnh luôn bên cạnh trông nom Tiểu Tịnh Trần, chưa hề chợp mắt, giống như ngày trước trong lúc anh hôn mê, Tiểu Tịnh Trần cũng bên cạnh cha không rời nửa bước như vậy.

Chỉ là lúc ấy, Tiểu Tịnh Trần tràn đầy sức sống, khoẻ đến mức có thể hạ gục một con trâu, còn Bạch Hi Cảnh bây giờ vì vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê nên sức khoẻ còn yếu, dường như một cơn gió thoảng qua cũng có thể khiến anh ngã gục. Nhưng Bạch Hi Cảnh vẫn dựa vào ý chí sắt đá của mình mà cố gắng chống đỡ. Mặc cho Đại Sơn, Tiểu Sơn khuyên nhủ thế nào, anh cũng không chịu nghỉ ngơi, vì anh lo sợ mình nhắm mắt một cái liền sẽ không bao giờ thấy được khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ xinh của con gái nữa. Đại Sơn, Tiểu Sơn bị Bạch Hi Cảnh làm ngơ, nhưng không dám tỏ thái độ nên chỉ còn cách ép Kiều Kiệt nghĩ hết mọi cách có thể để cải thiện tình hình sức khoẻ hiện tại cho Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc, hiệu quả mang lại không như mọi người mong đợi.

May thay sức chịu đựng của Tiểu Tịnh Trần khá tốt, dạo một vòng Quỷ môn quan cũng chỉ là ngủ ba ngày, bình phục còn nhanh hơn so với năm đó bị điện giật.

Sau một giấc ngủ dài ngọt ngào, Tiểu Tịnh Trần chậm rãi mở mắt. Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong mắt cô bé là Bạch Hi Cảnh. Tiểu Tịnh Trần thoáng ngây người, một khắc ấy cứ ngỡ như mình vẫn đang nằm mơ. Bạch Hi Cảnh nhìn có vẻ không được khoẻ, mặt trắng bệch, bờ môi khô nẻ, quầng mắt thâm sì, bầu má thì hóp lại khiến cho ngũ quan vốn anh tuấn thêm phần rõ nét, khí chất lạnh lùng như băng thêm vài phần nhợt nhạt, duy chỉ có đôi mắt ấy vẫn như sao sáng trong đêm tối, toả ra thứ ánh sáng rực rỡ.

Tiểu Tịnh Trần ngây ngốc chớp chớp mắt, đột nhiên ngồi bật dậy, giang rộng vòng tay ôm cha vào lòng. Bạch Hi Cảnh gầy đi một vòng nên ôm có vẻ hơi hụt tay, song điều này không khiến Tiểu Tịnh Trần phật ý, cô bé cọ mặt mình vào mặt cha: “Ba ơi.”

Bạch Hi Cảnh nhắm mắt, vỗ về mái tóc ngắn mềm mại của Tiểu Tịnh Trần, thở hắt ra một hơi: “Ngoan lắm!”

Những lời hai cha con nói với nhau rõ ràng hết sức ngắn gọn, không chất chứa nhiều tình cảm, cũng không bộc lộ cảm xúc mãnh liệt, song lại khiến cả căn phòng ngập tràn trong ấm áp. Ngoài cửa, Đại Sơn nhìn vào trong phòng, cảm động mà nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy Tiểu Sơn, giãi bày: “Tiểu Sơn, chúng ta đi nhận một bé gái về nuôi đi, anh luôn cảm thấy được làm cha sẽ vô cùng hạnh phúc.”

Tiểu Sơn mặt không cảm xúc ngoảnh đầu lại, nhìn Đại Sơn: “Anh chắc chắn chứ?”

“À…” Đại Sơn bị câu hỏi của Tiểu Sơn làm cho cứng ngắc. Anh ngẫm nghĩ một lúc, kết quả trong đầu liền liền hiện lên những mảnh ký ức về Tiểu Tịnh Trần cùng những câu chuyện dở khóc dở cười không thành lời do cô bé tạo ra, lập tức niềm ngưỡng mộ của anh với tình cha con con ấm áp hoàn toàn bị dập tắt. Đại Sơn bịt chặt lấy miệng, lắc đầu nguây nguẩy, mang khuôn mặt đáng thương nhìn Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn khẽ nhếch khóe môi lên, kéo Đại Sơn áp vào lồng ngực mình vỗ về, rồi lạnh như băng mà nhả ra một câu: “Ngoan lắm.”

Đại Sơn: “…” Trong lòng thầm nghĩ có nên gọi một tiếng “Ba” cho hợp hoàn cảnh không nhỉ?

