Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 23: Ngoại truyện về bạch trí



Công ty Trát Nam từng đứng đầu trên thương trường bỗng nhiên sụp đổ trong một đêm. Ngay sau đó, doanh nghiệp Hạ thị lấy khí thế dũng mãnh nhanh chóng trở thành người thừa kế mới của giới thương nghiệp, hơn nữa thế phát triển

còn mạnh mẽ hơn cả Trát Nam. Nghe nói tất cả đều nhờ vị tổng giám đốc mới mà Hạ thị vừa tuyển vào, thật ra danh là tổng giám đốc, nhưng tương đương với người nắm quyền hành thật sự của Hạ thị, bởi vì chủ tịch hội đồng quản trị Hạ Triều càng ngày càng mặc kệ mọi chuyện.

Dù thế nào, không cần nghĩ cũng biết, sức ảnh hưởng của Hạ thị ngày càng tăng, thân là người thừa kế duy nhất của Hạ thị, giá trị thân phận của Hạ Phong Quang cũng được tăng cao, hơn nữa cô còn chưa kết hôn.

Được rồi, ba ngày nữa người ta kết hôn rồi, nhưng trước mắt tạm thời cổ vẫn được tính là chưa kết hôn, cũng chưa có chồng, đúng không?

Phong Quang bị chặn lại trong tiệm áo cưới, lần thứ mấy rồi nhỉ? Cậu ấm nhà họ Trương giả bộ tình cờ gặp cô, sau đó mời cổ đi ăn bữa tối dưới ánh nến.

Cô nhìn Dư Lễ đang giả vờ ngắm phong cảnh cách đó không xa, trong lòng thầm mắng tên nhỏ mọn, Bạch Trí không phải chỉ bấy anh ta có một lần thôi sao? Vậy mà anh ta lại ghi thù đến bây giờ. Cô nghĩ Dư Lễ sẽ không tới giúp mình, vì vậy cố gắng kiềm chế, mỉm cười lịch sự với người đàn ông trước mặt: “Anh Trương, xin lỗi vì đã từ chối ý tốt của anh, tôi không có thời gian.”

“Dành chút thời gian thì lúc nào cũng có. Cô Hạ, đã nghe danh em xinh đẹp từ lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, quả thật trăm nghe không bằng một thấy.” Công bằng mà nói, vẻ ngoài của Trương Phóng tàm tạm, nhưng gã nổi tiếng là cậu ấm lăng nhăng, nghe nói người đẹp nào lọt vào mắt gã chắc chắn sẽ không thoát khỏi, hôm nay đã định sẵn là ngày gã gặp xui xẻo: “Cuộc gặp gỡ hiếm có này chính là duyên phận, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng cao cấp nhất rồi, chỉ chờ cổ Hạ thôi.”

“Tôi nói rồi, tôi không có thời gian.” Phong Quang không buồn giữ nụ cười lịch sự nữa. Nhưng Trương Phóng vẫn cứ nhì nhèo: “Cô Hạ, chỉ cần em đồng ý đi với tôi, tôi có thể đảm bảo, em sẽ không hối hận.”

Nói xong, gã nở nụ cười quyến rũ.

Phong Quang cười ha ha hai tiếng, trực tiếp đi vòng qua gã, nhưng Trương Phóng bắt lấy tay cô, lực rất mạnh, thậm chí có giấy dụa gã cũng không thả ra: “Trương Phóng, bỏ tay ra.”

Phụ nữ đôi lúc sẽ thích đàn ông cương quyết.

Trương Phóng kéo tay Phong Quang đến sát người mình: “Cô Hạ, sao phải đi gấp như vậy, hửm?”

Cả người Phong Quang nổi đầy da gà da ốc, vì bỗng nhiên cô nhở đến Tống Mạch đã lâu không gặp, tiếc thay, cô không thể sử dụng lại kịch bản tổng giám đốc ngang ngược ở đây được. Sắc mặt cô lạnh lùng: “Thả tôi ra, anh có nghe hiểu không hả?”

“Không dễ gì mới bắt được em, sao có thể dễ dàng để em đi thế được?”

Cô đang thầm chửi thề hàng trăm hàng ngàn lần trong lòng.

Cuối cùng Dư Lẽ không định đứng xem kịch nữa, hắn ta đang định đến để cứu Phong Quang, thì có một người còn nhanh hơn cả hắn. Nhìn thấy người đó, hắn chợt nở nụ cười rồi quay về, hơn nữa mang theo nụ cười xấu xa gọi điện cho một người: “Bạch Trí, vợ chưa cưới của anh sắp bị người khác cướp mất rồi.”

Thế nên, hắn ta rất mong chờ tình tiết tiếp theo.

