Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 27: Anh ngủ ở nhà tôi, tôi không thể đảm bảo…



Edit: Tiểu Phiến

Giang Kiều biết Phong Dịch sẽ không về nhà trong thời gian này. Cô biết được chuyện này là vì vào mấy ngày trước, khi cô nói chuyện với anh, tình cờ nghe anh nhắc đến việc này.

Thừa dịp Phong Dịch không ở nhà, Giang Kiều ra ngoài làm chút chuyện.

Ngày hôm đó, Giang Kiều vô tình gặp được Phong Dịch ở sân bay, ngoài ý muốn ngồi lên xe anh, còn giúp anh cắt đuôi người theo dõi. Giang Kiều không biết Phong Dịch đã chọc phải ai, nhưng cô muốn biết được tất cả những người có quan hệ với Phong Dịch, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ngày ấy Phong Dịch đột ngột xuất hiện tại sân bay, mà vừa hay Giang Kiều biết được ở gần đó có một con đường giao dịch. Trong sách đã từng nhắc tới việc này, chỗ đó vô cùng kín đáo, có đường hầm để dẫn tới nơi đó nhưng không phải ai cũng biết. Giang Kiều muốn tới nhìn thử một chút, trực giác cho cô biết, ở nơi này nhất định sẽ xuất hiện manh mối quan trọng.

Tám giờ tối, Giang Kiều ra khỏi nhà. Cô không tự lái xe mà bắt taxi bên đường.

Một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, Giang Kiều mở cửa xe, ngồi vào bên trong.

“Sân bay Mặc thành.” Giọng nói lạnh nhạt của cô vang lên như gió đêm nhẹ lướt qua.

Tài xế nhìn cô từ kính chiếu hậu, Giang Kiều mặc một bộ quần áo đen, lại mang theo mũ. Khi tài xế quan sát cô thì đúng lúc đó cô cũng đã chú ý tới.

Giang Kiều ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tài xế, sau đó thu mắt lại.

Lúc này, Giang Kiều khác hẳn mọi ngày, cô trang điểm cho bản thân trở nên thành thục hơn, nhìn giống như chừng ba mươi tuổi. Giang Kiều che đi ngũ quan vốn có của mình, cho dù là người quen đứng trước mặt cũng rất khó nhận ra.

Xe khởi động hướng tới sân bay Mặc thành, cảnh sắc hai bên đường lướt qua rất nhanh, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Giang Kiều xuống xe đi tới một con đường vắng vẻ, ở trên con đường này chẳng có gì, cô chỉ đi lướt qua, sau đó quẹo vào cầu thang bên cạnh. Mặc dù cầu thang ở vị trí bí mật nhưng Giang Kiều đã đọc sách, tất nhiên rất dễ dàng tìm được đường. Cầu thang u ám, hai bên chỉ treo vài cái đèn, ánh đèn hắt ra mờ nhạt yếu ớt. Bước chân Giang Kiều trầm ổn bước xuống. Đi tới cuối cầu thang, Giang Kiều mở cửa ra, nhưng cửa còn chưa mở, đã có một tiếng động từ bên trong truyền ra.

Cửa mở, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc lũ lượt ùa vào tai Giang Kiều, cô khẽ nhíu mày, giống như có chút không kiên nhẫn.

Giang Kiều khép cửa, sự vắng vẻ bên ngoài hoàn toàn bị che đi. Nơi gây ra tiếng động là phần trung tâm của nơi này, cô cất bước đi tới chỗ đó. Đoàn người nối tiếp nhau vây quanh chỗ đó, hình như chỗ này là võ đài, trên mặt những người đó là vẻ hưng phấn đến kích động, họ reo hò không ngừng. Giang Kiều tùy ý chọn một vị trí đứng, ánh mắt nhìn về phía võ đài. Bây giờ, trên võ đài đang có hai người thi đấu.  .

Đêm nay ở đây tiến hành thi đấu boxing, là một môn thể thao xuất xứ từ Mỹ.

Boxing ở chợ đêm cực kỳ tàn nhẫn, tuyển thủ chỉ cần lên võ đài. Sau đó, không cần biết là sống hay chết, chỉ cần giành được chiến thắng thì sẽ có phần thưởng hậu hĩnh. Khoản tiền thưởng này cũng đủ thay đổi cuộc đời của một người, cho nên dù tàn khốc đến không còn nhân tính, vẫn sẽ có rất nhiều người nguyện ý tham gia.

Ánh mắt Giang Kiều lướt nhanh qua những người trên võ đài, cô híp mắt một cái, cô nhận ra người này. Người đó không có tên, chỉ có biệt hiệu, là Thập Cửu, cũng không có ai biết được quá khứ và bối cảnh của tên này. Thập Cửu là quán quân của boxing chợ đêm, Giang Kiều còn biết một chuyện nữa, hắn cực kỳ hận Liêu Thâm.

