Mùa thu năm Hi Ninh thứ mười bốn, bách quan theo Hoàng đế tổ chức săn bắn mùa thu ở núi Phong Lang, Quý phi nương nương hiếm khi có nhã hứng, dẫn theo tất cả nữ quyến đến xem buổi săn bắn.
Trước đây, Thẩm Giới chỉ để tâm đến chim thú trong rừng sâu, nhưng giờ đây không thể không để tâm đến nữ tử đang cưỡi ngựa đi đằng sau hắn. Việc nàng biết cưỡi ngựa đã vượt qua sự hiểu biết của hắn về những cô nương xuất thân danh môn. Khi quan sát kỹ cách nàng bắn tên có thể nói là bách phát bách trúng.
"Quả là phận nữ nhi nhưng không hề thua kém nam nhân.” Trong lúc Thẩm Giới đang cảm thán, Hắc Ưng đã sớm lên tiếng, hắn ta vừa ra lệnh cho người đi nhặt những con mồi vừa bị bắn trúng, vừa nịnh nọt vương phi tương lai: “Không biết Vương phi học bắn tên từ đâu, mà chẳng kém cạnh gì những người Hồ kia chút nào.”
Nữ tử người hồ khoác áo choàng màu đỏ nhướn lông mày, siết chặt dây cương, con ngựa quý hừng hừng khí thế hí lên một hơi dài, nhấc chân tiến về chỗ rừng sâu ở phía nam.
“Vương phi nương nương mau dừng lại, không được chạy vào đó, đó là khu vực có mãnh thú…” Người hầu phía sau sao đuổi kịp nàng, chỉ biết đứng tại chỗ hoảng hốt hét lớn, sau đó thấy ngựa trắng Ngọc Sư Tử của Thẩm Giới đuổi theo, lại càng sợ hãi, tiếng gào thét xé ruột gan: “Vương gia ngài hiểu rõ hơn ai hết mà, ngài không thể vào đó được.”
Thẩm Giới đuổi đến khu rừng xanh thẫm rậm rạp, xung quanh đều là những cây cỏ dại mọc rậm rạp, cao chừng ba thước, khắp nơi đều có bụi gai, nếu vấp vào rất có thể sẽ bị ngã xuống ngựa, hắn dần chậm lại, bóng dáng đỏ rực đó lại dần biến mất khỏi tầm mắt.
Hắn đột nhiên cảm thấy hoảng loạn không thể diễn tả, sợ nàng sẽ gặp phải việc gì không may. Mà con ngựa trắng dưới thân còn bồn chồn hơn cả hắn, hất đuôi linh tinh, giơ hai chân trước lên dữ dội, suýt chút nữa làm Thẩm Giới ngã xuống dưới.
Ngọc Sư Tử khác lạ như vậy, khiến Thẩm Giới càng cảnh giác hơn, chỉ là hắn còn chưa kịp quan sát động tĩnh xung quanh, phía sau đã truyền đến một cảm giác đau đớn tột cùng, một sinh vật khổng lồ lao từ trong rừng ra, khí thế hung hãn kéo hắn xuống lưng ngựa.
Mặt Thẩm Giới đau khổ, ho ra một ngụm máu, ý thức sắp bị cơn đau cắt da cắt thịt phía sau nuốt chửng, hắn quay người lại, phát hiện một con hổ trắng đang bò đến, móng vuốt ở hai chân trước cào thành vệt dài trên đất, hoa văn trắng vàng trên lưng cong lên đầy nguy hiểm, như thể có thể vồ lấy hắn bất cứ lúc nào.
Một tay Thẩm Giới giữ vững cơ thể, một tay sờ đến kiếm Thanh Loan đeo bên eo, lấy kiếm địch hổ không phải là kế hay, nhưng trên người trừ cung tên, hắn chỉ có vũ khí duy nhất có thể cận chiến này.
