Ước chừng đến giờ Tý rồi, đêm khuya yên tĩnh, khắp nơi trong phủ Thừa tướng đều đã tắt đèn tối om.
Quan Linh sợ tiếng mình kêu bị người nghe thấy, cho dù đạt tới cao trào cũng không dám lớn tiếng rên rỉ, chỉ có thể ngâm nga nức nở ư ư a a, nét mặt ửng đỏ xấu hổ như thế, ngược lại càng chọc người yêu mến hơn.
Thẩm Giới làm nàng tới tận nửa đêm, mãi đến khi nữ nhân trong ngực mình mềm nhũn không còn chút sức lực nào, nơi riêng tư hơi sưng đỏ, trên nệm giường màu trắng ngọc lây dính một ít máu hồng chảy ra từ nơi đó, mang theo một chút mùi tanh, cả căn phòng tràn ngập hơi thở quyến rũ của dục vọng mới dừng lại. Còn có một ít tinh dịch màu trắng ngà chảy ra từ giữa hai chân nàng, ướt át triền miên, cực kỳ nhớp nháp.
Hắn đành hôn lên má nàng một cái, từ từ rút gậy th*t hơi mềm xuống của mình ra khỏi lỗ nhỏ lầy lội kia, nhìn dáng vẻ bị bắt nạt thảm thương của nàng, trong lòng hắn hơi chút hối hận vì đêm nay làm quá mức.
Thẩm Giới dùng khăn lụa mềm mại lau qua thân thể lấm tấm mồ hôi của hai người, sau đó ôm nàng cùng nằm lên giường, lòng bàn tay vuốt nhẹ sống lưng trắng nõn thon gầy của nàng, nhẹ nhàng vỗ về. Một lúc sau mí mắt trùng xuống, hắn hôn lên mí mắt nàng một cái, rồi nhanh chóng khép mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Quan Linh cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng vì thân dưới khó chịu dính nhớp mà tỉnh lại, nàng không thèm để ý đến Thẩm Giới đã hao hết sức lực, như thể muốn trả thù mà lay hắn dậy: “Thẩm Giới, miệng ta khát…”
Thẩm Giới mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, gãi nhẹ lên chóp mũi nàng: “Bổn vương rót trà giúp nàng.”
Hắn đứng dậy đi xuống giường, từ trong bóng tối sờ đến một ấm trà mới, rót ra một chén trà nhỏ để nguội, sau khi đưa lên môi thử độ ấm, thấy không quá lạnh mới đưa đến trước mặt nàng. Thẩm Giới nâng Quan Linh dậy giúp nàng uống được nửa chén trà, sau đó tự hắn cũng thấy miệng lưỡi khô khốc, nên uống nốt chén trà còn dư lại của nàng.
Sau khi Quan Linh uống trà xong, cuối cùng cũng cảm thấy cổ họng mình dễ chịu hơn một chút, lại nhắm mắt ngủ lần thứ hai, không dám cọ quậy nữa. Người nào đó không biết kiềm chế, làm hại bụng nhỏ của nàng chứa đầy tinh dịch trắng đục của hắn, chỉ cần nàng hơi nghiêng người chút thôi, là lập tức cảm nhận được giữa hai chân có chất lỏng nhớp nháp chảy ra.
Nàng cố nén cảm giác khó chịu mà ngủ, Thẩm Giới cũng ôm nàng nhắm mắt ngủ say, ngón tay thỉnh thoảng còn vuốt ve cái bụng nhỏ hơi trướng trướng của nàng.
Khoảng đến giờ Sửu, Quan Linh lại đánh thức Thẩm Giới lần nữa, hắn mở to hai mắt, cực kỳ kiên nhẫn mà ôm nàng, dịu dàng nhỏ giọng hỏi: “Nàng sao vậy?”
Nàng chớp chớp mắt, trong giọng nói nửa trách móc nửa nũng nịu: “Ta muốn tắm rửa thay quần áo…”
Nàng còn muốn đổi một cái giường khác, còn muốn ngủ một mình.
Trên làn da trắng nõn bóng loáng còn thấm ướt mồ hôi, tóc cũng bết bết dính dính ở sau đầu, càng không cần nhắc tới thân dưới ướt át giàn giụa chất lỏng, hơn nữa còn ôm ấp cơ thể nóng bỏng của Thẩm Giới, giấc ngủ này thật sự quá là khó vào rồi.
Thẩm Giới có chút đau đầu, giương mắt nhìn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ: “Bể tắm của phủ nhà nàng ở đâu?”
