một giây trước còn thân mật khó tách rời, một giây sau đã nói muốn đoạn tình duyên… Người bình thường hẳn sẽ bị tiểu ma nữ lăn qua lăn lại đến phát điên mất.
Trình Tử Xuyên ngược lại rất bình tĩnh: “ Chặt đứt khế ước là phương tiện giúp nàng giết ta?”
“ Đúng vậy.” Họ đã sớm đi qua giai đoạn thăm dò nhau, tiểu ma nữ cũng lười vòng vo, “ Lúc trước đã nói qua, dựa vào bản lĩnh.”
Trình Tử Xuyên nghiêng đầu, đưa tay chạm vào má nàng: “ Nàng không tiếc?"
Lâu Nguyệt Đồng há miệng cắn lên tay hắn, cười xấu xa: “ không tiếc muốn giết, không bỏ được cũng muốn giết. đã nói với ngươi rồi, tình cảm không trói buộc được ta, hiện tại ta thích ngươi nói không chừng chỉ là ảnh hưởng của khế ước, một khi chặt đứt nhân quả xiềng xích, ta sẽ hạ thủ không chút lưu tình.”
Có lẽ chỉ vì thích rất ít, không yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Trình Tử Xuyên thở dài: “ Chưa từng thấy nàng thích làm gì thì làm, tùy ý làm bậy như vậy.”
“ Quá nghiêm túc cũng không hay.” Lâu Nguyệt Đồng nhẹ nhàng đụng vào vết thương trên cổ hắn, “ Nhanh như vậy đã quên đau rồi?”
Trình Tử Xuyên chậm chạp nói: " không dám quên."
Lâu Nguyệt Đồng động tay, miệng vết thương của hắn chẳng mấy chốc khép lại. Nàng cười cười, đưa hai tay ôm ngực, như có điều suy nghĩ nói: “ Ta thích cảm giác…”
“ Cảm giác gì?”
Lâu Nguyệt Đồng khép mắt, trái tim tĩnh mịch từ bảy trăm năm trước dường như một lần nữa sống lại, như một viên đá băng được chiếu dưới ánh mặt trời ấm áp, ấm áp đến mức ma cũng muốn sa vào.
Ký ức còn nguyên vẹn khôi phục trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của nàng là thẫn thờ và chết lặng, mệt mỏi ập đến, nàng còn sống, nhưng sống để làm gì? Cho đến khi xác định Trình Tử Xuyên chính là người đó chuyển thế, nàng mới có cảm giácrõ ràng từ bảy trăm năm trước – giết hắn, nói theo một mức độ nào đó đã trở thành động lực của nàng.
Nàng thật sự chỉ vì khế ước nên mới thích Trình Tử Xuyên sao?
thật ra, trong lòng nàng căn bản không có đáp án.
“ Cảm giác gì?” Trình Tử Xuyên truy vấn.
Lâu Nguyệt Đồng suy nghĩ một chút: “ Ta vẫn cảm thấy loại tình cảm này hết sức nhàm chán.” không đợi Trình Tử Xuyên mở miệng, nàng lại cười: “ Nhưng bây giờ , ta muốn cùng ngươi thử trò chơi tình cảm nhàm chán này một lần.”
Trình Tử Xuyên dùng sức nhéo má nàng: “ thật khiến người ta vừa yêu vừa hận!”
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày: " Rất vinh hạnh."
Trình Tử Xuyên nằm xuống, đưa hai tay che mắt, nhàn nhạt hỏi: “ Nàng biết tung tích Trảm Duyên Đài?”
“ Ta không biết, nhưng có người nhất định biết…” Trong đầu Lâu Nguyệt Đồng hiện lên một cái tên – Lâu Dịch Dương.
Ai cũng không lên tiếng nữa.
Gió thổi lá bay, ánh trăng dần khuất sau đám mây, ánh sao dần tắt, chỉ còn bóng đêm chằng chịt mà dài đằng đẵng.
Hôm sau, Phi Diễm Các.
Phó Diễn Chi sững sờ nhìn chằm chằm thiếu nữ váy đen trước mặt, suýt nữa đưa tay tự móc mắt mình… Đây là tiểu ma nữ?
đã ba năm không gặp nàng rồi, nhất định đã ba năm rồi!
" Ngươi, ngươi thật sự là..." Phó Diễn Chi hết sức hoài nghi.