Từ tiệc tối ngày đó, Giang Kiều vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Phong Dịch, cô biết rõ, nhân cách khác của Phong Dịch xuất hiện là vì Liêu Thâm. Như vậy nhất định Liêu Thâm có quan hệ với cả hai nhân cách của Phong Dịch, mà Thập Cửu trước mặt chính là điểm đột phá. Giang Kiều chăm chú nhìn Thập Cửu, cô phát hiện Thập Cửu hạ thủ vừa ngoan độc vừa nhanh nhẹn, từng bước chân áp sát, không chút lưu tình. Đối thủ căn bản không chống đỡ được.

Đáy mắt Thập Cửu chỉ hiện lên sự hờ hững, giống như hắn không có chút cảm tình nào. Giây tiếp theo, Thập Cửu làm gãy sống mũi của đối phương, máu lập tức chảy ra, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không thay đổi. Thi đấu kết thúc, Thập Cửu thắng, kết quả là do đối phương đầu hàng trước. Khi đối thủ đầu hàng, Thập Cửu cũng thu tay về. Trọng tài giơ tay Thập Cửu lên, tuyên bố anh ta thắng, tiếng vỗ tay kịch liệt vang lên cùng tiếng hoan hô. Khuôn mặt hắn không để lộ ra chút cảm xúc nào, như thế những chuyện đang diễn ra chẳng liên quan gì tới hắn.

Sau khi thi đấu kết thúc, Thập Cửu nhanh chóng xuống khỏi võ đài, lui về sau hậu trường, Giang Kiều thấy thế thì đi theo. Hậu trường rất yên tĩnh, tiếng huyên náo đều tụ tập ở đằng trước. Một vòng boxing chợ đêm kết thúc, một lượt mới lại bắt đầu. Bước chân Giang Kiều rất nhẹ, cô đi qua hành lang dài đằng đẵng, đi tới phòng nghỉ ở phía sau. Cửa phòng nghỉ khép hờ, tia sáng bên trong lóe ra từ kẽ hở. Thập Cửu ngồi trên ghế, đang xử lý vết thương trên tay mình.

Vừa rồi, lúc hắn thi đấu có bị thương nhưng đối với hắn thì đây chính là chuyện thường ngày.

“Ai đấy?” Động tác trên tay Thập Cửu dừng lại, hắn quay đầu, có tính cảnh giác rất cao, lập tức biết có người đang đứng ở cửa.

Giang Kiều đẩy cửa đi vào, vừa rồi chính cô tự tạo động tĩnh để hắn phát hiện.

Nhưng cô không đến gần mà dừng lại trước cửa nhìn Thập Cửu. Giọng nói của hắn không có kiên nhẫn, đáy mắt hiện lên sự cảnh giác.

Thập Cửu nhìn người tới là một cô gái, hắn hỏi, “Cô là ai?”

Giang Kiều chỉ cười lạnh một tiếng, “Chẳng qua tôi cảm thấy động tác ban nãy của anh có sơ hở.” Cô tận lực hạ thấp giọng mình xuống, giọng cô bây giờ nghe rất khác giọng thường ngày.

Giang Kiều muốn nhìn thấu được bí mật của Thập Cửu, từ đó tìm hiểu cặn kẽ những hành động của Liêu Thâm, sau đó cô sẽ tìm được nguyên nhân gây bệnh của Phong Dịch. Mà người như Thập Cửu sẽ không quan tâm tới những chuyện khác, cô nói như thế vừa hay có thể tiếp tục trò chuyện với hắn. Quả nhiên, Giang Kiều vừa dứt lời, biểu tình không để ý của hắn có chút thu liễm lại nhưng vẫn không mở miệng hỏi.

Giọng nói của Giang Kiều nhàn nhạt, “Tốc độ ra quyền của anh rất nhanh, chiêu thức công kích lại ngoan độc nhưng anh lại quên chuyện quan trọng nhất, chính là phòng thủ.”

“Chỉ cần đối phương tìm ra được nhược điểm của anh thì có thể đánh bại anh.”

Nghe xong lời cô nói, một lát sau Thập Cửu mới nói. “Tôi chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là có thể thắng đối thủ, không cần những thứ khác.”

Giang Kiều biết Thập Cửu nghe lọt lời mình, cô lại nói, “Thật không? Như vậy khi anh đụng tới đối thủ khó hơn thì anh sẽ là người chịu thiệt.”

Sau khi cô nói xong, không đợi Thập Cửu trả lời mà trực tiếp ra khỏi phòng nghỉ.

Ánh mắt Thập Cửu dán chặt trên cửa phòng, lông mày nhíu chặt. Hắn chưa từng thấy cô gái này, hắn không quen cô gái này.

