Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 383: Nước có độc



Sau khi bắt đầu quay, những người từng xem thường cô nhóc vô danh này hiện tại đã đồng loạt thành thật ngậm chặt cái miệng mình lại. Nếu như nói ngoại hình của cô bé hoàn mỹ, vậy thì kỹ thuật diễn xuất của cô bé thật sự không thể bắt bẻ được. Đạo diễn Spielberg Roth là một người có yêu cầu rất cao, hơn nữa, dựa vào danh tiếng và địa vị của ông ấy, căn bản không cần phải chú ý đến cảm xúc của bất kỳ ai. Vì lẽ đó, cho dù là diễn viên gạo cội được diễn đàn phim ảnh thế giới vinh danh đến hàng chục lần, nhưng nếu như diễn mà không làm cho ông hài lòng, ông cũng sẽ nói cut là cut. Thế nhưng, khi quay phân cảnh của Lolita Royal, ngay cả một từ đơn nho nhỏ ông cũng chưa hề nói.

Không chỉ có vai Lolita Royal của Vô Tà là không có NG, ngay cả người diễn chung đối thoại với cô là Viktor Bache cũng không bị NG. Bởi vì, anh ta thực sự đã bị thiên sứ làm cho rung động. Cũng có thể nói, vị tân ảnh đế này đã bị kỹ thuật diễn xuất của em gái dắt mũi mang đi rồi.

Viktor cảm nhận được một sự đả kích trước nay chưa từng có. Vốn cho rằng bản thân mới hai mươi lăm tuổi đã có thể đạt được vòng nguyệt quế vinh quang mang tên ảnh đế từ liên hoan phim Orestia, chắc chắn anh ta chính là thiên tài trong những thiên tài. Không ngờ rằng, anh ta thế mà lại bị một cô gái bé nhỏ đàn áp bằng khả năng diễn xuất. Trong lòng anh ta, ý chí chiến đấu sục sôi liền xuất hiện song hành với sự không cam lòng nồng đậm.

Không chỉ có anh ta, những người khác bị gây sốc bởi khả năng diễn xuất của Vô Tà cũng bắt đầu nổi lên ý chí chiến đấu phừng phừng. Nhận thấy sự thay đổi của bầu không khí trong hiện trường, đạo diễn Spielberg Roth không khỏi vuốt nhẹ bộ râu lấm tấm bạc của mình, để lộ ra nụ cười giống hệt ông già Noel, nói: “Ha ha, thật thú vị. Harl, sửa lại kịch bản nào!”

“Cái gì?” Biên tập chuyên dụng của Spielberg Roth ngã ngửa ngay tại chỗ, nói: “Ông, cái đồ không biết thể diện kia. Ông cho rằng viết kịch bản là tập làm văn của học sinh tiểu học à, nói sửa là sửa được. Cái kịch bản này, ông đây đã viết năm năm mới xong được bản thảo, đã là hoàn hảo nhất rồi, còn thay đổi cái lông...”

Spielberg Roth tốt tính mà ép tay lại, ra hiệu đối phương bình tĩnh, đừng nóng vội. Ông ta đưa tay ra vin cổ Harl lại, chỉ vào Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên chiếc ghế ở phía xa, đang ngây người kia, nói: “Nhìn cô ấy đi, ông không có suy nghĩ gì hay sao?”

Váy dài trắng tuyết rủ xuống đất, mái tóc dài ánh kim mềm mại, tạo ra một độ cong uyển chuyển, giữa những chuyển động nhè nhẹ phản chiếu ánh nắng, cứ như đã độ lên trên một vầng ánh sáng lấp lánh. Cô cứ như một thiên sứ thực sự, sống lưng thẳng tắp, yên lặng thừa nhận sức nặng từ đôi cánh thiên thần, bất cứ lúc nào cũng có thể sa đọa vào địa ngục.