Tay Trương Phóng bị người khác kéo ra, vì quá bất ngờ nên gã không hề chuẩn bị, gã nhìn tên Trình Giảo Kim xuất hiện giữa đường, bến tại cũng vang lên giọng nói đây cảnh cáo.

“Không được động vào cô ấy.” Gương mặt Tống Mạch như phủ một lớp sương lạnh.

Phong Quang sửng sốt nhìn người đàn ông chắn trước mình.

Trước đây trong cùng một giới, đương nhiên Trương Phóng biết Tống Mạch, lúc trước có lẽ Tống Mạch là người gã không dám động vào, nhưng bây giờ Tống Mạch là cái thá gì chứ? “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh Tống.”

“Trương Phóng, tôi còn không biết anh thích cưỡng ép phụ nữ đấy, nhân cách tệ vậy sao?”

“Anh Tổng có tư cách gì để nói tôi đấy. Tôi nhớ khi anh Tống vẫn còn giàu sang, anh cũng gọi không ít phụ nữ đến ăn cơm cùng mình nhỉ.”

“Phụ nữ tôi tìm đều cam tâm tình nguyện cả.”

“Đúng vậy, dù sao bây giờ bên cạnh anh Tổng cũng chỉ có một...” Trương Phóng cố ý dừng lại: “Cô bé lọ lem mà thôi.”

Ban đầu Tống Mạch và cô chủ nhà họ Hạ hủy hôn không phải là bí mật gì, nguyên nhân anh ta hủy hôn càng không phải là bí mật. Nhớ lại năm đó Tống Mạch kiêu ngạo cỡ nào, còn hiện giờ, mọi người đều coi anh ta như là trò cười, nhiều phụ huynh dạy dỗ con em nhà mình đều nói theo đuổi tình yêu đích thực thì sẽ rơi vào kết cục như Tống Mạch.

Trương Phong chế giễu thẳng mặt, nhưng Tống Mạch không nói gì, anh ta đã không còn là Tống Mạch của trước đây, mà trở nên trầm tĩnh hơn, cũng khiêm tốn hơn nhiều.

Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy anh ta đáng thương.

Trương Phóng nở nụ cười thương hiệu của mình nhìn Phong Quang: “Cô Hạ, có lẽ em không thích hắn xuất hiện ở đấy nhỉ? Tôi có thể giúp em đuổi mấy con ruồi phiền phức này đi, chỉ cần một tiếng của cổ Hạ thôi.”

“Nếu đã vậy, không bằng anh tự đuổi mình trước đi.”

Da mặt Trương Phóng rất dày: “Ôi chao, tôi không phải là loại giống Tống Mạch, nếu phải hình dung về tôi, dùng từ bươm bướm thì hợp hơn đó.”

“Bươm bướm?” Một giọng nói trầm thấp của đàn ông bỗng nhiên vang lên, Trương Phóng vô thức xoay người lại, gương mặt gã hứng trọn một cú đấm mạnh mẽ, gã chỉ kịp hổ đau một tiếng, rồi ngã rầm xuống đất.

Người đàn ông nho nhã đóng lại khuy ở tay áo, bề ngoài ung dung thong thả không hề giống người bạo lực vừa rồi, hắn mỉm cười, đẹp trai cực kì: “Cho mày thành bươm bướm gãy cánh nhé.”

“Bạch Trí!”

Một tiếng gọi nũng nịu ngọt ngào cất lên, trên người hắn có thêm một thân hình nhỏ bé, hắn giữ chặt vai cố để cô khỏi bị ngã. Từ sau khi rời khỏi công ty Trát Nam, hắn đã không còn đeo kính, vì vậy đôi mắt khi cúi xuống nhìn cô tràn ngập sự dịu dàng mà ai cũng thấy được: “Anh đến muộn, có sao không?

“Không sao!” Cô lắc đầu, vô cùng thỏa mãn vùi đầu lên vai hắn: “Anh đến là tốt rồi.”

Bạch Trí hôn một cái lên gò má cổ.

“Bạch Trí! Mày dám đánh tao à!” Trương Phong lồm cồm bò dậy, cái vẻ đẹp trai phóng khoáng biến mất sạch sẽ, nhìn gã vô cùng nhếch nhác, nhưng gã còn chưa đứng vững đã bị người phía sau đụng ngã.

Dư Lẽ hỏi bằng vẻ rất quan tâm: “Anh Trương, anh không sao chứ?”

Anh ta ân cần hỏi, nhưng không quỳ xuống đỡ gã dậy.

Mất một lúc lâu Trương Phóng mới bò đậy được.

Dự Lễ trách móc Bạch Trí: “Bạch Trí, sao anh lại đánh người thế? Anh Trương đây là con trai duy nhất nhà họ Trương, anh ta mà xảy ra chuyện, anh có gánh nổi trách nhiệm không?”

“Này! Tiểu Dư!” Phong Quang ngẩng đầu lên gọi.

