Cuối cùng thì cuộc chiến giữ fan và antifan, còn có fan u mê của Khương Sầm đánh chém loạn cả lên. Ngược lại hai đương sự thì quấn lấy nhau như sam sau khi vào tới khách sạn. Đương nhiên, khách sạn này không phải khách sạn của đoàn làm phim rồi. Nó là một cái khách sạn bên cạnh sân bay. Bởi vì thời gian của Khương Sầm có hạn, cũng bởi họ đã muốn không nhịn được bộc lộ tình cảm như núi lửa phun trào. Chỉ tội cho ai đó không biết làm sao xử lý chuyện trên mạng. Rốt cuộc thì nên ém xuống hay cứ để vậy đây!!!
Nếu là bình thường thì Sùng Chinh không nói hai lời, Sùng Minh cũng sẽ đứt khoác giải quyết gọn gàng rồi. Nhưng họ lại không biết làm vậy có phản tác dụng không. Lỡ đâu người ta muốn công khai luôn thì sao?
Khó mà nói không có chuyện này. Cuối cùng phải đến khi Khương Sầm về lại S thị chuyện này mới ngã ngũ là nên giải quyết thế nào mới đúng.
Tiểu hỗn sắc kim long kia giống như tháo được cái van, không ngừng đối với ai đó đòi hỏi. Đều đã đòi hỏi mấy tiếng rồi nhưng vẫn không ngừng kêu muốn.
Trong lúc nhất thời Khương đại tổng tài còn nghĩ có khi nào bản thân sẽ bị tiểu bại hoại này ép khô hay không. Nhưng chính là hắn đối với cậu đòi hỏi không ngừng chiều chuộng, dung túng mười phần. Rốt cuộc thì một người nguyện cho, một người chịu đòi, cứ thế hừng hực cho đến nữa đêm.
"Ức..."
Ai đó ôm một bụng căng đầy đều là con cháu của Khương đại tổng tài còn nấc cụt một phen mềm nhũn chọc người, thế nhưng vẫn không chịu rời khỏi nam nhân. Nơi tư mật càng là không ngừng hấp xả đại điểu của hắn.
Khương đại tổng tài chỉ biết bất lực lại cưng chiều chứ chẳng thể làm gì được. Hai tay hắn không ngừng vuốt dọc theo sống lưng trơn mịn của tiểu bại hoại trên người, cứ như không biết đủ. Bọn họ im lặng quấn lấy nhau không một kẻ hở, bình yên hưởng thụ giây phút ngọt như mật này. Chẳng ai nói gì với nhau, cứ như vậy gần cả tiếng đồng hồ sau khi đòi hỏi nhau vô độ.
"Khương Sầm..."
Người trong ngực cứ tưởng là ngủ lại lầm bầm gọi tên hắn. Khương Sầm trầm thấp đáp lại một tiếng: "Ừ."
"Khương Sầm..."
"..."
Ai biết tiểu lì lợm nào đó chỉ biết gọi. Nhưng câm nín một hồi hắn vẫn là dung túng đáp lại.
"Ừ."
"Khương Sầm..."
"Ừ."
"Anh là của em."
"...Em là của tôi."
Khương Sầm nói xong thì mạnh mẽ đem miệng con tiểu bại hoại lì lợm nào đó cho lấp kín.
"Ưm..."
Con tiểu bại hoại kia còn nhiệt tình mà đáp lại. Thế thôi chưa đủ, cậu còn không bận tâm cái bụng đã muốn chứa không nổi cái gì nữa mà cật lực câu dẫn người, ra sức uốn éo cái mông đang cắn chặt lấy quái vật của hắn vốn đã bị hang động ướt nhẹp kia của cậu ngâm đến nhăn nheo. Nhưng nó lại nhanh chóng bị kích thích cậu mang đến chọc cho căng lên bóng loáng lại dữ tợn, tiến hành đem cậu thảo phạt.
...
"Không cần đánh thức em ấy."
Trong mơ màng Bạch Thụy chỉ nghe được như vậy rồi người đã chìm vào mê mang, long châu trong đan điền lại chấn động dữ dội.
...
"Khương Sầm..."
Bạch Thụy từ trong giấc ngủ say cứ như không biết đã trải qua bao nhiêu năm lại chỉ như ở trong khoảnh khắc trước tiên là há miệng gọi tên ai đó.
