Kiều Lam nhìn La Niên nghênh ngang bỏ đi, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Hiện giờ đối với La Niên và nhà họ Kiều, rồi cả diễn xuất của bọn họ, La Niên thì như một tên cướp, nhà họ Kiều lại chẳng khác gì bọn buôn người, dù là ai cũng khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
Kiều Lam vô thức đưa tay xoa xoa cánh tay vừa mới bị La Niên bắt lấy. Rất đau, chắc chắn là đỏ cả rồi.
Thấy Đàm Mặc đột ngột xuất hiện ở chỗ này, Kiều Lam kinh ngạc, lập tức hơi lo lắng. Cô quay sang hỏi anh tại sao lại đột nhiên đến đây, cúi đầu mới thấy sắc mặt anh đã kém đến cực điểm.
Khó khăn lắm Đàm Mặc mới khống chế được bản thân mình, anh đưa mắt nhìn Kiều Lam một lần nữa. Thấy cô đang che cánh tay mình lại, động tác của anh nhanh hơn suy nghĩ. Đến khi phản ứng lại, Đàm Mặc đã nắm lấy cổ tay Kiều Lam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh ta là ai?”
Kiều Lam cúi đầu nhìn Đàm Mặc đang dùng sức nắm chặt cổ tay mình, cuối cùng cô vẫn không rút tay ra.
“Là con rể tương lai mà cha mẹ mình tìm thì phải.”
Bạch Ngọc cũng bị dọa sợ đến chưa hoàn hồn lại được. Ban đầu cô ấy hí ha hí hửng muốn rủ Kiều Lam về nhà, nào ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
Bạch Ngọc thật sự không hiểu được, bây giờ mà còn có người dám cướp người ngay ở cổng trường một cách quang minh chính đại như thế ư. Bình thường Kiều Lam không nhắc đến tình huống gia đình mình, qua vài lần nói chuyện, Bạch Ngọc chỉ có thể đoán là Kiều Lam và gia đình cô không thân thiết, thế nhưng cô ấy không bao giờ ngờ được là chuyện sẽ đến mức này.
Tên La Niên vừa nãy đã nói rất rõ, anh ta bảo cha mẹ và chị gái của Kiều Lam cầu xin anh ta mang Kiều Lam về. Cha mẹ Kiều Lam rõ ràng là đang bán con gái để đổi sính lễ. Cũng chính vì như thế, thái độ của tên La Niên kia mới ngông cuồng như vậy.
Có còn biết xấu hổ không? Có còn chút nhân tính nào không?
Chẳng lẽ sinh con gái chính là để sau này lớn lên đổi thành tiền mà xài ư?
Có lẽ hôm nay Kiều Lam không thể đến nhà cô ấy chơi nữa. Đàm Mặc hẳn là có lời muốn nói với Kiều Lam, hơn nữa vì sự xuất hiện của La Niên, Bạch Ngọc cũng không dám dẫn Kiều Lam đi lung tung khắp nơi, lỡ như tên La Niên kia lại xuất hiện ở đâu đó không biết chừng.
Bạch Ngọc nghĩ đến La Niên mà sợ, nhưng trừ điều đó ra, cô ấy vẫn lo lắng nhiều hơn.
Vừa rồi lúc bỏ đi La Niên có bảo Kiều Lam chờ đó.
Kiều Lam chỉ là một học sinh, cả đám người nhà thì chỉ ước gì có thể bán cô cho người khác. Tên La Niên kia thoạt nhìn có tiền có thế, ai có thể giúp Kiều Lam đây?
Nếu tên La Niên kia còn đến nữa, ai có thể giúp Kiều Lam?
Không biết vì sao, Bạch Ngọc vô thức quay đầu nhìn Đàm Mặc.
Thật ra có rất nhiều người thích Kiều Lam, trong đó không thiếu những người có tiền có thế giúp được cô như Hách Anh vậy, nhưng người mà Bạch Ngọc nghĩ đến đầu tiên vẫn là Đàm Mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù rằng Đàm Mặc không đứng dậy được, trông anh cũng yếu ớt hơn Hách Anh rất nhiều, nhưng Đàm Mặc lại khiến người khác yên tâm hơn Hách Anh.