Thiên sứ là hình ảnh thần tộc mà phương Tây lưu truyền rộng rãi nhất, là câu chuyện kể trước khi đi ngủ mà trẻ con đều muốn nghe cha mẹ đọc cho. Có thể nói, trong trái tim người phương Tây nào cũng có một vị thiên sứ, dù cho là ông lão, bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi cũng không ngoại lệ. Harl không khỏi sững người một lúc. Đương nhiên, đối mặt với một thiên sứ đáng yêu thuần khiết, ai cũng không thể sinh ra một chút ý nghĩ khinh nhờn nào. Harl chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đó, linh hồn biên kịch của mình đã yên lặng phục sinh.

Đêm ngày hôm đó, Harl cũng với vài vị biên kịch khác thức thâu đêm viết kịch bản mới. Không có cách nào mà, linh cảm đã đến, muốn ngăn cũng không ngăn được. Dường như có thể xác định một điều là, chỉ cần Tiểu Tịnh Trần không làm chuyện quái quỷ gì ngốc ngếch mà tự hủy hoại thứ vốn có của bản thân, thì bộ phim tiếp theo của cô bé chắc chắc sẽ là một bộ phim hoành tráng. Hơn nữa còn là bộ phim mà lần đầu tiên trong lịch sử cô bé được làm diễn viên chính. Là lá la.

Nữ nguyên soái Lolita Royal là nhân vật nữ phụ số ba trong câu chuyện. Nhân vật nữ phụ số một là chiến hữu của Bur, cùng nhau giành nam chính với sĩ quan quân y Vivian. Vai nữ phụ số hai là nhân vật phản diện, cũng có một đoạn chuyện cũ không thể không nói với Bur. Mà nhân vật nữ chính số ba mặc dù vừa mới ra sân đã trở thành nữ thần, thiên sứ trong ánh mắt và trái tim của Bur. Đáng tiếc, rất không may là vị nguyên soái đại nhân có bề ngoài lolita, tính cách nữ vương này tuyệt đối không vừa mắt cái loại thể năng nát vụn như củi mục của anh chàng Bur này.

Bur nhận được lời cổ vũ trước khi chia tay của thiên sứ, nên càng thêm nỗ lực, liều chết cũng muốn gắng gượng qua đợt huấn luyện tân binh. Trong đêm tối không bóng người, anh ta thường thường lén chạy ra sau núi, hy vọng có thể gặp lại thiên sứ một lần nữa. Đáng tiếc, thiên sứ đã về nơi thiên đàng rồi, không còn là sự tồn tại mà một người phàm ngưỡng mộ liền có thể nhìn thấy.

Sau khi huấn luyện tân binh kết thúc, Bur bị phân đến một tiểu đội thứ ba, thuộc trung đội số hai của đại đội tuần tra địa vực số một với chức vị là một người lính bình thường. Sau đó, trong quá trình tuần tra một lần nào đó, anh ta đã ngoài ý muốn gặp phải mai phục của hải tặc giữa các vì sao. Người phụ trách hy sinh, cả tiểu đội tuần tra rối loạn thành một nùi. Trong thời khắc then chốt, Bur dũng cảm đứng ra, ở trước mặt nam phụ thứ nhất, dưới sự giúp đỡ của một cao thủ võ thuật phương Đông trầm mặc ít nói, có võ công cao cường, thành công đoạt được quyền chỉ huy tiểu đội tuần tra. Anh ta dẫn dắt các chiến sĩ khác trong tiểu đội tiến hành phản kích nhóm hải tặc giữa các vì sao, không chỉ lấy ít địch nhiều, lại còn bắt sống được thủ lĩnh nhóm hải tặc, trở thành anh hùng nổi danh như cồn lúc đó.

Đáng tiếc, khi người anh hùng trở về bộ chỉ huy quân đội của đế quốc, đón chào anh không phải là hoa tươi và những tràng pháo tay.

Đoạt quyền bằng vũ lực lại là một tội nặng, Bur và Đông Phương - người thiếu niên phương Đông trợ giúp anh ta cùng nhau bị kiện lên tòa án quân sự. Nếu như tội danh được thành lập, rất có thể sẽ phải mang danh là kẻ phản quốc mà bị phán tử hình.

