Nhật Ký Thu Thập Giá Trị Hắc Hoá Của Vai Ác

Chương 3: Cẩn Ninh



Qua một đêm tuyết rơi lớn, đường phố đúng là bị tuyết bao phủ lên một màu trắng tinh. Tuy là buổi sáng có ánh sáng mặt trời rọi xuống vẫn không thể xua đi cái lạnh của mùa đông, người qua đường vẫn mặc trên người nhiều lớp áo dày cợm, mũi đỏ hoe còn phà ra từng làn khói trắng.

Tiếng nói chuyện, bước chân qua lại, tiếng xe cộ ồn ào còn thêm cái lạnh đang mở cửa chào đón cho một ngày mới. Thiếu niên dựa lưng vào đầu giường, dưới người đã được lót sẵn một cái gối đầu để cậu dựa được thoải mái hơn.

Cậu có chút không tự nhiên mà cúi thấp đầu không dám ngẩng lên nhìn hai người bên cạnh giường, thiếu niên sau khi tỉnh lại trước tiên bị khung cảnh phòng bệnh doạ sững người, sau đó là bị một lượng lớn tin tức đánh ngốc. Qua một lúc lâu mới từ mê mang đi ra, cậu lại cảm giác sợ hãi rụt rè.

Bên cạnh giường có hai người, một người ngồi trên ghế và đứng ở phía sau là nam nhân mặc bộ đồ quản gia.

Người đàn ông trung niên nhìn bộ dạnh rụt rè kia của thiếu niên trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ, rồi lại nhanh chóng che lắp đi xuống. Ông tươi cười hàm hậu vươn tay muốn nắm tay cậu, ai ngờ chỉ kịp vươn ra còn chưa kịp động vào đã bị thiếu niên rút về tay, còn cố gắng di chuyển hướng phía trong, cách xa người đàn ông kia.

Cẩn Mạch Thành tay nắm cái không còn bị tránh né giống như ông là cái gì mãnh thú đáng sợ vậy, Cẩn Mạch Thành xấu hổ thu hồi tay, trước tiên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng hiện tại.

" A Ninh... "

Thiếu niên không lên tiếng hoàn toàn làm lơ lời của Cẩn Mạch Thành kêu cậu, thiếu niên cũng không phải cố ý, cậu hiện tại vẫn chưa tiếp thu hết được lượng thông tin cực kì lớn mà hai người này mang đến cho cậu, vẫn còn chìm đắm trong "không gian" tự hỏi của chính mình.

Nhận thấy được bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, nam nhân đứng ở phía sau rốt cuộc lên tiếng kêu về sự chú ý của thiếu niên.



" Thiếu gia, lão gia đã rất vất vả để tìm cậu về. "

Thiếu niên bị giọng nói kéo về hiện thực, là do giọng nói quá quen thuộc... Thiếu niên rốt cuộc nâng lên đầu, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia sau đó định ở phía sau lão trung niên, dừng trên người của nam nhân.

Nam nhân nhìn qua tuổi tầm hai mươi chín ba mươi nhưng dáng người kiện thạc, cơ bắp lưu sướng săn chắc, hắn đứng thẳng người rất cao... giống một cây tùng sừng sững giữa đất trời. Ngũ quan thâm thúy giống như được tỉ mĩ điêu khắc ra, một đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén, trên mặt còn đeo lên kính một tròng gọng vàng, bên hông kính trang bị một sợi xích vàng nhỏ rũ xuống, có nét quyến rũ đặc biệt.

Thiếu niên nhìn không rời được mắt, lại nhớ đến vòng tay to lớn ấm áp của đêm qua không biết vì sao trái tim ở trong lòng ngực cậu chậm rãi nhảy lên một chút, cậu sờ sờ ngực mình cảm thụ trái tim vẫn đang đánh trống liên hồi mà mờ mịt không biết xảy ra cái gì, bản thân bị bệnh...tim sao?

" Thiếu gia, tôi biết ngài rất khó để tiếp thu những việc này. Nhưng lão gia mất ăn mất ngủ chỉ để tìm được ngài... "

Nghe đến đó thiếu niên mới thu hồi tầm mắt có chút xấu hổ, cậu lúc này mới nhìn sang nam nhân trung niên vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt đối với cậu lại giống như chứa vô vàn tình yêu thương của cha, nhiều đến không chân thực...

Ý thức đầu tiên cậu có được chính là khu ổ chuột ẩm thấp bẩn thỉu, ai cũng đều đói kém dinh dưỡng bất lương mà trở nên gầy gộc xanh xao, thậm chí còn có những người vì đói đến chết đi ở một góc cũng không ai biết đến, dù cho thân thể dần dần phân hủy bốc lên mùi hôi thối đi chăng nữa... Bởi vì số phận của bọn họ đã định sẵn là như vậy, sinh ra ở nơi thấp hơn cả đáy của xã hội, chết đi rồi cũng sẽ không có kẻ chôn cất khóc than.

Thiếu niên sống ở đó không cha không mẹ, cậu không có kí ức từ năm tám tuổi trở đi chỉ biết mình mở mắt ra ở đây, hẳn là bản thân đã ở đây đi? Cho nên cậu sống một cuộc đời cơ khổ đáng thương, sẽ trộm lục thùng rác bên cạnh mấy tiệm quán có đồ ăn, ăn ngấu nghiến mấy thứ thức ăn thừa người ta không cần nữa, thậm chí ăn trúng thứ đã ôi thiêu cũng cắn răng nuốt xuống, nếu không cậu lấy cái gì lắp đầy cái bụng trống rỗng đây?