Sau khi Tiểu Tịnh Trần tỉnh lại, Bạch Hi Cảnh mới ngoan ngoãn trở về giường nghỉ ngơi. Giường của hai cha con được kê cạnh nhau để tiện cho việc chăm sóc.

Nhận thức về giới tính của Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay vẫn gần như là con số không. Với cô bé, cha chính là người thân thiết nhất, thể hiện qua việc mười ba năm qua hầu như ngày nào Tiểu Tịnh Trần cũng bám lấy cha để ngủ cùng. Bạch Hi Cảnh lại mắc chứng ưa sạch sẽ, ngoài mẹ anh ra chưa có một người phụ nữ nào có thể chạm vào người anh, cho nên bất kể là thân thể hay là trong lòng Bạch Hi Cảnh đều vô cùng trong sạch. Với anh, con gái chính là một chiếc gối ôm, và cũng là người thân thiết duy nhất trên thế giới này.

Đại Sơn và Tiểu Sơn từ lâu đã quen với tình cha con vốn trong sáng song lại khiến người ta cảm thấy có chút mờ ám giữa Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần nên đều thấy mà coi như không thấy với thói quen nào đó của hai cha con nhà họ. Chỉ tội cho Kiều Kiệt, anh ta chỉ là một người phàm mà thôi, lại là kiểu người vô cùng thích suy diễn nữa, nên khi tận mắt thấy cảnh một cô gái hai mươi tuổi ôm lấy cha mình say giấc nồng, anh cứ như bị sét đánh cứng đờ, có cần phải mờ ám thế không hả! Fuck!

Bạch Hi Cảnh khẽ vuốt mái tóc tơ mềm của người đang ngủ trong lòng mình, đoạn ném cho Kiều Kiệt một ánh mắt lành lạnh: “Nếu để tôi nghe được lời ong tiếng ve nào, thì cậu đừng hòng rời khỏi thành phố S nữa.”

Kiều Kiệt sững người, vội vã thu lại ánh nhìn quái dị, theo phản xa gật đầu: “Em hiểu.”

Kiều Lam là chị dâu của Bạch Hi Cảnh, nhưng Kiều Kiệt với Bạch Hi Cảnh chẳng có quan hệ họ hàng gì, Boss vốn mắc chứng thiếu khuyết nhân tính này không đời nào vì nể mặt Kiều Lam mà rộng lượng với Kiều Kiệt, huống hồ cậu ta cũng không phải con cháu Bạch gia.

Dưới bàn tay tận tình chăm sóc của Kiều Kiệt cùng Tiểu Sơn và Đại Sơn, Tiểu Tịnh Trần hồi phục rất nhanh. Cô bé từ nhỏ đã thích bám dính lấy cha mình, mà hiện tại Bạch Hi Cảnh không phải đi làm, không phải đi xã giao, không phải chạy khắp nơi nữa mà Tiểu Tịnh Trần cũng không phải đi học, đi làm hay phiêu bạt bốn phương nên đương nhiên một ngày cô bé có cả hai mươi tư tiếng đồng hồ để bám lấy cha không rời rồi.

“Ba ơi, ăn táo nè.”

Sau khi Bạch Hi Cảnh tỉnh lại, Đại Sơn liền báo tin cho ông Bạch và bà Bạch. Và sau đó, Bạch gia liền khởi động chiến dịch thăm hỏi, ngày nào cũng đến thăm anh. Không nhằm mục đích gì cả, chỉ cần thấy sắc mặt anh ngày một tốt lên thì họ liền yên tâm.

Bạch Hi Cảnh thích ăn táo, hay nói cách khác, những gì Tiểu Tịnh Trần thích ăn, anh đều thích. Vì vậy người mang táo đến tặng rất nhiều, cho nên Tiểu Tịnh Trần lại có một sở thích mới đó là gọt táo!!

Bạch Hi Cảnh cầm lấy quả táo Tiểu Tịnh Trần đã gọt xong, nghiêm túc quan sát một lượt, không nói thành lời. Trong lòng anh thầm nghĩ: Con gái, cắt quả táo cũng phải theo phong cách Mosaic, rốt cuộc là con muốn nghịch đến mức nào đây hả!!

Khả năng dùng dao của Tiểu Tịnh Trần thì không cần phải nói nhiều, song cô bé tính tình trẻ con, lấy dao gọt trái cây chia mặt ngoài trái táo thành sáu mươi tư ô vuông nhỏ, sau đó cứ cách một ô lại gọt vỏ một ô, biến một trái táo đỏ tươi thành một tác phẩm nghệ thuật theo phong cách Mosaic. Đại Sơn nhìn tác phẩm do một tay Tiểu Tịnh Trần tạo nên mà phục sát đất.