Tòa án tối cao của Đế quốc, ba vị nguyên soái với sự đứng đầu do của Babton đều phán xét tội danh thành lập đối với Bur và Đông Phương, bắt buộc họ phải chịu chế tài của pháp luật. Mà ba vị nguyên soái do Tonya đứng đầu lại cho rằng, Bur và Đông Phương đã cứu vớt chiến hữu, cứu lấy Đế quốc. Còn bắt sống được thủ lĩnh hải tặc, nên trao huân chương anh hùng cho họ. Cả tòa án tối cao loạn thành một nồi cháo, nhân mã hai bên cãi cọ đến không thể tách nhau ra được.

Đương nhiên, kỳ thực với thân phận binh lính nhỏ bé, vô danh của Bur và Đông Phương, dù cho có phạm phải án lớn đến thế nào thì cũng không thể làm kinh động đến các vị nguyên soái của Đế quốc. Thế nhưng, họ lại cứ bị những kẻ có suy nghĩ bất chính này thêm dầu vào lửa, làm cho sự việc của Bur và Đông Phương lan truyền khắp cả Đế quốc, khiến tất cả mọi người đều biết. Sau đó, sự việc liền trở nên nghiêm trọng.

Đứng trước lâm nguy bị đoạt quyền, trong lúc rơi vào tuyệt cảnh, phản kích thì bị cho là có ý đồ bất chính, âm mưu tạo phản. Binh lính vô danh cố gắng xoay chuyển tình thế, cứu vớt vô số chiến hữu và sĩ quan quân đội thì lại bị xem là dân đen còn muốn so mình với quý tộc. Được thôi, sự việc một khi đã thăng cấp đến bước có liên quan đến hai từ “dân đen” và “quý tộc”, vậy thì đó chắc chắn sẽ là một đại sự nghiêng trời lệch đất.

Dần dần, những người đều thuộc tầng lớp quý tộc của phe Tonya cũng cùng trầm mặc. Bọn họ thân là nguyên soái, coi trọng chiến sĩ có tài năng, thế nhưng họ càng không cho phép sự kiêu ngạo của một người quý tộc như mình bị người khác khiêu khích. Bản án tử hình dành cho Bur và Đông Phương dường như là có thể thấy trước rồi.

Trong phòng giam dành cho tử tù, Bur ủ rũ ngồi dựa vào tấm ván nhà trên mặt đất, cảm thấy tất cả những hùng tâm tráng chí của mình đều đã biến thành mây bay. Không bao lâu nữa, đầu của anh ta sẽ phải dọn nhà đi nơi khác, không còn được gặp lại cha và mẹ mình nữa. Hu hu hu.

Ngay trong lúc anh ta suy sụp nhất, buồn bã nhất, Đông Phương ngồi xổm trước mặt anh ta, vỗ nhẹ bờ vai của anh ta, cười nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không chết, cô ấy sẽ không để cho tôi chết.”

“Cô ấy… là ai?” Bur đã hỏi như thế.

Đông Phương cười một cách thần bí, dựng thẳng một ngón tay đặt lên môi, nói: “Xuỵt, đây là một bí mật nhé!”

Tiếng vang của cánh cửa cách ly dày và nặng nề của ngục giam bị mở từng tầng, từng tầng một truyền đến, Đông Phương đứng thẳng dậy, đắc ý cười một cái, nói: “Thấy chưa, cô ấy đến rồi!”

Cánh cửa ngục giam từ từ chuyển động, Bur ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên tiến vào mi mắt anh ta sớm nhất là một đôi giày quân phục màu trắng, chiếc quần lính cũng màu trắng xòe ra bên ngoài giày, bao bọc lấy một đôi chân đẹp, thon dài. Quân trang thẳng thớm che lấp những đường cong lung linh, nhưng lại có một khí chất anh tuấn, mạnh mẽ riêng biệt. Khi nhìn thấy khuôn mặt thiên sứ ngày nhớ đêm mong ấy thì Bur lập tức ngơ ngác trợn mắt.

Vị thiên sứ mặt mày không chút biểu cảm thế mà toàn thân trên dưới đều tản mát ra một loại khí thế lạnh lẽo thấu xương như ác quỷ dưới địa ngục.