Bây giờ Đàm Mặc đã đến, Bạch Ngọc khẽ thở phào, cũng không một mực kéo Kiều Lam đến nhà mình nữa. Cô ấy giao Kiều Lam cho Đàm Mặc, sau đó xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, Bạch Ngọc rốt cuộc cũng tìm ra lý do tại sao cô ấy thấy Đàm Mặc lại khiến người khác cảm thấy yên tâm hơn, bởi vì cô ấy cảm giác được rằng, tình cảm mà Đàm Mặc dành cho Kiều Lam sâu hơn tình cảm của Hách Anh đối với Kiều Lam nhiều lắm.
Mặc dù Hách Anh đã từng nói thẳng rằng cậu thích Kiều Lam, còn Đàm Mặc thì chưa từng.
Nhưng Bạch Ngọc lại cảm thấy như thế.
Mãi đến khi Bạch Ngọc đã đi xa, Đàm Mặc mới nhận ra là mình đang nắm lấy cổ tay Kiều Lam. Sau một hồi sửng sốt, anh mới vội vàng buông tay cô ra.
Trong cơn tức giận, Đàm Mặc không biết làm sao, chỉ có thể hỏi cô: “Có đau không?”
“Không sao, mình không đau.” Kiều Lam xoa tay. Cô không muốn bị người ta vây xem, xoay người theo bác Trần và Đàm Mặc lên xe.
Lên xe rồi, Kiều Lam mới kể cho bác Trần và Đàm Mặc biết chuyện đã xảy ra hôm nay.
Tuần trước lúc Đàm Mặc đến đón Kiều Lam thì gặp người chị thứ hai kia của cô. Kiều Lam có kể sơ qua chuyện của chị Hai Kiều cho Đàm Mặc và bác Trần nghe, lúc ấy bác Trần chỉ cảm thấy rằng chị Hai Kiều làm người thứ ba mà cũng có thể không biết xấu hổ như thế, ngờ đâu chị ta còn có thể làm được đến mức này.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, Kiều Lam đã từng nói rồi, chị Hai Kiều rắp tâm làm tiểu tam, người trong nhà không thấy xấu hổ mà còn tự hào về điều đó, bây giờ nếm được ngon ngọt rồi lại muốn kéo Kiều Lam xuống nước theo.
Đàm Mặc khuất trong góc tối. Tay trái anh vẫn còn đang nắm chặt tấm thẻ ngân hàng. Vì ngón tay dùng quá nhiều sức, tấm thẻ ngân hàng run lên như thể ngay giây tiếp theo thôi sẽ bị bẻ gãy.
Nếu hôm nay anh và bác Trần đến trễ một chút nữa thôi thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nếu như hôm nay anh hạ quyết định không từ biệt cô mà trực tiếp đi đến Mỹ thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Qua mấy tuần hoặc là mấy tháng sau, đến khi anh không còn chịu đựng được nữa mà muốn nhìn xem cuộc sống của Kiều Lam thế nào, có lẽ cô đã bị chính đám người thân cực kỳ kinh tởm kia kéo vào vũng lầy rồi.
Có lẽ cô sẽ bị ép phải nghỉ học, bị giam trong nhà, cô sẽ bị ép phải chấp nhận cái người gọi là con rể tương lai kia…
Một tiếng vang giòn, Kiều Lam kinh ngạc quay đầu lại: “Tiếng gì vậy?”
Thẻ ngân hàng trong tay anh gãy làm đôi.
Đàm Mặc dùng hết sức lực để đè nén cảm xúc của mình: “Không biết, có thể là tiếng xe bên ngoài.”
Kiều Lam “Ồ” một tiếng, lúc này mới quay sang hỏi anh: “Đàm Mặc, sao cậu lại đột nhiên đến trường vậy? Có chuyện gì muốn tìm mình sao?”
Có việc.
Anh định tìm Kiều Lam để nói lời tạm biệt.
Sắp phải đi rồi, anh vẫn muốn gặp cô một lần, sau đó tự mình nói lời từ biệt.
Nhưng bây giờ, đi, đi đâu, đi như thế nào?
Anh đi rồi, Kiều Lam phải làm sao? Anh đi thì còn ai có thể bảo vệ và giúp đỡ cô nữa?
Có lẽ là Kiều Lam quá mức lạc quan, cô luôn cười, như thể không hề có phiền muộn; cô chưa từng than thở, như thể chẳng có điều gì có thể làm khó được cô, vậy nên tất cả mới đem lại cho Đàm Mặc ảo giác, một loại ảo giác rằng thật ra cuộc sống của Kiều Lam rất tốt đẹp.