Mãi cho đến hôm đó mấy chỗ cậu đến đều bị ông chủ bà chủ tiệm đó phát hiện, chán ghét xua đuổi cậu đi, vì đói quá mới đánh liều trộm móc túi một người vừa đi ngang qua. Ai mà ngờ tên kia bắt được lấy về ví tiền còn không hả giận kéo hắn đến trong ngõ nhỏ, một bên đánh một bên dùng đủ thứ từ ngữ mắng chửi cậu.

Nếu không có người đàn ông kia xuất hiện, có lẽ ngày hôm qua đó là lần cuối cậu được nhìn thấy tuyết rơi...

" Thiếu gia, uống nước đi. "

Một ly nước ấm được đưa đến trước mặt, thiếu niên giật mình nhìn sang, cẩn thận cầm lấy ly nước có chút rụt rè nói câu cảm ơn. Cậu chậm rãi uống nước, từng ngụm từng ngụm uống đến non nửa ly mới dừng lại, cổ họng khô khốc được dòng nước ấm chảy qua làm cậu thoải mái vô cùng.

" Một lát nữa tài xế Vương sẽ mang đồ ăn đến. Vì ngài nhịn đói đã lâu, dạ dày lại còn bị tổn hại trước đó cho nên chưa thể ăn quá nhiều được nên một lát chỉ có cháo trắng, đợi ngài khoẻ lại một chút lão gia sẽ cho đầu bếp nấu món ngon cho ngài. "

Nam nhân ở một bên giúp cậu gọt táo, một bên nói. Thiếu niên trộm liếc mắt nhìn nam nhân, sau đó lại nhìn xuống ly nước trong tay mím nhẹ môi có chút rối rắm.

" Thiếu gia, ăn miếng táo trước đi. Đây là táo do lão gia đặc biệt nhập từ nước ngoài về vì ngài, rất ngọt. "

Một dĩa táo đã được gọt hoàn chỉnh thành hình giống những con thỏ xinh đẹp, nam nhân cầm sang còn cắm sẵn lên đó mỗi một miếng táo là một cây tăm để thiếu niên có thể dễ dàng ăn.

" C...Chú...nói... "

Lúc Cẩn Mạch Thành ở đây đã nói rất nhiều lời nói đều là lời quan tâm, lo lắng, còn tự oán trách bản thân nói bản thân thấy có lỗi gì đó... Mà thiếu niên chỉ trầm mặt nghe, không hé răng nói nửa lời. Tiếng nói đứt quãng còn hơi khàn khàn, giống như thật lâu chưa nói chuyện bây giờ bắt đầu nói lại bặp bẹ như một đứa trẻ đang tập đánh vần.

Nam nhân động tác cầm dĩa rất nhỏ run rẩy một cái, vẻ mặt lại giữ nguyên vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt.

" Thiếu gia, gọi tôi là Minh quản gia là được rồi. "

" Quản...Quản gia Minh... "

Minh Dạ gật đầu, cầm một cây tâm đang cắm lên một miếng táo đưa đến cho thiếu niên, thiếu niên ngoan ngoãn nhận lấy lại tiếp tục nỗ lực muốn nói chuyện, cậu không biết tại sao nhưng cậu thật sự rất muốn cùng nam nhân trước mặt này càng thân cận hơn, cậu muốn cùng nam nhân nói chuyện...

" Quản...Quản gia Minh... Ban nãy vị kia... Kêu tôi A Ninh...Đ...Đó là tên của tôi sao?.. "

Ngoài mặt điềm tĩnh hết sức nhưng trong nội tâm, Minh Dạ đang cùng hệ thống phun trào.

[ Minh Dạ: Đứa nhỏ này, nhìn tôi già đến thế sao?! Vẫn cố chấp kêu tôi bằng chú! ]

Hệ thống nhìn Minh đã ba mươi tuổi Dạ tự nói mình không già hoàn toàn vô ngữ, xong lại nhìn nhìn nhan sắc của ký chủ nó một chút. Ừm thì... So với đời trước và hiện tại thì nhan sắc thật sự vẫn không đến nỗi là già... Còn rất phong độ!

Nhưng nó không dám nói ra nỗi lòng của nó, thời gian này cùng ký chủ tiếp xúc qua nó rõ ràng thấy được nhìn ký chủ nhu nhược, dễ bắt nạt vậy thôi chứ thật sự là một kẻ thù thật dai, còn có thù tất báo!

Từng bị ký chủ trả thù hệ thống tỏ vẻ, cảm giác phòng tối nó không muốn trải nghiệm lần thứ hai...

Minh Dạ đặt dĩa táo xuống một bên ở cách gần nơi tầm tay thiếu niên có thể với tới mới đứng lên đi chỉnh lại máy sưởi trong phòng bệnh, còn không quên đáp lời thiếu niên.

" Phải. Tên của thiếu gia là Cẩn Ninh. "

" V...Vậy...tên của c...chú là gì?.. "

Minh Dạ quay người lại nhìn thiếu niên một cái sau đó thu hồi tầm mắt, trả lời: " Tôi tên Minh Dạ thưa thiếu gia. "

" Minh Dạ... "

Thiếu niên rũ mắt lầm bầm cái tên kia, so với vẻ khó khăn lắp bắp ban đầu, cái tên Minh Dạ lại được thiếu niên đọc thật rõ ràng còn liên tục lập lại trong miệng giống như muốn nhấm nuốt nó, ghi nhớ khắc sâu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.