Bur theo bản năng run lên một lúc. Không chỉ có anh ta, trong giây phút đôi mắt ác quỷ nhìn chằm chằm vào ống kính máy quay, người quay phim cũng sợ đến mức run tay, giống như cho rằng bản thân đã được ghi tên trên cuốn sổ sinh tử. Những diễn viên khác càng không dám đối diện với đôi mắt trống rỗng, tĩnh lặng như người chết của cô ấy. Ngay cả đạo diễn Spielberg Roth cũng không nhịn được mà gạt mồ hôi lạnh trên mặt. Thật không ngờ mà, một cô nhóc diễn vai người lính mạnh mẽ vậy mà lại còn sắc sảo hơn phần diễn thiên sứ mấy phần.

Cả hiện trường, người duy nhất không chịu ảnh hưởng của cô bé đại khái chỉ có Lục Vân, người đã trải qua trăm ngàn thử thách khó khăn để xuất sư.

Anh chàng Đông Phương giơ tay lên để trước trán giữ một chút, nói: “Ồ, ngài đến rồi, mu… Á!”

Lời của Đông Phương còn chưa nói xong, thiên sứ đã trực tiếp vung chân lên đạp vào bụng dưới của anh ta, khiến cả người anh ta bay ra ngoài, đập mạnh lên bức tường phía sau, sau đó ngã xuống đất như bánh áp chảo. Tốc độ của thiên sứ quá nhanh, đừng nói Đông Phương không kịp làm ra phản ứng, đến ngay cả đạo diễn và nhân viên quay phim đứng trước máy quay cũng đều chưa nhìn rõ ràng động tác của cô. Bur thì càng hóa đá một cách triệt để.

Thiên sứ chầm chậm phủi đi những hạt bụi căn bản không hề tồn tại trên ống quần mình, lạnh giọng nói: “Cậu gây họa, tôi đi dọn. Vậy mà cậu lại còn có thể lấy cả cái mạng nhỏ của mình ra đùa. Có phải tôi nên tán thưởng cậu một câu ‘thật có tiền đồ’ hay không?”

Đông Phương ôm lấy bụng nhỏ, cả khuôn mặt đau đến co rút lại. Anh ta mạnh mẽ cắn chặt hàm răng, nuốt tiếng rên đau đớn xuống cổ họng. Rất lâu sau, anh ta mới tỉnh lại, hít một hơi, nghẹn ngào, run rẩy trả lời: “Mẹ ơi, con biết con sai rồi!”

“Răng rắc” Một pho tượng bằng đá có tên là Bur quyết đoán vỡ ra thành vụn phấn.

“Hừ” Người mẹ thiên sứ lạnh lùng hừ một tiếng, quay người liền đi. Đông Phương giãy giụa đứng lên, đem người đã bị vỡ thành vụn rơi đầy đất Bur nhặt vào, ghép lại, rồi nhanh nhanh chóng chóng theo đuôi chạy ra bên ngoài. Dọc đường đi, những lính canh nhà giam không những không có một người cản đường, mà đều mang vẻ mặt sùng bái đầy kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ tay lên làm lễ chào, dùng hết sức mình, dường như muốn hét sạch nhiệt tình trong người họ mà nói: “Xin chào Nguyên soái!”

Bur tê dại vắt mình trên cổ của Đông Phương, ánh mắt tương đối trống rỗng, giọng nói nhỏ lẩm bẩm cứ như là ma rủa, nói: “Mẹ? Nguyên soái?”

Cô thiếu nữ thiên sứ xinh đẹp, non nớt thực ra đã là mẹ của một anh chàng thanh niên hai mươi tuổi đã rất khiến người ta sợ hãi kinh ngạc rồi. Con mẹ nó, thế mà lại còn là một vị nguyên soái, dù cho trí óc có vấn đề cũng biết được trong bảy vị nguyên soái của Đế quốc chỉ có duy nhất một người là phụ nữ.

Người đó được tôn vinh là lưỡi dao sắc của Đế quốc - Nữ nguyên soái Lolita Royal!

Đến đây, giấc mộng thiên sứ của Bur triệt để vỡ tan thành tàn tro, nhưng giấc mộng nữ vương lại nhen nhóm trở lại.