Nhưng sự thật là cuộc sống của cô chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Một gia đình như thế thì làm sao tốt được? Cô cố hết sức bỏ chạy ở phía trước, phía sau lại có rất nhiều người muốn kéo ngược cô trở về.
Đàm Mặc buông tay ra, tấm thẻ ngân hàng gãy làm hai nửa rơi xuống khe ghế. Lời tạm biệt ban đầu định nói giờ đây tạm thời gác lại, Đàm Mặc nói: “Mình gọi điện thoại cho cậu mà không được.”
Kiều Lam lấy điện thoại di động ra: “Không biết La Niên có được số điện thoại của mình bằng cách nào, ngày nào cũng gửi tin nhắn với gọi điện tới, thật sự không còn cách nào khác nữa nên mình đành rút sim ra.”
Ánh mắt Đàm Mặc tối đi rất nhiều: “Trước tiên đi làm một cái sim mới đã.”
Bác Trần đánh tay lái, đi đến một tiệm bán điện thoại gần đó.
Làm sim mới xong thì trở về nhà Đàm Mặc, tất cả mọi người đều hơi im lặng, ngay cả Kiều Lam cũng hơi lơ đễnh trong khi ăn cơm.
Bây giờ cô đang nghĩ xem mình phải làm gì.
Cô vốn nghĩ rằng mình tích góp đủ tiền thì ít nhất có thể sống yên ổn hết mấy năm cấp ba, nhưng đám người nhà họ Kiều rõ ràng còn không biết xấu hổ hơn những gì mà cô tưởng tượng. Bọn họ nhìn chằm chằm cô từng giây từng phút, muốn bán cô đi.
Trốn tránh không còn tác dụng nữa, trừ khi trong suốt một năm rưỡi còn lại cô không bước ra khỏi trường một bước nào, mà cho dù có như thế, Kiều Lam cũng không nghĩ rằng việc này thật sự khả thi.
Hôm nay tên La Niên kia dám trực tiếp bắt người ngay ở cửa trường học, ngày mai ai biết hắn sẽ còn làm ra chuyện gì?
Nhưng không trốn tránh thì cô còn có thể làm gì đây? Chạy về ầm ĩ với đám người nhà họ Kiều một trận, cắt đứt quan hệ với bọn họ?
Làm sao cắt đứt được. Tên của cô vẫn đang nằm trên hộ khẩu của nhà họ Kiều, bọn họ mà biết bán cô có thể được tiền thì làm sao lại đồng ý cắt đứt với cô. Hơn nữa Kiều Lam cũng không dám nghĩ, nếu cô một mình đi về nhà họ Kiều, không biết có còn khả năng đi ra hay không.
Báo cảnh sát? Cô là con gái nhà họ Kiều, cảnh sát sẽ không nhúng tay vào.
Phòng bên cạnh, bác Trần cẩn thận gõ cửa phòng Đàm Mặc. Sau khi bước vào, ông đóng cửa lại.
Đàm Mặc không thích cha Đàm. Năm đó khi anh còn chưa có ký ức, cha Đàm ngoại tình với thư ký của mình. Mẹ anh ly hôn với cha Đàm sau đó đưa anh đến Mỹ. Đàm Mặc không có tình cảm gì với cha mình, nhưng bởi vì tình cảm quá ít ỏi, anh cũng không có sự thù hận.
Lúc trước nhờ mẹ của Đàm Mặc, cha Đàm mới thành công vào làm trong viện kiểm sát. Dù bây giờ cha Đàm đã là phó kiểm sát viên của Viện kiểm sát tỉnh – một cán bộ cấp sở chân chính, cha Đàm cũng chưa từng phủ nhận rằng nếu ngay từ đầu không có mẹ Đàm Mặc giúp đỡ, cũng sẽ không có ông ngày hôm nay. Khi đó cha Đàm đi quá giới hạn với thư ký của mình, mẹ Đàm Mặc lập tức ly hôn mà không cần suy nghĩ, cha Đàm thật sự cảm thấy cực kỳ áy náy với vợ trước và con trai, nhất là sau khi mẹ của Đàm Mặc qua đời, vậy nên ông mới đưa Đàm Mặc về nước.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ có thế, cha Đàm tìm đủ mọi cách để bù đắp cho Đàm Mặc, nhưng khối tài sản mẹ Đàm Mặc để lại cho anh sau khi qua đời quá khổng lồ, dù cha Đàm có muốn bù đắp thì cũng không biết phải làm sao.