“Tôi nghĩ anh hiểu sai một chuyện rồi.” Bạch Trí vỗ nhẹ lưng cô để cô yên tâm: “Cửa hàng này là của cô Lục, Trương Phóng xảy ra chuyện ở đây, vậy cô Lục chắc chắn là người phải chịu trách nhiệm.”

Cô Lục đó chính là vợ chưa cưới mà Dự Lễ vẫn chưa theo đuổi được.

Nét mặt Dư Lễ thay đổi, sau đó y nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Trí, coi như anh giỏi. Trương Phóng, chúng ta ra ngoài nói chuyện đàng hoàng.”

“Anh là ai, buông tôi ra!”

Phản kháng vô hiệu, Trương Phóng đáng thương vừa mới đứng lên được, lại bị Dự Lễ kéo đi “nói chuyện”.

Người dư thừa đã đi hết, Bạch Trí thoải mái nhìn về phía Tống Mạch, biểu cảm trên gương mặt hắn không thể hiện hắn đang nghĩ gì, mà Tống Mạch cũng bình tĩnh nhìn lại hắn.

Bầu không khí hơi kì quặc, con gấu koala Phong Quang nhảy từ người Bạch Trí xuống, sau khi đứng vững rồi cô bèn nắm lấy tay Bạch Trí: “Ban nãy em bị Trương Phóng làm phiền, anh ta giúp em.”

Bạch Trí cười như không cười: “Anh Tống, cảm ơn anh đã giúp vợ chưa cưới của tôi.”

“Chẳng qua tôi không quen nhìn cảnh đàn ông bắt nạt phụ nữ thôi.” Tống Mạch nhìn Phong Quang, thật ra tâm trạng anh ta rất phức tạp. Trước đây Bạch Trí là cấp dưới của anh ta, Phong Quang là vợ chưa cưới của anh ta, còn bây giờ, tuy Bạch Trí vẫn đang cười đấy, nhưng Tống Mạch biết, Bạch Trí đang tuyên bố chủ quyền.

Tất cả những thứ này đáng lẽ nên là của anh ta.

“Tống Mạch, em thay xong rồi.” Thu Niệm Niệm từ trên tầng đi xuống, cô ta mặc váy cưới, khuôn mặt được trang điểm thanh tủ đáng yêu, vì bụng của cô ta đã lộ nên chiếc váy cưới được sửa lại để không lộ eo. Cô ấy đến bên Tống Mạch, thấy Phong Quang và Bạch Trí thì sững người lại, nét vui vẻ trên gương mặt cũng biến mất, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi: “Xin chào.”

Bạch Trí hơi gật đầu: “Hóa ra anh Tống ở đây là để thử váy cưới cùng cô Thu.”

“Hừ, không thì anh tưởng là gì?”

Bạch Trí mỉm cười, không nói tiếp.

Tống Mạch kéo Thu Niệm Niệm lên tầng, đi được vài bước, anh ta dừng lại, nói một câu mà không quay đầu lại: “Bạch Trí, anh đừng coi tôi là tiểu nhân, thứ tôi từ bỏ, dù sau này có hối hận, tôi cũng sẽ không quay lại cầu xin.”

Câu này dường như đang thể hiện quyết tâm của mình với người khác, cũng như cảnh cáo chính mình. Sau đó, Tống Mạch và Thu Niệm Niệm lên tầng.

Phong Quang ngước mắt nhìn: “Anh ta nói vậy là có ý gì?”

“Không có gì.” Bạch Trí đưa tay sửa lại tóc mái lòa xòa trên trán cô: “Đi chọn váy cưới sao không gọi anh?”

“Chẳng phải anh rất bận đấy sao? Tự em cũng có thể đi được mà.” Cô rất giỏi hiểu ý người khác, tuy bố đã chấp nhận Bạch Trí, nhưng lại giao toàn bộ công việc cho Bạch Trí như đang trút hết bất mãn của mình, bây giờ Bạch Trí là người bận ngập đầu ngập cô.

“Anh đã gọi người thiết kế riêng một chiếc váy cưới.”

Cô ngạc nhiên: “Anh đặt từ khi nào thế? Sao em không biết?”

“Mới một tháng trước thôi, hôm nay đã đưa đến nhà rồi, chúng ta về nhà, em mặc cho anh xem nhé?”

“Vâng.” Cô cười tươi rạng rỡ, nhào vào lòng hắn.

Sao có thể để người đầu tiên nhìn cô mặc váy cưới là người khác được?

Bạch Trí hôn lên đỉnh đầu cô. Tối nay, hắn sẽ tự tay mặc giúp cô bộ váy cưới ấy, cũng sẽ tự tay cởi nó xuống cho cô, để cô sớm trở thành người phụ nữ của mình, như thế sẽ bớt được những kẻ không có mắt dòm ngó cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.