Thẩm Giới nheo mắt, ước tính phương hướng và sức mạnh khi con mãnh thú này vồ tới, hắn phải làm sao để đâm thẳng vào yết hầu của nó.
Bất ngờ đằng sau phát ra tiếng hai mũi tên được bắn ra, một trước một sau, lực tên như thể xuyên thủng thân trúc, mang theo tiếng gió gầm thét vụt qua tai hắn. Thẩm Giới còn chưa rút Thanh Loan ra, con hổ phía trước đã đau đớn ngã xuống, hai mắt bị lưỡi tên sắc xuyên thủng, yết hầu cũng trúng một tên. Đau đớn gầm lên, lăn lộn trên đất, chết trong tức khắc.
Quan Linh thở phào nhẹ nhõm, buông cung tên nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt Thẩm Giới, trong mắt toàn là lo âu: “Vương gia, người không sao chứ?”
Thẩm Giới miễn cưỡng nở nụ cười: “Phụ hoàng nói, người chọn cho ta một nữ tử hiền lương thục đức nhất thiên hạ.”
Bên tai truyền đến tiếng gọi của mọi người, Thẩm Giới dần thả lỏng, ý thức triệt để bị nuốt trọn bởi cơn đau như lửa đốt sau lưng.
“Nếu phụ hoàng có hỏi đến, thì nói với người là ta đưa nàng đến.”
Trước khi mất đi ý thức, hắn nắm chặt lấy bàn tay của nàng, khắc sâu khuôn mặt xinh đẹp đó vào đáy mắt.
Thẩm Giới dưỡng thương mất gần nửa tháng, gặp lại nàng là khi nàng ở trước Vĩnh Ninh cung.
Hắn nghe nói khoảng thời gian này nàng thường theo ma ma trong cung Thái hậu học cung quy. Sau khi khỏi hẳn, hắn vẫn như thường lệ đến thỉnh an Thái Hậu. Đến khi ra khỏi Vĩnh Ninh cung hắn nhịn không được đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy nàng mặc y phục cung nữ, một mình cô đơn quỳ trước điện.
Tào ma ma sợ tiểu vương gia giận lây sang mình, nên đã sớm thêm mắm thêm muối kể rõ đầu đuôi sự việc: “Tiểu vương phi làm vỡ chiếc bình hoa mà Thái hậu rất yêu quý, nhưng nàng lại không chịu phạt theo cung quy, lại còn đả thương thái giám trong cung, Thái hậu mới ra lệnh cho lão nô để Vương phi quỳ trước điện hai canh giờ.”
Thẩm Giới bán tín bán nghi, nhàn nhạt nói: “Bổn vương biết rồi.”
Thẩm Giới rảo bước đến trước mặt nàng, cúi người xuống nhìn thẳng nàng, trong mắt toàn ý cười hả hê, biết mà còn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vết thương của chàng khỏi rồi sao?” Quan Linh gặp được người trong lòng, giọng điệu vui vẻ, nhưng toàn thân đau nhức trông rất đáng thương. Tư thế quỳ lúc đầu còn rất trang nghiêm, sau đó quỳ rạp trên đất như đống bùn nhão.
Nàng ngẩng đầu nâng chiếc cằm nhọn lên, tựa cằm lên đầu gối hắn, đuôi mắt thoáng hiện ra hai giọt nước mắt, tủi thân nói: “Ta không muốn quỳ ở đâu nữa đâu, ta muốn ăn đường chưng tô lạc......”
Nàng như con thỏ ngọc trắng tuyết dựa vào chân hắn, lúc làm nũng ngọt như hũ mật ong vậy, hàng mi mỏng khẽ rung lên, tướng mạo đáng yêu khiến người ta muốn yêu thương.
Trong mắt Thẩm Giới toàn là nuông chiều, không nhịn được đưa tay nhéo mặt nàng, đỡ nàng dậy phủi hết bụi bẩn trên y phục.
“Đi, ta đưa nàng đến ngự thiện phòng.”