Dưới ánh nhìn đầy khâm phục và ngưỡng mộ của Đại Sơn, Bạch Hi Cảnh đem quả táo nhét vào trong miệng, cắn từng miếng một giòn tan. Tiểu Tịnh Trần cũng vơ lấy một quả táo khác, không thèm gọt vỏ đã cắn một miếng to, rồn rột gặm một cách vui vẻ. Hai cha con một lớn một nhỏ cùng gặm táo, trông chẳng khác con sóc to nhà bên là mấy!

Gặm xong trái táo, Tiểu Tịnh Trần đi rửa tay, Bạch Hi Cảnh vừa chậm rãi lấy khăn ướt lau tay vừa hỏi: “Người đã chết chưa?!”

“Chưa ạ.” Đại Sơn lắc đầu, vừa thu dọn dao gọt trái cây với vỏ táo vừa nói: “Mật ong trát khắp người chắc chắn là bị kiến đốt cho sống không bằng chết, nhưng mà vẫn cứng miệng lắm, như là đang mong đợi điều gì đó.”

Bạch Hi Cảnh cười lạnh một tiếng, “Còn có thể mong đợi cái gì, dĩ nhiên là muốn biết tôi đã chết hay chưa.”

“Đại ca...”

Bạch Hi Cảnh giơ tay lên, chặn lại lời không đồng tình còn chưa kịp thốt ra của Đại Sơn, ngón tay khe khẽ gõ trên mép giường, trầm ngâm một hồi, nói: “Ha, nếu hắn đã mong đợi đến vậy, thì tôi cũng phải đi gặp hắn một lát, tốt xấu gì cũng là đồng môn với nhau, không thể để cho hắn chết mà không nhắm mắt được.”

Đại Sơn: “...” Đại ca à, biểu cảm này của anh nhìn vào một chút cũng không giống “đồng môn với nhau” đâu!

Tiểu Tịnh Trần rửa tay xong quay về liền thấy Bạch Hi Cảnh đã xuống giường bệnh, quần áo trên người tươm tất, cô bé nghiêng đầu đầy thắc mắc: “Ba phải đi đâu vậy?”

Bạch Hi Cảnh chỉnh lại cà vạt, cười nói: “Ba đi gặp hai tên xấu xa kia, con có muốn đi không?”

Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không đi.”

“Vậy con ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy lung tung, nhớ uống thuốc đúng giờ, còn nữa, không được bắt nạt Kiều Kiệt, rõ chưa?” Bạch Hi Cảnh ân cần dặn dò, Tiểu Tịnh Trần nghe một câu gật đầu một cái, nghe một câu lại gật đầu cái nữa. Đại Sơn nhìn vào không khỏi có chút lo lắng cho cái đầu của cô bé nửa chừng sẽ rơi xuống đất.

Cẩn thận dặn dò hồi lâu, Bạch Hi Cảnh mới rời khỏi phòng bệnh, lên xe trực tiếp đi đến phòng giam bí mật.

Tiểu Tịnh Trần trở về phòng nằm một lát, không biết nhớ đến chuyện gì đột nhiên ngồi dậy, xuống giường chạy đến phòng bên cạnh, dùng sức gõ cửa một tiếng. Cửa vừa mở ra, khuôn mặt không cảm xúc tựa tảng băng của Tiểu Sơn liền hiện ra trước mặt, Tiểu Tịnh Trần mím môi, cười đến cong cong hàng mi làm rộ lên hai má lúm đồng tiền xinh xắn: “Chú Tiểu Sơn, dẫn cháu đi tìm cha!”

Tiểu Sơn: “...” Tưởng chú đây ở trong phòng không nghe thấy gì sao, rõ ràng vừa rồi nói không đi mà… Đùa chú hả?

Bởi vì “sáng kiến” của Tiểu Tịnh Trần, mấy ngày qua Duyên Bi và Duyên Nghiệp vô cùng khổ sở. Mật ong dính bết lên người không còn kẽ hở, phủ lên cả vết thương vừa đau vừa xót, vừa ngứa ngáy. Đại Sơn còn chơi ác hơn, anh kiếm được hai cái rương kín chỉ hở đúng một cái lỗ, thả đầy kiến vào bên trong, sau đó nhốt Duyên Si và Duyên Nghiệp người dính đầy mật ong vào trong. Đại Sơn tính toán điều chỉnh lượng kiến rất khéo, một mặt khiến hai tên hoà thượng bị dày vò trong đau khổ, mặt khác không để cho kiến cắn chết họ. Cứ lơ lửng nửa sống nửa chết như vậy, rõ ràng là sống không bằng chết.