Bất kể là người đóng vai nam chính Viktor Bache hay là người diễn vai Đông Phương - Lục Vân, chỉ cần diễn đối thoại với Tiểu Tịnh Trần, vậy thì sẽ một lần là qua, không ai dám NG, cũng không có ai tình nguyện bị NG. Bởi vì mọi người đều nhìn thấy thực lực của Vô Tà. Nếu như bị đạo diễn hô cut, không cần nói, chắc chắn đó là vấn đề của bản thân họ. Tốt xấu gì cũng đều là những người đã từng đạt giải thưởng, con cưng của trời, thua một cô bạn nhỏ không có danh tiếng gì, quả thật là mất mặt!

Spielberg Roth vui mừng đến mức cả người đều nhẹ nhõm, đối với quyết định sáng suốt của bản thân khi tuyển Tiểu Tịnh Trần vào vai Lolita Royal, ông ta cảm thấy đắc ý vô cùng.

Đáng tiếc, dù có đắc ý hơn nữa, cũng không thể thay đổi sự thực cô bé chỉ là diễn viên đóng vai phụ. Về căn bản, mỗi lần thay đổi một cảnh diễn, để chiếm được hiệu quả cuối cùng, ông Spielberg Roth đều sẽ quay cảnh của cô bé trước. Một lần diễn liền qua của cô bé mang đến cho những người sau áp lực và động lực không nhỏ. Sau đó, nó đã tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ. Những cảnh quay có Tiểu Tịnh Trần thì quay phim đều rất thuận lợi. Còn những cảnh không có phần diễn của cô bé, ôi, Thượng đế ơi, NG từ sáng sớm đến tối thui cũng không qua được năm cảnh, khiến cho Spielberg bị tức đến gan cũng đau!

Tiểu Tịnh Trần dù sao cũng là vai phụ, không thể vì thuận lợi trong quá trình quay mà tăng thêm phần diễn của cô bé trong các cảnh quay một cách vô tội vạ được. Nhân vật của cô bé vốn đã được tạo dựng rất thành công, đối với chiều hướng tiến triển của phim cũng rất có trợ giúp. Nếu như lại thêm cảnh nữa, thì cô bé sẽ không còn là nữ phụ nữa, mà trở thành nữ chính mất rồi!

“Này, cô gái nhỏ, cô diễn không tồi! Khá lắm!” Nhân giờ nghỉ giải lao, Ravid lẻn vào phòng nghỉ ngơi của Tiểu Tịnh Trần, đưa cho cô bé một chai nước khoáng còn chưa mở nắp. Từ lúc Tiểu Tịnh Trần từ chối uống cà phê của anh ta, anh ta cũng chỉ đưa nước khoáng cho cô bé.

“Cảm ơn.” Tiểu Tịnh Trần nhận lấy nước khoáng, vặn nắp ra, ngửa đầu lên rót thẳng vào miệng. Bạch Hi Cảnh đi nhà vệ sinh, tiểu sư điệt bị Lục Vân kéo đi giao lưu tình cảm. Nhóm người Lăng Phi ai bận việc của người nấy, không dám quấy nhiễu Tiểu Tịnh Trần nghỉ ngơi. Vậy là, trong căn phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại có Tiểu Tịnh Trần.

Đương nhiên, mọi người đều biết rằng, với giá trị võ lực của Tiểu Tịnh Trần mà nói, nếu như có người nghĩ không thông, thì đen đủi tuyệt đối chính là bản thân đối phương.

“Này, cô gái, trước đây cô đã từng diễn rất nhiều bộ phim sao? Diễn xuất thật là tốt, cảm tưởng như là một diễn viên lão làng vậy!” Ravid tự cho là thân quen mà tràn đầy giao hảo hỏi, nhưng lại thấy Tiểu Tịnh Trần cứ dùng sức lắc đầu. Đôi mắt đen lay láy nhìn như không có chút tiêu cự nào.

Ravid cảm thấy có gì không đúng lắm, không khỏi vươn tay ra lay lay người cô bé, nói: “Này, cô gái, cô không sao...”

Lời còn chưa nói hết, Ravid liền cảm thấu cổ mình bỗng đau đớn, ánh mắt đen thui, bất tỉnh nhân sự.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.