“Em thăm dò chuyện của Thu Niệm Niệm sẽ làm tôi tưởng rằng, em đã bớt nhiệt tình với tôi rồi.” Ngón tay Bạch Trí miết nhẹ chiếc cằm mịn màng của cô, lẩm bẩm như người yêu trách móc, hai gò má cô đã đỏ bừng, làm hắn cực kì muốn hôn lên gương mặt xinh đẹp ấy.
Mà thực tế là, hắn cũng đã làm vậy.
Phong Quang cảm nhận rõ ràng khi Bạch Trí đặt một nụ hôn lên bờ môi cô, hắn còn vươn đầu lưỡi ra liếm một cái. Trong đầu cố như có tiếng pháo hoa nổ bùm, tuy cô là người có gan trêu đùa người khác, nhưng khi bị người ta đùa lại, trái tim thiếu nữ của có rất dễ bị rung động.
“Cố Hạ yếu quý, bây giờ có thể nói mục đích em thăm dò Thu Niệm Niệm là gì chưa?” Nếu là vì Tống Mach... trong mắt Bạch Trí lóe lên một tia lạnh lẽo.
Phong Quang bất giác run lên: “Thì em thấy cô ấy rất gần gũi với Tống Mạch, mà anh lại đi theo anh ta, em... em sợ anh cũng có ý với cô ấy, được chưa?”
Ô, lý do này...
“Anh còn tài liệu cần xử lý, tự em nghỉ ngơi đi.” Bạch Trí bế cô gái đang ngồi trên đùi mình xuống sô pha, hắn đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Phong Quang đứng lên đi đến sau lưng hắn: “Này, Bạch Trí, đừng nói anh thật sự có ý với cô ấy đấy nhé?”
“Em nghĩ nhiều rồi.”
“Tại sao anh không có ý kiến gì với đáp án của em?”
“Vì tôi cần đọc văn kiện.” Bạch Trí đeo kính vào, mở tài liệu ra ánh mắt hoàn toàn không đoái hoài gì đến Phong Quang.
Hành động này của hắn càng làm Phong Quang lảm nhảm không ngừng: “Anh có ý với cô ấy đúng không? Anh chắc chắn có ý với cô ấy mà? Thái độ của anh đã nói rõ anh trăm phần trăm có ý với cô ấy. Anh đừng giả bộ làm lơ câu hỏi của em, đồ khốn!”
Bạch Trí buông văn kiện xuống, đưa tay kéo mạnh cánh tay cô, cô ngã nhào vào lòng hắn. Hắn dùng nụ hôn bịt kín miệng cô lại, cô gái nhỏ ồn ào cuối cùng cũng tạm coi là yên tĩnh.
“Bây giờ anh chỉ có ý với em.”
Cảm nhận được nơi dưới mông mình nóng bỏng, đầu Phong Quang như bốc khói, cô cảm thấy mình nên tin tưởng hắn. Bạch Trí không thích Thu Niệm Niệm, đối với cô đã là một thu hoạch rất lớn.
Từ nay về sau Phong Quang và Bạch Trí không trải qua cuộc sống không biết xấu hổ chốn văn phòng... mới là lạ!
Bach Trí không chỉ đáp ứng mọi yêu cầu của Tống Mạch, mà ngày nào hắn cũng có hàng đống tài liệu cần phải xem, không phải hắn chỉ là một thư kí thôi sao? Đúng vậy, nhưng Tống Mạch thân là tổng giám đốc mà chỉ biết tìm phụ nữ để rêu rao uy danh bá đạo ngang ngược của mình. Đương nhiên mọi chuyện trong công ty đều giao cho hắn xử lý, nếu không mọi người nghĩ tổng giám đốc lấy đâu ra nhiều thời gian để yêu đương với nữ chính vậy?
Bạch Trí biến thành một người chồng công việc, điều này làm Phong Quang rất buồn bực. Cô đến công ty để làm việc, nhưng thực tế chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi, vì vậy ngày nào cô cũng đổi đủ loại tư thế nằm trên số pha nghịch điện thoại, thỉnh thoảng mỏi mắt thì chạy tới quấy rầy Bạch Trí.
Bạch Trí chỉ biết hôn cô, rồi xoa đầu cô: “Ngoan, bây giờ anh đang có việc cần giải quyết, lát nữa anh chơi cùng em.”
Sau đó, Phong Quang lại rầu rĩ về sô pha ngồi, chống cằm cảm thấy mình như chó con mèo con không được chủ nhân yêu thương.
Hai ngày trôi qua như thế, có lẽ Bạch Trí đã nhận ra cô vô cùng buồn chán, bèn lấy một tập văn kiện ra: “Cô Hạ thân yêu, có thể giúp anh được không?”
Cô nằm sấp trên số pha, đầu cũng không ngẩng lên: “Chuyện gì?” “Tập văn kiện này cần đưa đến phòng làm việc tầng mười sáu.”
Nào ngờ Phong Quang vẫn không nhúc nhích: “Em giúp anh chạy vặt thì được thưởng gì?”
“Ngày kia anh đưa em tới công viên.”
“Yes, sir!” Phong Quang bật dậy bằng tốc độ ánh sáng, xông tới lấy tập tài liệu, chạy ra khỏi phòng làm việc như một cơn gió.
Sắc mặt Bạch Trí đầy bất lực, nhưng khóe miệng không kìm được hơi nhếch lên.