Bạch Lộ trở về nhà, vừa bước chân vào phòng khách đã nằm vật ra sô pha, không thèm để ý trời đất gì cả.
Vốn dĩ cậu định dành tất cả thời gian hôm nay cho Giản Diệc Minh, nhưng mà anh bận làm việc, không để ý đến cậu. Ngày mai cậu đi rồi, đi rồi sẽ không có ai ở nhà làm nũng với anh, quậy không cho anh làm việc.
"Tiểu Đậu, Tiểu Ái, bọn mày nói xem, tao nên làm gì đây?"
Tiểu Đậu không thèm nhìn cậu, nằm phơi bụng tắm nắng trên tấm thảm ngoài ban công. Tiểu Ái duỗi người ngáp một cái, kêu meo meo xem như trả lời.
"Ài, hỏi tụi mày làm gì."
Bạch Lộ lồm cồm bò dậy, vươn vai đi vào nhà bếp.
Bạch Lộ phủi phủi tay, quay gót đi vào nhà.
Giang Cảnh Văn đi theo sau cậu, vừa đi vừa nói, than này than nọ.
"Tiểu Lộ tử, em còn không đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh nhất định sẽ lải nhải chết mất."
Bạch Lộ không nói gì, cầm cây lau nhà lau sàn, giống như muốn đuổi khách đi.
"Tiểu Lộ tử, nể tình anh em bao năm nay, em đi đi."
"Dừng!"
Cậu giơ tay đẩy cái mặt đang dán sát vào mặt mình ra, đặt cây lau nhà xuống sô pha.
"Ngồi đây, em đi thay đồ."
Đợi một lúc, Giang Cảnh Văn cuối cùng cũng thành công mang Bạch Lộ đến nhà mình. Cậu ngồi trên ô tô, mở điện thoại lên nhắn tin cho bác sĩ Giản.
Đợi một lúc vẫn không thấy Giản Diệc Minh trả lời tin nhắn, cậu bĩu môi, ném điện thoại sang một bên.
Vẫn chưa tới giờ cơm tối, Bạch Lộ và Giang Cảnh Văn ngồi bên cạnh cái hồ bơi sau nhà, hắn đang chơi game còn cậu thì nhắn tin cho bác sĩ Giản.
Tin nhắn lúc nãy Giản Diệc Minh vẫn chưa xem, rốt cuộc là do việc quá bận không có thời gia trả lời tin nhắn của cậu hay không muốn xem đây?
Cậu giận dỗi vứt điện thoại sang một bên, với tay hắt nước lên người Giang Cảnh Văn đang vừa chơi game vừa cười.
Chờ sau khi ăn cơm xong, ngồi tán gẫu với Hạ An Tuyết một lúc, Giang Cảnh Văn liền lái xe đưa Bạch Lộ về nhà. Một ngày của cậu cứ như vậy điềm đạm trôi qua.
Đợi về tới nhà cũng đã hơn chín giờ, không biết giờ này bác sĩ Giản đã về chưa.
Cậu mở cửa, Tiểu Đậu và Tiểu Ái liền chạy ra bám lấy chân cậu, Bạch Lộ đột nhiên nhớ ra chiều nay lúc đi còn quên chưa cho tụi nó ăn.
"Xin lỗi nhé, tao quên mất."
Cậu vội đổ thức ăn ra bát cho Tiểu Đậu và Tiểu Ái sau đó tắm rửa thay đồ.
Ngày mai cậu đi rồi, không biết Giản Diệc Minh sẽ làm gì?
Bạch Lộ ngồi xuống sô pha, bật ti vi lên xem, trên ti vi đang chiếu trực tiếp một vụ tai nạn ở gần đường nhà cậu, nạn nhân là một bác sĩ nam trẻ tuổi.
Đột nhiên trong lòng cậu dâng lên một cảm giác chẳng lành. Cậu vội lấy điện thoại, gọi cho Giản Diệc Minh.
Loa điện thoại từng tiếng từng tiếng 'tút tút' vang lên, bên kia không có ai bắt máy. Cậu có chút sợ hãi.
Bạch Lộ gọi lại lần nữa, vẫn không có ai trả lời.
Cuối cùng cậu không chịu được nữa, mặc áo khoác chạy ra khỏi nhà.
Hiện trường đông nghịt người, tiếng còi xe cứu thương cùng tiếng xe cảnh sát vang lên đinh tai.
"Mọi người tránh ra một chút."
Mấy bị bác sĩ khác đẩy một chiếc giường đi lướt qua người Bạch Lộ, cậu nhìn người đó, ngay một khắc sau liền thở phào một hơi, tâm trạng đang ở trên cao cũng có thể buông xuống được.
Thật may không phải Giản Diệc Minh.
Giản Diệc Minh bước ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người và tay dính toàn máu.
"Bác sĩ Giản, ban nãy em thấy điện thoại của anh cứ kêu lên, chắc có người gọi."
Tiểu y tá đi ngang qua nói với anh.
Giản Diệc Minh gật đầu một cái, mở điện thoại lên xem, có năm cuộc gọi nhỡ của Bạch Lộ.
Anh thay đồ lái xe trở về nhà, vừa mở cửa xe ra liền thấy ngay cậu đang đứng trước cửa.
"Lúc nãy, em xem ti vi thấy một vụ tai nạn ở gần nhà mình, nạn nhân là một bác sĩ nam. Em gọi điện cho anh anh lại không bắt máy, em sợ... "
"Ở nhà không có việc gì đừng nghĩ lung tung, ban nãy anh có một ca phẫu thuật, không bắt máy của em, làm em lo lắng rồi. Anh xin lỗi!"