Quan Linh giận dỗi liếc hắn một cái: “Xa lắm.”
“Vậy biệt uyển này của nàng chắc hẳn phải có chỗ tắm gội thay quần áo chứ.”
“Ngày thường lúc ta tắm rửa, phải có bốn nha hoàn cùng nhau múc nước tẩm hoa, hầu hạ thay quần áo, bây giờ chàng bảo ta sao có thể không biết xấu hổ gọi các nàng tới đây?”
Thẩm Giới nâng cằm, chống tay trên đầu giường, nhìn Quan Linh dưới ánh đèn, hắn nhìn mỹ nhân trước mặt vì mới trải qua mây mưa mà hai má ửng hồng, mặt như hoa đào, trong lòng vui vẻ hạnh phúc mà nghĩ vào giờ phút này cho dù nàng có muốn hắn cướp lấy ngôi vị Hoàng đế tặng cho nàng, thì hắn cũng bằng lòng.
“Vậy nàng muốn tắm như thế nào?” Thẩm Giới nhìn xung quanh phòng rồi nói: “Trong phòng có thùng đựng nước không, bổn vương tự mình đi múc nước cho nàng.”
“Không cần đâu.” Quan Linh lắc đầu, bản thân cũng không biết nên làm gì: “Ta chỉ là không ngủ được thôi, hơn nữa sáng sớm ngày mai chàng đi rồi, còn sót lại ta như thể vừa bị người cướp sắc xong, cùng với chăn giường lộn xộn như vậy. Đám người dưới đến đây hầu hạ nhìn thấy còn không phải bị hù chết…”
Thẩm Giới nghĩ đến lời nàng nói, trong lòng tính toán xong, nhưng vẫn muốn trêu ghẹo nàng, nói: “Sớm biết sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với những việc này, đêm qua nàng còn dám uống thứ thuốc kia, nếu như bổn vương bỗng chốc tức giận mặc kệ nàng, thì xem nàng có ném hết mặt mũi trong phủ Thừa tướng hay không.”
“Chàng sẽ không bao giờ mặc kệ ta đâu.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt chắc chắn, mỉm cười nhìn hắn: “Chàng thế này, chẳng sợ bản thân sống chết không rõ, cũng muốn dùng tất cả tính mạng của mình vì ta mà làm trái ý trời.”
“Bổn vương vậy mà không biết bản thân mình lại yêu nàng đến vậy đấy.” Hắn bế nàng đang trần như nhộng nằm trên giường lên, giống như ôm vật trân quý mà quấn chặt trường bào màu đen lên người nàng, đẩy cửa ra sau đó dùng khinh công đạp một bên tường thấp, bay lên mái hiên. Gió đêm ngoài phòng thổi qua, mang theo lạnh lẽo, Quan Linh ôm chặt eo hắn hỏi: “Chàng định mang ta đi đâu vậy?”
“Về vương phủ, không phải nàng muốn tắm rửa sao?”
“Không được, sáng mai Lục Châu không thấy ta, chắc chắn sẽ bẩm báo cho ngoại mẫu, nếu như… Nếu như để cả nhà ta thấy được khuê phòng của ta, vậy sau này ta không cần ở lại Trường An…”
“Bổn vương bảo Quang Ảnh lẻn vào phủ Thừa tướng, đổi đệm chăn mới giúp nàng.”
“Nhưng mà nếu ta mất tích cả đêm, ngoại mẫu chắc chắn sẽ lo lắng…”
Đừng tưởng bổn vương không biết ban đêm nàng lặng lẽ chạy ra ngoài phủ, rồi bị phạt bao nhiêu lần.”
“Có thể đừng để cho Quang Ảnh đi hay không, đổi thành một ma ma nào đó ta không biết được chứ?”
Quan Linh có chút muốn khóc, mặc dù đời trước ngoài Thẩm Giới ra thì Quan Ảnh là người gần gũi nàng nhất, nhưng đời này hai người bọn họ còn chưa quen biết nhau bao lâu, nàng không muốn làm cho hắn ta nghĩ lầm nàng quyến rũ Vương gia nhà bọn họ mà.
“Ma ma không có khinh công tốt như hắn, hơn nữa ma ma sẽ tiến cung bẩm báo với Thái hậu…” Thẩm Giới nói vô cùng rõ ràng lợi và hại trong đó.
“Chàng buông ta ra, ta quay về tự mình dọn dẹp.”
“Đừng quậy, nàng còn giãy nữa ta sẽ ném nàng xuống cho chó ăn đó.”