"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Đường Miên không rõ nguyên nhân nhìn Vương Hiểu Quang ôm bụng cuộn tròn cả người: "Vương Hiểu Quang em không sao chứ!"
"Em cũng không biết." Hạ Nhai nhún vai, vẻ mặt dường như không có việc gì, lại lặp câu hỏi của Đường Miên:
"Vương Hiểu Quang, cậu không sao chứ?"
Ngữ khí của Hạ Nhai không hề khác gì so với ngày thường, nhưng lại ẩn ẩn có khí lạnh, Vương Hiểu Quang biết Hạ Nhai dùng chân đá mình. Tuy cậu cũng không biết mình chọc đến chỗ nào khiến Hạ Nhai không vui, nhưng dù sao cũng là tự mình nghĩ bậy bạ trước, nên cũng chỉ có thể chịu đựng ngậm bồ hòn: "Em, em đột nhiên bị đau bụng, không có việc gì đâu cô giáo."
"Vậy vừa rồi tiếng vang kia là thế nào?" Cừu nhỏ nhíu mày, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
"Cái này... Là vừa rồi em không nhịn được nên thả rắm!" Vương Hiểu Quang một bên nói, tiếng cười của các bạn xung quanh càng lớn hơn.
"Có thể là ăn cái gì bị đau bụng......"
"Vương Hiểu Quang cậu phóng to như vậy không sợ bắn cả ra quần chứ?"
"Ha ha ha ha ha cậu có khác gì cái ống phóng tên lửa không, đem ghế đẩy mạnh như thế!"
"Vương ống phóng tên lửa, không đúng, Vương lỗ đít, Vương đẩy khí!"
Lúc này Vương Hiểu Quang thật sự ném cả mặt mũi, nghẹn đỏ cả lên, Đường Miên cũng không đành lòng, nhanh chóng giúp giải vây: "Được rồi các em, không cần cười bạn ấy, loại chuyện này cũng khó tránh khỏi, Vương Hiểu Quang em đi ra ngoài vào WC đi, chúng ta tiếp tục học."
"Cảm, cảm ơn cô giáo!" Vương Hiểu Quang té ngã lộn nhào chạy ra khỏi phòng học, thật sự chạy ra khí thế như người đang rất gấp.
Nhưng ở trong phòng học ngồi không được còn có một người khác.
Chuông tan học vừa vang lên, Dư Nhuế đã vòng đến chỗ Vương Hiểu Quang ngồi xuống, đôi tay khoanh trước ngực:
"Hạ Nhai, sao cậu lại giúp cô ấy, trước đó không phải chúng ta đã nói giáo viên cần phải trải qua kiểm tra mới có thể phục sao, cô ấy làm gì mà cậu đã phục rồi?"
Dư Nhuế nói rất hiển nhiên, chỉ một chút đã được mấy nam sinh xung quanh đồng ý, bọn họ cũng sôi nổi biểu đạt nghi ngờ của bản thân:
"Đúng vậy, Hạ ca, chúng ta đã thống nhất rồi mà?"
Hạ Nhai chậm rãi ngẩng đầu, liếc mấy nam sinh một cái, thấy mấy nam sinh lập tức dừng miệng, anh mới lười nhác nhìn về phía Dư Nhuế.
"Ngày đầu tiên cậu đã lấy quạt chỉnh cô ấy, còn chưa đủ à?"
Thì ra anh đã nhận ra, Dư Nhuế bĩu môi: "Không phải cô ấy mặc quần an toàn sao, cái kia nhiều lắm chỉ xem như chào hỏi thôi?"
"Tôi không thích mấy động tác ngầm như vậy, nhìn không quen." Hạ Nhai đem điện thoại ném về ngăn kéo, lông mày nhướng lên, đôi mắt đột nhiên sắc bén.
"Sao hả, không được à?"
Ai sẽ ở trước mặt con sói đầu đàn nói không được chứ, Dư Nhuế vừa nghe thế đã nhanh chóng cười hai tiếng: "Chưa nói không được mà, tại vừa rồi tớ thấy cậu xuống tay với Vương Hiểu Quang cũng quá độc ác, mọi người đều là anh em tốt mà."
"Ai nha bánh cá* cái tên ngốc Vương Hiểu Quang da dày thịt béo, có đánh cũng không sao." Nam sinh bên cạnh lập tức vỗ vai Dư Nhuế.
"Cậu còn đau lòng cho nó."
(*cá và Dư đều là Yu)
Ai đau lòng cho cái tên biến thái đáng khinh kia chứ, Dư Nhuế cười lạnh một tiếng, nghiêng người dùng khuỷu tay cho nam sinh kia một kích vào bụng:
"Tôi nói lại một lần nữa, tôi tên là Dư Nhuế, Yu! Rue!"
Nam sinh ăn đau ngã ngồi về chỗ của mình: "Được, được, được Dư Nhuế!"
Khó có được một tiết học vượt qua trong tiếng cười vang, khi tan học tâm tình của Đường Miên cũng không tồi, cô hưng phấn đi về phía văn phòng thì nghe thấy bên người có ai đó không ngừng gọi cô giáo Đường.
Đường Miên nghiêng đầu thì thấy bên cạnh có một nam sinh vóc dáng nhỏ bé đi theo, mắt kính trên mặt rất dày làm cô nhớ đến tên của cậu:
"Tiếu Thần, có chuyện gì sao?"
