Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 7: Đùa giỡn



Edit: Vũ Quân

Người này thế mà dám gọi đây là miệng vết thương!? Nếu không phải Hạ Nhai chỉ ra chỗ đó, thiếu chút nữa Đường Miên cũng không phát hiện ra khóe miệng anh bị rách da.

"Nhưng Vương Hiểu Quang nói em không đi được đường!" Đường Miên tức giận đến mức trên mặt nóng lên, ngẫm lại chính cô vì những lời không đáng tin này mà cả ngày cảm thấy mình như hết thuốc chữa:

"Sao các em có thể nói dối như vậy, có biết tôi lo lắng lắm không!"

Lo lắng sao?

Đã thật lâu Hạ Nhai không từ trong miệng người khác nghe thấy câu này, cũng càng không nghĩ tới Cừu nhỏ sẽ chỉ vì nghe dăm ba câu của Vương Hiểu Quang mà thật sự lo lắng đến mức chạy tới tìm anh.

Vương Hiểu Quang vốn dĩ thường xuyên ba hoa, ngay cả khi nói thật thì cũng phải thêm mắm thêm muối trau chuốt một phen, nghĩ cũng biết chắc chắn cậu ta đã đem việc đánh hội đồng nhỏ ngày hôm qua nói thành cuộc ẩu đả của xã hội đen, Hạ Nhai phun ra ngụm khói thuốc cuối cùng trong miệng, đem hơn nửa điếu thuốc còn lại ném xuống đất, dùng chân dẫm lên.

"Được rồi, đừng nóng giận, em mời cô uống trà sữa?"

"Tôi không uống!"

"Em đưa cô đi chơi?"

"Tôi không đi!" khuôn mặt tròn của Đường Miên cứng nhắc, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên di động.

"Nếu em không có việc gì thì tôi về đây, ngày mai em nhất định phải đi học, tôi sẽ không cho phép em nghỉ nữa!"

Thì ra khi Cừu nhỏ tức giận lại là cái dạng này, Hạ Nhai nhìn khuôn mặt rõ ràng tức giận mười phần nhưng lại không hề có lực sát thương của cô, cực kì muốn vươn tay nhéo một cái thử cảm giác ở quai hàm tròn trịa kia. Anh nghĩ vẫn là thay đổi phương hướng từ hộp thuốc lấy một điếu mới: "Được, ngày mai em nhất định sẽ đi học."

Một tay Đường Miên đem hộp thuốc của Hạ Nhai đoạt lấy: "Cái này tôi tịch thu trước, ngày mai em đến chỗ tôi lấy!"

Ném xuống một câu khí thế mười phần như vậy sau đó Đường Miên không chút do dự xoay người sang chỗ khác đi ra ngoài, hai cái chân ngắn mà chạy nhanh như bay, cô vừa đi trong lòng còn mắng mình ngu dốt, tin vào chuyện quỷ của Vương Hiểu Quang. Sau đó chưa đi được vài mét, bả vai đột nhiên bị đụng một cái.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Đường Miên bị đâm cho lảo đảo hai bước về bên cạnh, còn không biết chuyện gì xảy ra, cánh tay đã vô thức đỡ bả vai bị đụng đau, liên tục xin lỗi.

"Đi đường không nhìn à......" Người nọ mở miệng, Đường Miên ngửi thấy mùi cồn.

"Ai nha, em gái còn rất xinh đẹp, đừng đi vội, đi đánh bida với bọn anh đi?"

Lúc này Đường Miên mới phát hiện đây là một đám người, có nam có nữ, thoạt nhìn hẳn là vừa đi ra từ quán bar gần đó, uống say chuếnh choáng, đúng là lúc có hứng thú cao.

Nghe người con trai nói như vậy hơn nữa bạn bè của hắn không có ý muốn ngăn cản hành động này ngược lại bọn họ càng giống như xem náo nhiệt, bọn họ đi đến bên cạnh, vừa đứng đã bắt đầu hứng thú dạt dào nhìn bộ dáng Đường Miên co quắp lại hoảng loạn.