Rốt cuộc, cô gái này đang muốn làm gì?

….

Sau khi biết Ngô Đại Sơn có vấn đề, Phong Dịch lái xe trở về. Dọc theo đường đi, anh nghĩ lại những điểm đáng ngờ trên người Ngô Đại Sơn. Phong Dịch đã quen Ngô Đại Sơn từ rất lâu, lẽ nào chuyện này từ khi bắt đầu đã là chuyện của người khác thiết kế sao? Phong Dịch nhập mã, vào nhà, anh vừa nghĩ vừa cầm chén trên bàn lên. Lúc này, tay anh đụng phải máy tính trên bàn, máy tính không cẩn thận rớt xuống sàn.

Anh ngẩn ra, bên trong có một tờ giấy bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống.

Phong Dịch cúi người nhặt tờ giấy lên. Anh nhận ra được chữ viết trên giấy chính là của Tô Dịch.

Giang Kiều nhờ tôi chuyển lời tới anh, cô ấy rất thích anh.

Mắt Phong Dịch trầm xuống, anh cầm giấy xoay người đi ra khỏi nhà. Anh đi nhanh tới nhà Giang Kiều, nhấn chuông cửa.

Cửa rất nhanh đã được mở ra, Giang Kiều liếc nhìn tờ giấy trên tay Phong Dịch. Cô nhếch môi cười, xem ra Tô Dịch này cũng rất coi trọng chữ tín.

Giang Kiều lại nhìn Phong Dịch, “Anh thấy rồi?”

Phong Dịch bước vào một bước, Giang Kiều lùi lại một bước. Khí chất của anh vẫn lạnh lùng như cũ, đè nặng vào không khí xung quanh cô.

“Cô và Tô Dịch gặp nhau mấy lần rồi?”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói, “Không được mấy lần.”

Phong Dịch tiếp tục đi vào trong, anh đóng cửa lại, nhốt cả Giang Kiều và bản thân bên trong, “Cô biết chuyện này khi nào?”

Thân thể Giang Kiều hơi nghiêng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô cười quyến rũ, “Anh cảm thấy sao?”

Hai ngày nay, bởi vì cảm xúc của Phong Dịch không ổn định mà dẫn tới Tô Dịch xuất hiện nhiều hơn. Phong Dịch bận bịu làm việc vào ban ngày, ban đêm anh ngủ, Tô Dịch lại xuất hiện làm anh gần như không còn thời gian ngủ.

Phong Dịch cúi người nhìn Giang Kiều, “Chuyện này, cô không được tiết lộ cho bất kỳ ai.”

Ý cười trong mắt Giang Kiều càng đậm thêm.

“Cô không thể moi thông tin từ bất kỳ người nào đâu.” Phong Dịch nói, “Nhất là Ngô Đại Sơn.”

“Nếu như cô không giữ bí mật được, vậy thì…” Giọng của Phong Dịch trầm xuống, ngón tay giữ chặt cổ cô.

Nhịp tim đang nhảy trong bàn tay anh.

Giang Kiều không nhúc nhích, chỉ chuyên chú nhìn Phong Dịch. Cô có thể cảm nhận được lực đạo nhẹ vô cùng, anh chỉ muốn cảnh cáo, chưa từng muốn tổn thương cô.

Vừa nói xong một câu, ý thức của Phong Dịch đã mất hết, mắt anh tối sầm lại, cơ thể đè nặng lên người Giang Kiều làm cả hai ngã xuống, anh lại duỗi tay, vô thức che sau gáy cô.

Rất nhanh, hai người cùng ngã xuống đất, Phong Dịch ở trên, Giang Kiều bên dưới.

Tối nay, Giang Kiều lại thấy được mặt khác không ai biết của Phong Dịch.

Giây trước rõ ràng còn uy hiếp, giây sau đã bất tỉnh trên người cô. Điều này chứng minh Phong Dịch rất tín nhiệm cô.

Giang Kiều mở miệng, nói, “Này, Phong Dịch.”

Không ai đáp lại.

“Nếu như anh ngủ ở nhà tôi thì tôi không đảm bảo ngày mai anh sẽ thấy cái gì đâu.”

Phong Dịch vẫn không đáp, chỉ có hô hấp ấm áp phả vào cổ Giang Kiều.

Giang Kiều nằm trên sàn nhà lạnh băng, trên người lại là thân thể nóng rực của Phong Dịch.

Cô mở to hai mắt, nhìn ánh đèn trên trần nhà, nghe được tiếng tim đập ổn định của Phong Dịch, Giang Kiều biết, anh đã không đề phòng cô nữa.

Ánh sáng trên trần nhà rọi trên người cả hai, Giang Kiều giống như chạm được một chút nóng bỏng từ khối băng lạnh tanh, cô chợt cười.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.