Chương 50: Kiếp trước (3)
Mùa thu năm Hi Ninh thứ mười bốn, bách quan theo Hoàng đế tổ chức săn bắn mùa thu ở núi Phong Lang, Quý phi nương nương hiếm khi có nhã hứng, dẫn theo tất cả nữ quyến đến xem buổi săn bắn.
Trước đây, Thẩm Giới chỉ để tâm đến chim thú trong rừng sâu, nhưng giờ đây không thể không để tâm đến nữ tử đang cưỡi ngựa đi đằng sau hắn. Việc nàng biết cưỡi ngựa đã vượt qua sự hiểu biết của hắn về những cô nương xuất thân danh môn. Khi quan sát kỹ cách nàng bắn tên có thể nói là bách phát bách trúng.
"Quả là phận nữ nhi nhưng không hề thua kém nam nhân.” Trong lúc Thẩm Giới đang cảm thán, Hắc Ưng đã sớm lên tiếng, hắn ta vừa ra lệnh cho người đi nhặt những con mồi vừa bị bắn trúng, vừa nịnh nọt vương phi tương lai: “Không biết Vương phi học bắn tên từ đâu, mà chẳng kém cạnh gì những người Hồ kia chút nào.”
Nữ tử người hồ khoác áo choàng màu đỏ nhướn lông mày, siết chặt dây cương, con ngựa quý hừng hừng khí thế hí lên một hơi dài, nhấc chân tiến về chỗ rừng sâu ở phía nam.
“Vương phi nương nương mau dừng lại, không được chạy vào đó, đó là khu vực có mãnh thú…” Người hầu phía sau sao đuổi kịp nàng, chỉ biết đứng tại chỗ hoảng hốt hét lớn, sau đó thấy ngựa trắng Ngọc Sư Tử của Thẩm Giới đuổi theo, lại càng sợ hãi, tiếng gào thét xé ruột gan: “Vương gia ngài hiểu rõ hơn ai hết mà, ngài không thể vào đó được.”
Thẩm Giới đuổi đến khu rừng xanh thẫm rậm rạp, xung quanh đều là những cây cỏ dại mọc rậm rạp, cao chừng ba thước, khắp nơi đều có bụi gai, nếu vấp vào rất có thể sẽ bị ngã xuống ngựa, hắn dần chậm lại, bóng dáng đỏ rực đó lại dần biến mất khỏi tầm mắt.
Hắn đột nhiên cảm thấy hoảng loạn không thể diễn tả, sợ nàng sẽ gặp phải việc gì không may. Mà con ngựa trắng dưới thân còn bồn chồn hơn cả hắn, hất đuôi linh tinh, giơ hai chân trước lên dữ dội, suýt chút nữa làm Thẩm Giới ngã xuống dưới.
Ngọc Sư Tử khác lạ như vậy, khiến Thẩm Giới càng cảnh giác hơn, chỉ là hắn còn chưa kịp quan sát động tĩnh xung quanh, phía sau đã truyền đến một cảm giác đau đớn tột cùng, một sinh vật khổng lồ lao từ trong rừng ra, khí thế hung hãn kéo hắn xuống lưng ngựa.
Mặt Thẩm Giới đau khổ, ho ra một ngụm máu, ý thức sắp bị cơn đau cắt da cắt thịt phía sau nuốt chửng, hắn quay người lại, phát hiện một con hổ trắng đang bò đến, móng vuốt ở hai chân trước cào thành vệt dài trên đất, hoa văn trắng vàng trên lưng cong lên đầy nguy hiểm, như thể có thể vồ lấy hắn bất cứ lúc nào.
Một tay Thẩm Giới giữ vững cơ thể, một tay sờ đến kiếm Thanh Loan đeo bên eo, lấy kiếm địch hổ không phải là kế hay, nhưng trên người trừ cung tên, hắn chỉ có vũ khí duy nhất có thể cận chiến này.