"Xin lỗi tôi không đánh bida." Đường Miên đương nhiên sẽ không muốn dây dưa với con ma men như vậy, cô lùi lại phía sau hai bước, chuẩn bị đi sang hướng khác:

"Hơn nữa tôi đang vội, xin lỗi."

"Nhưng không phải em vừa từ quán bida ra à, em nói dối cũng có tâm một chút chứ." Nhưng đối phương lại chắn trước người Đường Miên, lấp kín đường đi của cô.

"Huống hồ ngay cả em không biết anh cũng có thể dạy em mà, em gái nhỏ."

"Người anh em."

Lúc Đường Miên đang không biết nên như thế nào cho phải, bả vai đột nhiên bị người khác ôm lấy, ngay sau đó cả người cô bị kéo qua đâm vào một lồng ngực.

Một tay Hạ Nhai ôm Đường Miên, một tay khác đút trong túi quần, ngữ điệu sắc lạnh không giống như vừa rồi, mày rậm nhăn lại, một cảm giác hung dữ dọa người lập tức khiến tên kia tỉnh rượu một nửa.

"Như, như thế nào, mày là ai?"

Thiếu niên trước mắt mặc một chiếc áo màu đen, hai cánh tay lộ ra có thể thấy rõ ràng đường cong cơ bắp hơi phồng lên, vừa thấy đã biết không dễ chọc, nhưng bạn bè đều ở bên cạnh nhìn, hắn sao có thể lúng túng.

"Cô ấy là bạn gái tao." Hạ Nhai cúi đầu liếc nhìn người trong lòng ngực một cái, ngẩng đầu nhướng mày với người con trai kia:

"Mày nói thử xem tao là ai?"

"À, thì ra là bạn gái mày, nhưng thế thì làm sao, tao cũng không định làm gì." Hắn cười nhạo một tiếng.

"Tao chỉ không hiểu được sao cô ấy đi với bạn trai từ trong quán bida ra mà lại không đánh bida, tao tốt bụng muốn dạy cô ấy chơi bida thôi."

"Thì ra là như vậy." Hạ Nhai cũng kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, bộ dáng khiến người xem lạnh cả người.

"Nếu không thì chúng ta đi vào chơi hai ván?"

Hạ Nhai giống như nói trúng đáy lòng của người kia, đáy mắt hắn lập tức nảy lên một cảm giác đắc ý: "Chơi hai ván đương nhiên là có thể, chỉ là chơi đơn thuần thì không có ý nghĩa, chúng ta đã chơi không bằng chơi lớn một chút?"

"Mày nói phải chơi như thế nào." Lời của Hạ Nhai vừa ra khỏi miệng, Đường Miên đã vội vàng duỗi tay kéo lưng áo anh, nhắc nhở anh không được mắc mưu.

Tên này vừa nhìn đã biết là sẽ đánh bida, Hạ Nhai mới là một học sinh cao trung, sao có thể sẽ là đối thủ của hắn.

Hạ Nhai cảm thấy động tác lúng túng này của Cừu nhỏ cũng rất có ý tứ, tay anh trực tiếp duỗi đến sau lưng đem tay của Cửu nhỏ cầm vào lòng bàn tay, ý bảo cô không cần khẩn trương.

"Một quả một trăm, thế nào?" Ngữ khí của tên kia nhất định phải được, thật giống như thắng bại đã định, hắn là người thắng đang ở đây đàm luận điều kiện cho người thua mà thôi.

"Một trăm?" Trong lòng Đường Miên cả kinh, tuy rằng cô không đánh bida nhưng đại khái quy tắc vẫn hiểu, ngẫm lại chơi xong một ván này ít nhất cũng phải một ngàn, cô nhanh chóng nhìn về phía Hạ Nhai, không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ anh không được đồng ý.

"Một trăm?"

Hạ Nhai nghe vậy mày nhăn lại, Đường Miên còn tưởng rằng anh đã hiểu ánh mắt cô thì lại nghe anh nói tiếp:

"Quá ít, một quả một ngàn được không?"

======

100 sao update ngay chap sau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.