Hôm nay cha Đàm nhận được điện thoại của bác Trần, biết được Đàm Mặc lại chuẩn bị về Mỹ, cha Đàm cực kỳ ngạc nhiên, không che giấu được nỗi thất vọng, ông cố gắng khuyên bảo cách mấy cũng không có tác dụng gì.
Nào ngờ đến buổi tối, Đàm Mặc lại tự mình gọi điện đến.
Một số việc có thể giải quyết bằng tiền, một số khác vẫn phải dùng đến chút quyền thế.
Đàm Mặc gọi điện thoại cho cha Đàm.
Anh có thể dễ dàng bỏ tiền để điều tra rõ ràng bối cảnh của La Niên.
Bối cảnh thật sự của gia đình La Niên đáng thương hơn nhiều so với dáng vẻ phách lối của anh ra. Trong vòng hai giờ, Đàm Mặc có được tất cả thông tin của La Niên và cha mẹ của anh ta, thậm chí còn biết được tất cả tài sản của cha mẹ La Niên.
La Niên thoạt nhìn ngang ngược phách lối, không xem ai ra gì. Cha anh ta kinh doanh một nhà hàng lẩu, quy mô không nhỏ. Dạo gần đây cha La Niên có hợp tác với chồng của chị Hai Kiều vì hai người cùng đầu tư vào một chi nhánh của nhà hàng khác.
Cha mẹ La Niên lớn tuổi rồi mới có được một cậu con trai nên cực kỳ yêu thương chiều chuộng, nuôi La Niên thành một người không sợ trời không sợ đất.
Cha Đàm hơi ngạc nhiên vì Đàm Mặc lại chủ động tìm ông, hơn nữa còn xác định chính xác mục tiêu mà mình nhắm tới. Đàm Mặc không nói thẳng, chỉ bảo ông đánh tiếng với Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, bảo họ chú ý một nhà hàng lẩu nào đó trên đường XX.
Đàm Mặc không nói rõ nhưng cha Đàm cũng có thể hiểu được ý anh, muốn gây chút phiền phức cho một nhà hàng thật sự quá đơn giản. Bây giờ có rất nhiều nhà hàng mang nhãn dùng thực phẩm sạch, trên thực tế lại chẳng có bao nhiêu phần là “sạch” thật sự, có rất nhiều chất quá hạn trộn lẫn trong nguyên liệu và gia vị.
Nhiều lần Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm đến kiểm tra, các nhà hàng luôn có thể chuẩn bị sau khi nghe phong thanh từ trước, nhưng nếu bất ngờ kiểm tra đột xuất và tra xét nghiêm ngặt toàn bộ, rất nhiều nhà hàng sẽ phải đóng cửa.
Đối với cha Đàm thì chẳng qua cũng chỉ cần nói một câu, huống hồ khó khăn lắm Đàm Mặc mới nhờ vả, tất nhiên là cha Đàm không có lý do gì để từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, bác Trần liếc mắt nhìn về phía bên ngoài, thấp giọng nói với Đàm Mặc: “Vậy thì chuyện xuất ngoại…”
Đàm Mặc rõ ràng là muốn giúp Kiều Lam đến cùng, vậy nên chắc chắn anh sẽ không xuất ngoại trong thời gian sắp tới, mà có khi sau đó, vì không yên lòng Kiều Lam nên anh sẽ không rời đi nữa.
Nào ngờ Đàm Mặc vẫn nói: “Đợi đến khi xử lý xong tất cả mọi chuyện bên này.”
“Vẫn phải đi sao?”
Bác Trần kinh ngạc.
“Đến Bệnh viện Phẫu thuật đặc biệt New York [1].” Đàm Mặc rũ mắt. Đó là bệnh viện chỉnh hình tốt nhất thế giới.
[1] Tên Tiếng Anh: New York Hospital for Special Surgery (HSS).
Sau ngày hôm nay Đàm Mặc mới phát hiện, anh không phải vô dụng với Kiều Lam, anh còn có thể bảo vệ cô.
Kiều Lam cần anh.
Bác sĩ nói rằng có chín mươi tám phần trăm anh sẽ phải ngồi xe lăn mãi mãi, nhưng trừ đi con số đó, anh còn hai phần trăm hy vọng có thể đứng lên.
Một khi đã có người mình muốn bảo vệ, tất cả mọi thứ dường như trở nên không còn đáng sợ như trước nữa.
Dù rằng chỉ có hai phần trăm, nhưng anh sẵn sàng chiến đấu hết sức vì hai phần trăm khả năng này.