Lâu Nguyệt Đồng hừ nhẹ, đảo mắt một cái dọa liền Phó Diễn Chi phát sợ phải lùi về sau vài bước, lập tức tin tưởng khôngchút nghi ngờ.
“ Đừng dọa huynh ấy.” Trình Tử Xuyên nói ra tiếng lòng Phó Diễn Chi.
Lâu Nguyệt Đồng: “ Ta nghĩ không ra, tại sao lúc nào hắn cũng nhớ ăn mà không nhớ đánh?”
Trình Tử Xuyên: “ Hẳn là thiếu đầu óc đi.”
Phó Diễn Chi lệ rơi: “ Ta biết ta không phải thân ca của các ngươi!”
Tô Duyên ghét bỏ đạp hắn sang cho Hoa Hoa Hóa an ủi.
“ Các ngươi… đến để cáo từ?” Tô Duyên quan sát bọn họ, ý tứ hàm xúc không rõ.
Lâu Nguyệt Đồng gật đầu, nhún vai. Nàng không muốn cằn nhằn nhiều như vậy, chủ yếu là Trình Tử Xuyên nhất định muốnnói một tiếng với biểu ca tâm như thủy tinh của hắn.
Quả nhiên, Phó Diễn Chi vừa nghe xong lại chạy tới: " Cáo từ? Các ngươi muốn đi đâu?"
Lâu Nguyệt Đồng: " không nói cho ngươi."
Phó Diễn Chi chuyển hướng sang Trình Tử Xuyên, Trình Tử Xuyên: “ Ừ, nghe nàng, không nói.”
“…” Phó Diễn Chi hung hăng bị đạp một cái.
Tiểu ma nữ trừng mắt nhìn, duỗi tay ôm lấy cánh tay Trình Tử Xuyên, trêu chọc nhìn hắn: “ Biểu hiện không tệ nha!”
Trình Tử Xuyên lạnh nhạt đáp trả: “ Phải, lần sau xem biểu hiện của nàng.”
Tiểu ma nữ vẫn rất vui vẻ, tay cấu hắn một cái, sau đó tiêu tiêu sái sái chạy vào trong chơi với Tô Duyên, không quên để lạimột câu: “ Cho các ngươi không gian nói chuyện.”
" Ngươi ngươi ngươi... Nàng nàng nàng... Các ngươi…" Phó Diễn Chi sau khi thất tình liền gặp phải cái chứng gọi là “đạo lữ tổng hợp chứng”, một khi nhìn đôi nam nữ nào thân thân mật mật thì cả người sẽ bứt rứt.
Trình Tử Xuyên lời ít ý nhiều: “ Thích nhau.”
Phó Diễn Chi che mặt, một lần nữa lệ rơi... Vì sao hai cái người này cả ngày dùng đao chọc nhau lại có thể thích nhau, hắnthâm tình si tình chung tình như thế lại bị thất tình? Nhân duyên, ngươi có phải đã mù rồi không?
Hoa Hoa Hóa mặt mũi tràn đầy vui vẻ khi bừng tỉnh đại ngộ: “ Dù sao dạng người Phó huynh thích cũng là tiểu tiên nữ bạch y xuất trần, Trình đạo hữu lại thích dạng… tiểu cô nương thế này…”
Trình Tử Xuyên: "..."
“ Hóa ra Trình đạo hữu thích luyến đồng nha!” Ánh mắt của Hoa Hoa Hóa quả thực viết hoa hai chữ ngay thẳng.
Phó Diễn Chi còn chưa kịp khóc đã phải cười đến đau cả bụng - - thế nào gọi là huynh đệ tốt? Chính là đây nha!
Trình Tử Xuyên bí hiểm nhìn họ chằm chằm, nhưng không đợi hắn làm gì, bên trong đã truyền đến tiếng đánh nhau, một lão nhân quần áo rách nát cầm hồ lô rượu lảo đảo chạy đến: “ Đồ nhi mau tới đây! Sư phụ dạy ngươi trảm yêu trừ ma… Ai da!”
Lâu Nguyệt Đồng một chưởng đánh văng hồ lô rượu của hắn, ngáng chân làm hắn ngã một cái, lại một cước đạp nát hồ lô, oán hận nói: “ Xú lão đầu! Ngươi không phải có rất nhiều bùa chú sao? Trảm yêu trừ ma? Ta làm thịt ngươi trước!”
Tô Duyên vội vội vàng vàng muốn can ngăn nhưng không tiến đến gần được.
