“ Thiên địa lục giới, thần ma vi tôn, thần ma kính sợ, Thánh tôn tối cao.” Trình Diệu ngân nga lặp lại, vừa nghĩđến cũng có thể cảm nhận được một khí thế thuần chính và uy nghiêm làmngười ta muốn kính trọng, “ Cửu Nguyên Môn của ta có ghi lại, câu nóinày chính là nói về lục giới bảy trăm năm trước, tại sao tiền bối lại đề cập chuyện này?”
Cổ Phong gật đầu, không trả lời thẳng: “ Từ Hỗn Độn tới nay, thiên địatrải qua ba thời kỳ. Sách cổ trên tiên giới có ghi, một là thời kỳ HồngHoang Viễn Cổ, sinh linh mặc dù ít, nhưng được thiên địa dựng dục nên có một sức mạnh hủy thiên diệt địa, về sau vì khác đạo nên chia làm haiphe, thiên địa luân chuyển, sinh linh ra đời, hình thành thời kỳ tamgiới thần, nhân, ma thượng cổ. Không lâu sau, thần ma hỗn chiến, đánhrơi thất sắc nhật nguyệt khiến thiên đạo bất mãn, đánh xuống Diệt thếlôi kiếp, vô số đại năng ra đời …”
Hai thời đại đó cách hiện tại đã quá lâu nên rất ít người biết, CửuNguyện Môn cũng không ghi lại, chỉ có tiên nhân phi thăng lên tiên giớimới có thể biết sơ qua được một hai điều, Trình Diệu nghe đến nhập thần.
Lâu Nguyệt Đồng không có phản ứng gì, hình như nàng đã nghe qua một chút về chuyện này rồi. Trình Tử Xuyên sắc mạnh lãnh đạm, tựa hồ đang nghiêm túc nghe, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
“ Sau Diệt thế lôi kiếp, thế giới mới được tạo ra, cũng chính là lụcgiới hiện tại, thần ma tiên yêu nhân minh giới. Chỉ là khi lục giới rađời, thiên địa đồng thời tạo ra một khối thiên bi dựng trên Thiên NgoạiThiên và một đứa trẻ không cần ăn, không cần uống, không cần ngủ. Banghìn thiên hậu hóa thành đại thế giới, tạo thành ba nghìn quy tắc trênthiên bi, đó là những quy tắc tuần hoàn mà chúng sinh nhất định phảituân theo!” Cổ Phong xa xăm cảm thán, “ Đứa trẻ ra đời cùng thiên bi kia giết thần trảm tiên, trừ yêu diệt ma, không có chấp niệm, trông coithiên bi trên Thiên Ngoại Thiên, ít khi hiện thế, sinh linh lục giớikính sợ, tôn hắn làm ‘Thánh tôn’…”
Mắt Lâu Nguyệt Đồng giật giật, trong chốc lát như nghĩ ra gì đó… Trong trời đất này, đại khái không có gì là vĩnh hằng bất diệt.
“ Nghe nói đó cũng là niên đại Cực Tưởng Hòa của lục giới.” Trình Diệunói, “ Nhưng bảy trăm năm trước, Thánh tôn lạc hạ, thiên bi xuất hiệnvết rách, không xuất thiên, lục giới không có người đứng đầu, yêu ma xâm chiếm nhân gian, thần giới chấp quản thiên hạ, vĩnh viễn không có ngàylành, đứng mũi chịu sào lại chính là nhân giới!”
(lạc hạ: dùng để tả cái cảnh huống của người, khốn khổ suy đồi, trong trường hợp này nghĩa là Thánh tôn không còn)
“ Không sai, cuộc chiến tranh thượng cổnhư được tái hiện lại lúc đó! Nói nhiều như vậy, thật ra ta muốn nói cho các ngươi biết, kiện chí bảo trong tay ta, có quan hệ với việc Thánhtôn lạc hạ.” Cổ Phong như chìm trong hồi ức, “ Khi ta tìm thấy nó làđúng bảy trăm năm trước… Thánh tôn lạc hạ, thiên địa khủng hoảng, kiệnchí bảo này từ tầng trời cao nhất rơi xuống tiên giới khiến vô số tiênnhân tranh đoạt, Tiên đế cũng không ngoại lệ, vì truyền thuyết nói,người có được nó sẽ trở thành Thánh tôn kế nhiệm!”
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày: “ Chuyện này không có khả năng!”
Cổ Phong lắc đầu, buông một tiếng thở dài, tiếp tục nói: “ Ta lao lựcngàn năm, cuối cùng cũng có được nó nhưng lại vì nó mà phải trả giá đắt, mấy trăm năm đều bị người ta truy sát, sau đó trọng thương nên hồnphách thụ chế, rất khó khôi phục, mắt thấy sắp sửa đến hồi diệt vong…Khi đó, ta đã đặt toàn bộ hy vọng lên chí bảo.”
“ Ngươi vẫn chết.” Lâu Nguyệt Đồng nói sự thật.
“ Có câu nói, muốn trở thành chí tôn cũng phải xem ngươi có cái mệnh đókhông!” Cổ Phong trào phúng cười cười, trên mặt lộ ra tia bi ai, “ Chíbảo có linh, lại nói ta không đủ tư cách nhận chủ!”