"Bạch Thụy! Cậu tỉnh rồi à?"
Nhưng đáp lại cậu lại là tiếng của Sùng Minh.
Lúc này Bạch Thụy mới dần dần tỉnh táo lại. Cậu cũng nhận ra bên người đã không có ai. Còn Sùng Minh thì ngồi ở ghế sofa bên kia, trong lúc đáp lại cũng không có nhìn qua đây.
Dù có chút hụt hẩng vì người kia đi mất rồi nhưng cậu vẫn biết đây là điều không thể tránh khỏi. Có điều sau đó cậu cũng không có trả lời Sùng Minh mà tâm thần đã tập trung vào long châu trong đan điền. Cậu có chút sững người khi nhìn thấy long châu oánh nhuận như ngọc, tròn trịa hoàn mỹ lại căng đầy... Đúng vậy, nó đã đầy rồi. Nhưng đúng như Bạch Thụy nghĩ, dù nó đầy nhưng cậu vẫn không thể sử dụng được năng lực. Có điều cậu lại không có cảm thấy tiếc nuối.
Có lẽ là do ý niệm thay đổi. Cậu đã không còn đem trở về làm mục tiêu hàng đầu của mình nữa.
Cho nên Bạch Thụy cũng không lại để ý đến nó mà lan man một hồi.
"Bạch Thụy?"
Sùng Minh không nghe cậu trả lời thì gọi lại.
"Ân."
Lúc này Bạch Thụy mới đáp. Nhưng cậu nhanh chóng nhớ ra cái gì mà ngồi bật dậy hỏi:
"Lúc này là mấy giờ?"
"Chín giờ rồi. Cậu đừng lo, bên đoàn làm phim có chút trục trặc nên buổi khai máy bị dời đến ngày mai rồi."
Đúng là trùng hợp quá mức, lại cứ thế xảy ra.
"Ân."
Bạch Thụy nghe vậy thì lại nằm phịch xuống giường. Sùng Minh từ trong tiếng động bên kia giường thì đã đoán được sơ sơ, trong lòng lại không khỏi thở dài. Ai biết lại nghe Bạch Thụy hỏi: "Anh ấy đi lúc nào?"
"Lúc năm giờ."
Sùng Minh đương nhiên là biết cậu hỏi ai.
Gấp như vậy... Trong lòng Bạch Thụy không khỏi nghĩ, hắn thật sự rất bận.
Khương Sầm đúng thật là không thể không đi ngay. Bởi vì tin tức hắn xuất hiện ở Y thị tràn lan trên mạng cho nên đám bại gia tử kia lập tức chui chỗ trống mà vào. Bọn họ thừa cơ hắn đi mà kéo nhau đến công ty nháo loạn một trận, còn đánh người. Trong lúc tranh chấp với nhân viên của công ty vô tình làm bị thương đối tác kinh doanh của Khương thị. Nhất thời mọi chuyện lại càng rối tung hơn.
Trước đó Khương Sầm ở, dù đám người kia có nổi điên nổi khùng bất chấp tất cả thì đã có hắn, một phát cho bảo vệ ném ra ngoài. Bọn họ vì lợi ích mà không thèm quan tâm Khương thị hiện tại bấp bênh cỡ nào, cũng chỉ khăng khăng nghĩ đi chiếm lại những thứ hư ảo đã sớm không thuộc về họ nữa rồi.
Ai biết trong lúc tin tức Khương Sầm có ái nhân ầm ầm trên mạng, cả Khương thị um sùm cả lên bởi vì người đó không phải thiên kim nhà ai lại còn là một nam minh tinh trong giới giải trí thì bỗng nhiên tin tức Khương Sầm là cháu trai của Khương lão gia tử, là con trai của Khương đại lão gia lại thình lình xuất hiện. Dân mạng lại thêm một phen ầm ĩ nữa. Trong lúc nhất thời khiến cho cổ phiếu của công ty dao động như tàu lượn. Khương Sầm vừa trở về đã phải vùi đầu vào xử lý mọi chuyện. Sùng Chinh ở bên cạnh chỉ biết cười khổ. Đã biết sẽ như vậy nên hắn vẫn nhanh nhẹn giúp Khương Sầm xử lý công việc.