Thẩm Giới nheo mắt, ước tính phương hướng và sức mạnh khi con mãnh thú này vồ tới, hắn phải làm sao để đâm thẳng vào yết hầu của nó.
Bất ngờ đằng sau phát ra tiếng hai mũi tên được bắn ra, một trước một sau, lực tên như thể xuyên thủng thân trúc, mang theo tiếng gió gầm thét vụt qua tai hắn. Thẩm Giới còn chưa rút Thanh Loan ra, con hổ phía trước đã đau đớn ngã xuống, hai mắt bị lưỡi tên sắc xuyên thủng, yết hầu cũng trúng một tên. Đau đớn gầm lên, lăn lộn trên đất, chết trong tức khắc.
Quan Linh thở phào nhẹ nhõm, buông cung tên nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt Thẩm Giới, trong mắt toàn là lo âu: “Vương gia, người không sao chứ?”
Thẩm Giới miễn cưỡng nở nụ cười: “Phụ hoàng nói, người chọn cho ta một nữ tử hiền lương thục đức nhất thiên hạ.”
Bên tai truyền đến tiếng gọi của mọi người, Thẩm Giới dần thả lỏng, ý thức triệt để bị nuốt trọn bởi cơn đau như lửa đốt sau lưng.
“Nếu phụ hoàng có hỏi đến, thì nói với người là ta đưa nàng đến.”
Trước khi mất đi ý thức, hắn nắm chặt lấy bàn tay của nàng, khắc sâu khuôn mặt xinh đẹp đó vào đáy mắt.
Thẩm Giới dưỡng thương mất gần nửa tháng, gặp lại nàng là khi nàng ở trước Vĩnh Ninh cung.
Hắn nghe nói khoảng thời gian này nàng thường theo ma ma trong cung Thái hậu học cung quy. Sau khi khỏi hẳn, hắn vẫn như thường lệ đến thỉnh an Thái Hậu. Đến khi ra khỏi Vĩnh Ninh cung hắn nhịn không được đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy nàng mặc y phục cung nữ, một mình cô đơn quỳ trước điện.
Tào ma ma sợ tiểu vương gia giận lây sang mình, nên đã sớm thêm mắm thêm muối kể rõ đầu đuôi sự việc: “Tiểu vương phi làm vỡ chiếc bình hoa mà Thái hậu rất yêu quý, nhưng nàng lại không chịu phạt theo cung quy, lại còn đả thương thái giám trong cung, Thái hậu mới ra lệnh cho lão nô để Vương phi quỳ trước điện hai canh giờ.”
Thẩm Giới bán tín bán nghi, nhàn nhạt nói: “Bổn vương biết rồi.”
Thẩm Giới rảo bước đến trước mặt nàng, cúi người xuống nhìn thẳng nàng, trong mắt toàn ý cười hả hê, biết mà còn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vết thương của chàng khỏi rồi sao?” Quan Linh gặp được người trong lòng, giọng điệu vui vẻ, nhưng toàn thân đau nhức trông rất đáng thương. Tư thế quỳ lúc đầu còn rất trang nghiêm, sau đó quỳ rạp trên đất như đống bùn nhão.
Nàng ngẩng đầu nâng chiếc cằm nhọn lên, tựa cằm lên đầu gối hắn, đuôi mắt thoáng hiện ra hai giọt nước mắt, tủi thân nói: “Ta không muốn quỳ ở đâu nữa đâu, ta muốn ăn đường chưng tô lạc......”
Nàng như con thỏ ngọc trắng tuyết dựa vào chân hắn, lúc làm nũng ngọt như hũ mật ong vậy, hàng mi mỏng khẽ rung lên, tướng mạo đáng yêu khiến người ta muốn yêu thương.
Trong mắt Thẩm Giới toàn là nuông chiều, không nhịn được đưa tay nhéo mặt nàng, đỡ nàng dậy phủi hết bụi bẩn trên y phục.