“…”
Ba người đồng thời trầm mặc, thế này thật sự là trời đất trêu ngươi,ngươi đã quyết định buông tha hết thảy, cuối cùng đến mạng cũng khônggiữ được. Kết quả này rất đáng để người ta nổi điên, tâm tình của CổPhong này còn tính là tốt chán.
Cổ Phong cũng trầm mặc một lát, thu liễm tia bi ai, thản nhiên nói: “ Về sau ta chết thật, nhưng chí bảo lại bảo vệ hồn phách của ta bất diệt,điều kiện là ta phải chọn cho nó một vị chủ nhân xứng đáng, khi rời đi,hồn phách của ta sẽ được nhập luân hồi…”
Thật ra nhóm người bọn họ không phải nhóm tu sĩ đầu tiên đi vào Cổ LinhMộ, trăm năm qua, cảnh tượng này đã tái diễn nhiều lần, nhưng chưa cóngười nào có thể được chí bảo công nhận, Cổ Phong cũng không được giảithoát.
“ Ham hố nhất định sẽ có kết quả không tốt, thất tình lấy tham niệm làmđầu, câu này không phải không có đạo lý.” Cổ Phong vừa nói, đằng sau ông liền xuất hiện từng tầng hào quang, “ Bây giờ, mỗi người các ngươitrích ra một giọt máu.”
Lâu Nguyệt Đồng nhíu nhíu mày.
Ba giọt máu đồng thời bị đạo quang kia hấp thụ, trong phòng đột nhiênbùng lên ánh sáng lớn, một bàn tay nhỏ xuất hiện sau lưng Cổ Phong, sauđó một âm thanh non nớt vang lên: “ Hồng Hoang khai thiên lập địa, âmdương giao thái tạo hóa. Nhân quả luân hồi, thất tình tịch diệt thuộc về …”
Thanh âm mặc dù bi bô nhưng giọng nói lại tang thương trầm trọng, tạothành một loại nhịp điệu đặc biệt phảng phất ẩn chứa chí cao đại lộ làmngười ta như muốn ngộ ra điều gì.
Cổ Phong vừa nghe, trên mặt chậm rãi hiện ra ý cười tựa như lĩnh ngộ được điều gì đó: “ Hóa ra… là như vậy.”
Rồi sau đó, thân ảnh hắn hư hóa, khi biến mất còn không quên để lại một tràng cười lớn, dần dần tiêu tán trong trời đất.
Đợi đến khi hào quang tản đi, ba người không hiểu tại sao vẫn đứngnguyên tại chỗ không thể nhúc nhích. Trình Diệu lạnh lùng lên tiếng: “Trò quỷ gì thế này? Cuối cùng chí bảo lựa chọn ai? Cổ tiền bối. Cổ tiềnbối?”
“ Hắn đã nhập luân hồi.” Trình Tử Xuyên bình tĩnh mở miệng. Ngay sau đó, sắc mặt hắn khẽ biến, gốc cây tiên thảo cất trong tay áo không chịu nổi khống chế bay ra, đảo mắt hóa thành một luồng sáng rót vào cơ thể hắn,linh khí tứ phương hội tụ, chính xác là muốn cải tạo căn cơ cho hắn ngay lúc này!
Tuy nhiên, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt.
Mà Lâu Nguyệt Đồng, nàng đứng một bên, bị cách ly bởi một vách sáng, ánh sáng, khắp nơi đều là ánh sáng, sáng mà ấm áp, nhưng lại làm người takính sợ.
“ Ai?” Nàng siết chặt nắm đấm, định ương ngạnh phá tan mảnh không gian này.
“ Ta là chí bảo mà Cổ Phong nói, A Nguyên.” Giọng nói trẻ con non nớt vang lên, “ Ngươi còn nhớ rõ ta không? Nguyệt, ma, quân!”
Lâu Nguyệt Đồng trong đầu nổ một tiếng, đột nhiên xuất hiện rất nhiềuviễn cảnh... Nguyệt ma quân? Đúng, đúng là vậy, nàng trưởng thành lên ởMa giới từ khi còn bé nhỏ yếu ớt, dần dần cường đại, sau đó lên ngôi làm người đứng đầu Ma giới, chinh chiến bốn phương, hô mưa gọi gió. Nàng là cường giả vi tôn của Ma giới, uy danh hiển hách, những nơi nàng đi quađều gió tanh mưa máu, tạo sát nghiệt ngập trời, bị người người tôn là “Nguyệt ma quân”!
Về sau thì sao? Vì sao nàng lại biến thành bộ dạng này?
“ Không cần nghĩ, phong ấn vì yếu hơn nên ngươi mới có thể nhớ lại mộtchút.” A Nguyên cúi đầu nói, “ Thật ra, ngày đó cách đây không lâu nữa.”
A Nguyên nói: “ Phong ấn của ngươi đã bắt đầu yếu đi, nếu không ngươicăn bản là không thể tỉnh lại.” Cũng không biết là do số mệnh hay chóngáp phải ruồi, nhân quả thật khó lường.