"Cô giáo, hôm nay em thấy... Hôm nay Vương Hiểu Quang căn bản không phải đau bụng." Tiếu Thần là lớp trưởng lớp 10, cũng là học sinh duy nhất trong lớp 10 có thành tích tương đối bình thường một chút.
"Hả? Em thấy cái gì?" Đường Miên tuy rằng không định miệt mài theo đuổi chuyện này, nhưng vẫn có chút tò mò.
"Là Hạ Nhai, Hạ Nhai ở phía sau đạp cậu ta một cái." Tiếu Thần đỡ mắt kính trên mặt, bởi vì vóc dáng thấp bé nên lúc cậu nhìn Đường Miên thậm chí còn phải hơi ngẩng cổ.
"Lúc ấy Vương Hiểu Quang chuẩn bị nhân lúc cô trả lời vấn đề sờ mông cô nhưng không biết vì sao còn chưa sờ được đã bị Hạ Nhai đạp một chân."
"A?"
Đường Miên sửng sốt, trong lòng đối với Vương Hiểu Quang vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực, lại chuyển hóa thành ngoài ý muốn với việc Hạ Nhai ra tay tương trợ.
"Tiếu Thần, em nói có thật không?"
Tuy rằng ngày hôm qua Hạ Nhai ỷ vào mình sức lớn mà bắt nạt cô nhưng rõ ràng dưới tình huống chiếm ưu thế anh lại hiểu được một vừa hai phải. Ánh mắt của cô quả nhiên không sai, Hạ Nhai tuyệt đối không phải một đứa trẻ hư.
"Đương nhiên là thật ạ." Lúc Tiếu Thần nói đến đây đầy mặt tự tin và đắc ý, lại giơ tay đẩy gọng mắt kính của mình.
"Cô giáo Đường, tất cả những việc trong cái lớp này đều không trốn khỏi ánh mắt của em, em cũng có trách nhiệm lớp trưởng, đem tất cả những gì em nhìn thấy......"
"Báo cáo nhỏ lại ở đây mách lẻo à."
Tiếu Thần còn chưa nói xong, cái gáy đã bị người ta chụp một phát, chờ cậu nhìn xung quanh tìm người nọ, thiếu niên cao gầy đã dùng ưu thế chân dài đi xa trong đám người.
"Hạ! Nhai!" Tiếu Thần che lại cái gáy hướng về phía bóng dáng của Hạ Nhai nghiến răng nghiến lợi kêu một tiếng, nhưng Hạ Nhai đã sớm đi đến cả bóng người cũng không còn.
Thật vất vả mới đem Tiếu Thần tống cổ về phòng học, trống vào lớp vang lên, tiếp theo Đường Miên không có tiết nên có thể nghỉ ngơi, từ trong WC không một bóng người đi ra, cô đã thấy thiếu niên cao gầy dựa nghiêng trên cửa WC nam đối diện, hướng về phía cô cong môi cười xấu xa, sau đó từ trong túi quần sau móc ra một gói thuốc lá, thuần thục rút ra một điếu kẹp lấy giữa ngón tay.
Đường Miên vừa thấy Hạ Nhai thản nhiên như thế, cô chạy nhanh ba bước thành hai nhào tới đoạt lấy điếu thuốc trong tay anh, cô còn không quên trái phải nhìn xem niên cấp chủ nhiệm có đi qua hay không.
"Hạ Nhai, nơi này là trường học!"
Lúc Đường Miên nói lời này thật ra không giống một giáo viên, đôi mắt cô trừng lên càng có vẻ tròn hơn, vẻ mặt khẩn trương giống như học sinh làm chuyện xấu sợ bị phát hiện, một chút cũng không có uy nghiêm.
"Ồ." Hạ Nhai cười như không cười từ trong tay Đường Miên cầm điếu thuốc lá trở về.
"Em biết nơi này không phải chợ bán thức ăn."
Đường Miên sửng sốt, theo bản năng lại đi đoạt lấy, Hạ Nhai lại duỗi tay dài né tránh sự tập kích của cô, cơ thể hướng về bên cạnh đem vị trí của hai người biến đối, buộc Cừu nhỏ không hề ý thức mà lui về phía WC nam.
"Lại nói tiếp, vừa rồi cô cũng nghe báo cáo nhỏ nói rồi chứ, hôm nay trong giờ học em đã cứu cô." Hạ Nhai đem Đường Miên chắn ở góc tường phía sau cửa WC nam, trên tay đem điếu thuốc nhét trở lại trong hộp.
"Cô giáo Dương không chuẩn bị cảm ơn em à?"
Lại, lại cảm ơn à...?
Đường Miên vừa nhớ tới ngày hôm qua Hạ Nhai nói, trên mặt còn phát sốt đây.
"Cái đó, như vậy đi, em đem thuốc lá cất đi, về sau không được lấy ra, cô sẽ coi như không phát hiện...... được rồi chứ?"
Lời này Đường Miên tự mình thấy càng nói càng không tự tin, lại càng chọc đến Hạ Nhai thấp giọng cười, lên tiếng: "Cô giáo Dương cũng quá không có thành ý đi, em hút cũng chưa hút đã phạm vào nội quy trường học rồi à?"
Hạ Nhai giảo biện làm cho Đường Miên nghẹn một chút: "Vốn dĩ mang theo thuốc lá đã là vi phạm nội quy trường học rồi, vậy... tôi mời em......"
Ánh mắt của Hạ Nhai từ bộ ngực cao ngất của Đường Miên một đường đi xuống, vải jean màu xanh lam bao vây lấy cánh mông tròn xoe, đường cong xinh đẹp làm người ta đỏ mắt.