“ A! Sư phụ!” Hoa Hoa Hóa xông đến hỗ trợ liền bị tiểu ma nữ một cước quét ngang, ngã uỵch xuống đầu lão nhân, khiến lão nhân vừa đứng lên được lại bị quăng xuống đất.
Lão nhân vô cùng đau đớn: “ Đồ đệ ngươi sao lại vô dụng như thế? Hồ lô bảo bối của ta!”
Lâu Nguyệt Đồng vẫn tiếp tục đánh, ngược lại Phó Diễn Chi trở nên nóng nảy: “ Biểu đệ, mau bảo nàng dừng tay!”
Trình Tử Xuyên mây trôi nước chảy phủi ống tay áo, chậm chạp nói: “ Ta thấy họ đang chơi rất cao hứng mà.”
Chơi? Ngươi mẹ nó trêu chọc ta! Tiếp tục chơi chắc chắn sẽ xảy ra án mạng đó!
“ Biểu đệ!”
Trình Tử Xuyên nhàn nhã chậm rãi bước tới, cầm lấy cổ tay Lâu Nguyệt Đồng. Lâu Nguyệt Đồng liếc hắn, lạnh lùng nói: “ Dám cản ta, ta sẽ đánh ngươi!”
“ Tay bẩn rồi.” Trình Tử Xuyên nhìn vết rượu dính trên tay nàng, “ Lau xong rồi đánh tiếp.”
Lâu Nguyệt Đồng trợn tròn mắt, nghiêng đầu một cái: “ Được.”
Sau đó cứ như vậy bị hắn kéo sang một bên ngồi xuống lau tay, một lúc sau, tâm tư muốn đánh người của nàng đều chuyển sang hắn. Trình Tử Xuyên cầm tay nàng, nhẹ nhẹ lau sạch, động tác hết sức tự nhiên, thần sắc chuyên tâm, ôn nhu hòa hoãn.
Lâu Nguyệt Đồng nghĩ, nguyên nhân chủ yếu nàng thích Trình Tử Xuyên chắc là vì hắn nhìn rất đẹp mắt, cảnh đẹp ý vui.
Lão nhân được đồ đệ đỡ dậy, men say cuối cùng cũng hết, tức giận tới mức giậm chân bình bịch: “ Tiểu ma nữ kia, lão phu nể mặt Thanh Gia không so đo với ngươi, ngươi lại dám được voi đòi tiên! Có bản lĩnh thì đến đây, lão phu sẽ không…”
Nhưng tiểu ma nữ đã hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến hắn.
Đợi đến khi hai người tránh mù mắt chó lau tay xong, mấy người bên kia cũng đã làm rõ chuyện đã xảy ra. Hoa Hoa Hóa cố gắng giải thích cho sư phụ hắn, lão nhân lại mất mặt ôm chặt hồ lô, một mực bày ra tư thế "Ta không nghe! Ta không nghe! Ta không muốn nghe!".
Cuối cùng, vẫn là Tô Duyên hào khí ngút trời tặng cho hắn một cái hồ lô khác. Lão nhân lúc này mới hài lòng, ánh mắt nhìn Tô Duyên hiền lành cực kỳ: “ Khuê nữ thật thiên tâm! Lập gia đình chưa? Đồ đệ của ta…”
Hoa Hoa Hóa còn biến sắc trước cả Tô Duyên, không chút lưu tình kéo lão đi.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Phó Diễn Chi lau mồ hôi.
Nhìn bọn họ lăn qua lăn lại thảm hại khiến tâm tình tiểu ma nữ vui vẻ, nàng khoái trá lên tiếng chào, kéo Trình Tử Xuyên rờiđi.
Phó Diễn Chi đưa mắt nhìn họ, thấy hai người không biết nói gì đó, Trình Tử Xuyên đột nhiên ngồi xuống, mặt mày nhu hòa trầm tĩnh, tiểu ma nữ nhảy lên lưng, ôm chặt lấy cổ hắn, cười vênh váo.
Phó Diễn Chi chậc một cái: “ Đừng chiều nàng quá!”
“ Hâm mộ?”
“ Mới là lạ!”
Tô Duyên thầm nghĩ: “ Phù du sáng sinh chiều tử, tình cảm cũng vậy, không có gì đáng hâm mộ, cuối cùng nói không chừngsẽ hối hận. Tình ái vốn không bền vững, không bằng không yêu.”