Lúc Bạch Hi Cảnh đến, liền nhìn thấy Duyên Bi đang bị nhốt trong rương, cả người chỉ có phần đầu nhô ra bên ngoài. Ông ta bị dày vò đến không còn hình người, thoi thóp thở như đang hấp hối đến nơi. Ấy vậy mà khi nhìn thấy Bạch Hi Cảnh, cả người ôngnhư bừng sáng lên, hai mắt điên cuồng dán chặt lên người Bạch Hi Cảnh, cẩn thận quan sát, đánh giá đến một cọng tóc cũng không bỏ qua.

Nhìn tới nhìn lui, ông ta liền rơi vào trạng thái hưng phấn cùng kích động: “Tao biết ngay mà, biết ngay mà, người đã từng bị M1295 cải tiến như mày nhất định có thể chịu được sự tôi luyện của M1371, ha ha ha. Tao biết ngay mà, Bạch Hi Cảnh, mày cuối cùng đã trở thành người mạnh nhất, cảm ơn tao đi, quỳ lạy tao đi, ha ha ha!”

Những lời của Duyên Bi không cách nào lay động được Bạch Hi Cảnh, anh mặt không cảm xúc nhìn ông ta: “Cho nên mục đích ban đầu của anh là nhắm vào tôi, sai Minh Quang đánh úp Tịnh Trần chỉ là để ngụy trang, còn mục đích thật sự là để tôi chủ động đỡ thay cho con bé?!!”

“Không sai.” Có lẽ được tận mắt chứng kiến thành tựu phi phàm của mình khiến tinh thần của Duyên Bi khá lên trông thấy. Ông ta đắc ý nhìn Bạch Hi Cảnh, chẳng những không ý thức được bản thân đang bị giam cầm, mà trái lại còn kiêu ngạo đến hợm hĩnh: “Tao biết mày mắc chứng ưa sạch sẽ thái quá, trừ một vài người đặc biệt ra, những người khác đều không thể đến gần mày. Hơn nữa mày còn rất thận trọng, ngay cả cha mẹ ruột cũng không hoàn toàn tin tưởng. Trên đời này, người có thể khiến mày không chút do dự lấy tính mạng ra để bảo vệ, chỉ có duy nhất một người là con gái của mày, Bạch Tịnh Trần.”

“Minh Quang cũng là đệ tử của chùa Bồ Đề, hơn nữa đã từng ở bên cạnh Bạch Tịnh Trần mấy năm liền, mà con gái mày cũng rất tin tưởng cậu ta, cho nên muốn ám hại nó hòng dụ mày vào bẫy thì hiển nhiên, ngoài sai khiến cậu ta ra thì còn có thể là ai vào đây được nữa? Bên trong ống tiêm chính là M1371, bản thân Bạch Tịnh Trần lại là người may mắn còn sống sót trước M1371 nên dù mày không cứu nó, nó bị tiêm M1371 cũng sẽ không sao cả. Tiếc là cuối cùng mày vẫn cứu nó, đồng thời giúp tao chứng minh một điều: M1251 và M1371 thực chất là hỗ trợ lẫn nhau, M1295 tôi luyện thân thể còn M1371 khơi dậy tiềm năng, phải kết hợp chúng với nhau mới có thể tạo ra một thực thể mạnh mẽ nhất, ha ha ha. Ta đúng là thiên tài!”

Có phải những kẻ vênh váo đắc ý đều sẽ thành ra những tên nói xàm?

Duyên Bi tự đắc tuôn ra một tràng dài, hoàn toàn quên mất mình hiện tại đang bị giam cầm, hơn nữa còn rất cận kề cái chết.

Bạch Hi Cảnh vuốt cằm, như đang suy tư điều gì đó.

“Rầm” một tiếng vang dội, trong lúc Duyên Bi đang đắc chí mặt vênh ngược lên trời, Bạch Hi Cảnh đang trầm tư nghĩ ngợi, Đại Sơn chán đến phát ngán thì cánh cửa phòng giam đột nhiên bị đá văng ra một cách thô bạo. Mấy người đồng loạt quay đầu lại nhìn, liền thấy Tiểu Tịnh Trần đang phồng má, mặt không cảm xúc tiến vào.