“ Lời này cũng có vẻ đáng yêu.” Lâu Nguyệt Đồng hỏi, “ Ngươi lựa chọn ta thật sao?”
“ Đúng.”
Lâu Nguyệt Đồng lại hỏi: “ Vì sao? Ngươi biết ta, cũng phải biết ta không phải người tốt.”
“ Ta sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân, cũng không muốn đi theo ngươi,nếu như có thể, ta thậm chí còn muốn giết ngươi…” A Nguyên tuy nói vậynhưng trong giọng nói lại không hề mang sát khí, “ Nhưng chỉ khi đi theo ngươi, ta mới có thể tìm được sư tôn của ngươi, chủ nhân của ta.”
Lâu Nguyệt Đồng nhảy dựng lên, sắc mặt cổ quái, âm trầm hỏi: “ Sư tôn?Chủ nhân? Ngươi đang nói lời ngu xuẩn gì thế?” Nàng nhớ mình không hềnhận ai làm sư tôn nha, mà với tính cách này của nàng thì càng không thể nhận.
A Nguyên bất mãn nói: “ Ngươi quả nhiên vẫn không thay đổi, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, Thánh tôn chính là sư tôn của ngươi!”
“ Thánh tôn?” Lâu Nguyệt Đồng càng thấy buồn cười, “ Cái người bảy trămnăm trước xúi quẩy trượt chân rơi xuống, làm nứt thiên bi kia sao? Hắnđã hồn phi phách tán, cơ hội chuyển thế cũng không có, chết đến khôngthể chết hơn! Ngươi có bị ngốc không?”
A Nguyên trầm mặc, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói tuy mang một tia bi ai nhưng lại vô cùng kiên định: “ Dù các ngươi đều nói chủ nhân đãmất, ta cũng không tin! A Nguyên sẽ chờ, liên tục chờ, bảy trăm năm, bảy ngàn năm, bảy vạn năm cũng được… Ngày Thánh tôn quay về, người cướpngôi ngài sẽ phải chết, người phản kháng nhất định sẽ bị giết, ngườikhông tuân theo quy tắc nhất định sẽ bị chém!”
“ Hừ!” Lâu Nguyệt Đồng đối với cái dạng này từ chối nhận xét, bây giờnàng đang hoài nghi có phải cái chí bảo này lúc người ta tranh đoạt đãbị đập hư đầu óc rồi không, “ Ngươi muốn đi theo ta, cũng phải xem ta có muốn mang ngươi không đã!”
A Nguyên cười cười, thanh âm bi bô nhưng lại hết sức có ý ra lệnh: “ Mang ta, ta giúp ngươi phá phong ấn!”
Cái này… Lâu Nguyệt Đồng sờ sờ cằm, hừ nhẹ - - có thể suy nghĩ.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy không gian xung quanh như một chưởng lực đánh thẳng vào, là bên ngoài đã xảy ra chuyện!
“ Hai người bên ngoài hình như đang đánh nhau.”
Lâu Nguyệt Đồng nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra, ý thức quay về với thânthể, vừa hay nhìn thấy Trình Diệu đánh xuống một kiếm, mà quanh thânTrình Tử Xuyên là ánh sáng rực rỡ đang lưu chuyển… Đang cải tạo căn cốt, kiếm này mà đánh trúng, chỉ sợ hắn kiếm củi ba năm đốt trong một giờ,tính mạng khó giữ.
“ Ngươi không cứu bạn ngươi sao?” A Nguyên hiếu kỳ hỏi.
“ Không cứu. Người này sâu không lường được, đúng lúc mượn cơ hội nàythăm dò một phen.” Lâu Nguyệt Đồng nhàn nhạt nhìn, đôi mắt to xinh đẹpchớp chớp mang theo vẻ vừa kiều mị vừa đáng yêu, giọng nói nhẹ nhàngnhưng lời nói lại lạnh lùng lương bạc, “ Nếu hắn chết, vừa vặn có thểđem hắn luyện thành huyết nhân. Thật ra, ngay từ đầu ta đã cho rằngngươi sẽ chọn hắn.”
A Nguyên nói: “ Đạo thể bẩm sinh, Thừa Thiên chiếu cố, xác thực rất phiphàm. Lúc đầu ta còn nghĩ đây là chủ nhân nhà ta chuyển thế, đáng tiếchắn lại không phải, có phi phàm cũng vô dụng. Chỉ là, lục giới có kiếpnạn, chủ nhân ta không trở về, người này có lẽ là ứng kiếp mà sinh.”
“ Ứng kiếp mà sinh, vậy mà lại chọn đúng đạo thể bẩm sinh ngàn năm khó gặp!”
Lâu Nguyệt Đồng hiểu rõ, lại không thèm để ý đến kiếp nạn mà A Nguyênnói vì đối với nàng, kiếp nạn bình thường đều do người tạo ra cả.
Trong khi hai người trao đổi, một kiếm kia đã chạm vào cổ Trình TửXuyên, Xích Hoàng Kiếm mang theo hỏa thế cháy sém cùng uy thế ngất trời, lớn như muốn đòi mạng!