Đối với việc bại lộ huyết mạch Khương gia, hay cả việc của Bạch Thụy Khương Sầm đều không nói tiếng nào. Tin sau thì không nói, tin trước hắn lại dùng hành động để bày tỏ thái độ. Trước đó động tĩnh của hắn đã rất lớn, hiện tại hắn còn ra tay mạnh bạo hơn. Trong lúc nhất thời đến cả cảnh sát đều gia nhập cuộc chiến thương trường này. Mấy người Khương gia kia không nghĩ Khương Sầm lại dám để pháp luật nhúng tay. Rốt cuộc mấy hành vi tham ô tham nhũng của công bị moi ra không ngừng, cho dù họ có muốn dùng quan hệ để trèn ép Khương Sầm thì cổ phần công ty vẫn là bị ép phải giao ra để bù đắp cho phần tổn thất họ mang đến. Khương Sầm đối với họ một chút đều không nương tình.
Nhất thời nhiều người cũng không biết rốt cuộc Khương Sầm có phải người Khương gia không, dù rằng kết quả xét nghiệm có chứng nhận của bệnh viện đều là xuất hiện rõ rành rành ở đó. Càng khiến người ta không biết thật giả là Khương lão gia tử chưa từng có lên tiếng dù là phủ nhận hay đồng ý. Chỉ có Khương đại lão gia âm thầm quy phạm hợp đồng do chính ông ta đề nghị ký kết với hai người em trai của mình mà đem quan hệ cha con ra chèo kéo với Khương Sầm. Nhưng đến một cái bóng lưng của hắn cũng không nhìn thấy.
Có điều nhờ Khương Sầm bên này mà ít người chú ý Bạch Thụy hơn. Nhưng nếu Bạch Thụy không táy máy tay chân...
Bạch Thụy vốn là vì chính thức khai máy bộ phim mới mà bận rộn, đối với trên mạng tuy réo gọi ầm ầm nhưng cũng không đến mức nào. Ai biết sau đó cậu lại ngứa tay đi like cái tin mà fan couple mới xuất hiện của cậu và Khương đại tổng tài đăng tải. Kết quả là dân mạng bùng nổ.
Những lời tốt đẹp không thiếu nhưng những lời mỉa mai nói cậu chèo cao, tự ảo tưởng cũng không ít chút nào. Bởi vì họ cho rằng quan hệ của hai người chỉ là trên hợp đồng, cho nên Bạch Thụy làm vậy sẽ khiến người ta ghen ăn tức ở mà chửi cậu. Đổi lại là Khương đại tổng thì có khi sẽ khác.
Dù sau lần đó Bạch Thụy không lại có động tỉnh gì nữa thì người ta lại nói cậu bị mắng đến không thể ngóc đầu lên được, chột dạ rồi xấu hổ vân vân... Sùng Minh mỗi ngày cầm tài khoản cá nhân của cậu xem có phải nói là khổ không tả được.
"Ai mượn cậu sờ tay vào?"
Hắn không nhịn nữa mà hướng cậu oán hận.
Ai biết Bạch Thụy ở bên cạnh lại không thèm để ý chút nào tiếp tục ngâm cứu kịch bản của mình. Chớp mắt mà cậu đã ở quay phim được nữa tháng rồi. Và cũng đã nữa tháng cậu không được gặp người kia. Dù mỗi ngày hai người vẫn có nói chuyện một chút nhưng ai đó bởi vì công việc mà tiều tụy thấy rõ, Bạch Thụy đau lòng nên không có dám nói lâu. Hơn nữa chỉ gặp trên điện thoại không thỏa mãn được cậu. Nhưng biết làm sao, vì lần trước hắn bất chấp mọi thứ đến đây mà hiện tại mọi chuyện còn rối ren hơn, Bạch Thụy chỉ sợ hắn mệt nếu không cậu cũng không thèm quan tâm đâu.
Mấy hôm nay Sùng Minh không ít lần phàn nàn nên Bạch Thụy đã quen.
Dù sao người chỉ là bực bội nên muốn phát tiết tính tình mà thôi. Bạch Thụy biểu thị cậu bao dung với hắn. Nếu Sùng Minh mà biết cậu nghĩ vậy thì nhất định sẽ tức chết cho xem.