Con ngươi Duyên Bi chợt loé lên, nhằm ám hại Bạch Hi Cảnh, ông ta đã điều tra rất kỹ về Bạch Tịnh Trần. Ông ta biết cô bé là đệ tử Phật gia được dạy bảo thành công nhất của chùa Bồ Đề, từ bi, lương thiện, một lòng hướng Phật, tuân giữ giới luật, tôn sùng lời của sư phụ như thánh chỉ!

Duyên Bi nghĩ dựa vào tình cảnh thê thảm lúc này của mình có thể lợi dụng được con bé ngốc nghếch Tiểu Tịnh Trần này. Bạch Hi Cảnh rất cưng chiều đứa con gái đó, chỉ cần nó nói muốn bỏ qua cho mình, chí ít cái mạng này vẫn còn giữ được.

Suy nghĩ một hồi, Duyên Bi lại khôi phục bộ dạng thoi thóp như đang hấp hối, mí mắt nặng nhọc khép lại rồi mở ra hướng về phía Tiểu Tịnh Trần.

Tiểu Tịnh Trần nhanh chân bước về phía Duyên Bi, một tay túm lấy cái nắp rương đang giam ông ta giật mạnh, thảm cảnh trong rương lập tức hiện ra ở trước mắt cô bé. Bạch Hi Cảnh hơi nhăn mày, bước nhanh về phía trước, trực tiếp lấy tay che mắt con gái: “Đừng nhìn.”

Tiểu Tịnh Trần một tay vẫn cầm nắp rương, không nhúc nhích mặc cho Bạch Hi Cảnh che kín hai mắt của mình. Duyên Bi nhếch miệng cười quỷ dị, quả nhiên...

Dường như phải chịu một nỗi đau khôn cùng, Duyên Bi đột nhiên rên lên một tiếng, lẩm bẩm: “A Di Đà Phật!”

Duyên Si diễn sâu đến nỗi Đại Sơn thiếu chút nữa cũng phải mủi lòng. Thầm mắng một tiếng xảo quyệt, lại nhìn sang thấy Tiểu Tịnh Trần đang muốn vươn tay ra, Đại Sơn liền mở miệng la lên: “Đại tiểu thư, tuyệt đối chớ bị cái tên mặt người dạ thú này lừa bịp. Hắn thực sự không phải hòa thượng niệm A Di Đà Phật đâu, nghĩ đến Đại ca...”

“Bụp” Đại Sơn còn chưa nói hết câu, Tiểu Tịnh Trần đã bất thình lình vung tay lên, móng vuốt nhỏ trực tiếp dán lên huyệt thái dương của Duyên Bi, cả người ông ta bị đánh cho mộng mị, quên cả thu lại điệu cười quỷ dị đầy toan tính trên mặt kia.

Duyên Bi trừng hai mắt, đờ đẫn nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần bị Bạch Hi Cảnh che kín hai mắt song vẫn chu miệng lên, trên mặt không chút vui vẻ. Cô bé bất chợt túm lấy cổ tay của Duyên Bi, dùng sức kéo mạnh một cái, chuỗi Phật châu trên cổ tay bị giật đứt, Phật châu làm bằng trầm hương rơi đầy mặt đất phát ra tiếng keng keng leng keng. Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm người xuống, nhặt lên từng hạt từng hạt một, để trong lòng bàn tay, đoạn đứng dậy trừng mắt với Duyên Bi: “Tên khốn nạn nhà ngươi không xứng đeo Phật châu niệm Phật Tổ.”

Tiểu Tịnh Trần dứt lời liền xoay người rời đi. Lúc ra đến cửa, cô bé bất chợt quay đầu, tròn mắt nhìn Đại Sơn. Đại Sơn trong lòng thoáng hồi hộp, rụt cổ lại, ôm lấy mặt, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Tiểu Tịnh Trần mím môi: “Sau này không được dùng ‘mặt người dạ thú’ để khen kẻ xấu, nếu không chú cứ xác định làm mồi cho Quả Cà đi.”

Đại Sơn: “...” Anh sai rồi, Anh sao lại quên mất đám thú cưng của Đại tiểu thư đều có một tấm lòng “thú” tốt đẹp chứ! Hu hu hu~

Từ đầu đến cuối, dù có nhìn thấy thảm cảnh trong rương, ánh mắt Tiểu Tịnh Trần vẫn không hề dao động.

Nhìn theo bóng lưng của cô bé, Duyên Bi kinh ngạc há miệng, hoàn toàn sững sờ.

Đại Sơn khóe miệng thoáng dãn ra, nhịn không được ôm bụng đấm thùm thụp xuống đất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.