Tiếng đàn vừa vang lên, toàn trường liền yên lặng đến lạ. Không ai bảo ai, tự thành một loại ăn ý, giống như đã sớm biết người vừa gảy đàn là người tất cả chờ đợi đã lâu.
Thiên Vân có chút ngẩn ra, khóe miệng vương một nét cười, hắn không làm bất kỳ cử động nào, cứ như vậy yên lặng lắng nghe khúc tỳ bà. Tiếng đàn rất thanh thúy, cũng rất êm tai. Thế nhưng mỗi người nghe vào tai, lại mang một loại tâm tình riêng biệt. Đối với Thiên Vân, nó là bi ai, là từng tiếng thở dài buồn bã. Tựa như nhân sinh cô độc, muốn chấp trưởng vận mệnh, lại thương cảm vì lực bất tòng tâm.
Tiếng đàn từ xa chuyển gần, một đạo mềm mại mà yểu điệu thân ảnh chậm rãi bước ra, tuy bị rèm châu che đậy, nhưng Thiên Vân cũng có thể lờ mờ nhìn thấy. Nàng này là một thiếu nữ tuổi khoảng mười bảy, trang điểm rất nhẹ, thanh thuần tựa nhân gian tiên tử. Đúng là nàng rất đẹp, có điều đối với người đã từng gặp quá nhiều mĩ nhân như Thiên Vân, dung mạo như vậy cũng chỉ bình thường mà thôi.
"Thiếp là Hồng Tụ, thân nơi hồng lâu, thân phận thấp hèn được chư vị công tử ưu ái, trong lòng nói không hết lời cảm kích. Hôm nay gặp mặt, xin hướng chư vị tấu một khúc nhạc, không biết các vị muốn thiếp đàn khúc gì đây?" Hồng Tụ mở lời châu ngọc, thanh âm rất êm tai, tựa như hoàng oanh, tựa như tiên nhạc. Có thể nói, chỉ với chất giọng như vậy, đã đủ để nàng chiếm một vị trí hồng bài rồi.
"Hồng Tụ cô nương, ngươi cứ việc tùy ý đánh một nhạc khúc. Đối với chúng ta, bất kì nhạc khúc nào, chỉ cần là cô nương gảy đàn, tất bptBD cả đều rất tốt, rất dễ nghe"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Hồng Tụ cô nương, nàng cứ việc thi triển cầm nghệ là được, chúng ta không kén chọn, không kén chọn"
"Phải... Phải... Cô nương cứ tùy ý là được"
Các công tử ca cùng các đại văn nhân hiếm khi có dịp đồng lòng như vậy. Cả đám cùng hướng Hồng Tụ, muôn cái miệng cũng chỉ có một lời, chính là "tùy ý".
Thiên Vân từ đầu tới cuối không nói một lời, hắn còn lưu lại thật ra cũng chỉ muốn nhìn một chút thanh lâu là gì, hoa khôi xinh đẹp thế nào, cũng như việc các công tử ca thường tranh giành hồng bài ra làm sao. Năm xưa thường nghe đám người Dương Khiêm kể chuyện nơi hoa thuyền, nơi lầu xanh, hắn cũng rất tò mò. Vốn tưởng sau khi trưởng thành, hiếu kì thời niên thiếu sẽ vì vậy mà chôn vùi, thật không ngờ bước vào nhân gian đạo, chấp niệm lại biến thành khảo nghiệm. Cũng thật may mắn, mọi kí ức của hắn đều vẫn giữ nguyên, không hề có việc bị phong ấn. Hắn biết tất cả chỉ là ảo giác, nếu mình muốn tỉnh, phất tay một cái liền tỉnh.
Hồng Tụ cô nương hướng chúng nhân thi một cái lễ, giọng nói êm tai lần nữa vang lên. "Nếu đã như vậy, Hồng Tụ xin đệm một khúc có tên "gặp lại tri âm" mong các vị công tử thưởng thức cùng đánh giá"
Nàng nói dứt lời, liền hướng cặp mắt quét nhìn phòng lớn một lượt. Cũng không biết vô tình hay hữu ý, nàng vậy mà hướng Thiên Vân nở một nụ cười.
Thiên Vân hơi nhíu mày, không hiểu nụ cười ấy là có ý gì. Đúng lúc này, mấy tên tài tử cùng công tử ca ngồi bên cạnh tranh nhau lên tiếng. "Ngươi thấy sao? Nàng vừa mới nhìn ta cười a"
"Đánh rắm! Nàng là hướng về ta mỉm cười đây"
"Là ta"
"Không, là ta"
Cả một góc phòng lúc này bỗng nhao nhao như cái chợ vỡ, ai cũng nghĩ rằng Hồng Tụ là hướng về bản thân nở nụ cười.
Thiên Vân thấy cảnh này, nghi vấn trong lòng cũng đè xuống, thầm nghĩ. "Có lẽ nàng không phải hướng về phía ta mà nhìn, dù sao cũng cách một bức rèm châu, rất khó để xác định nàng đang nhìn ai a"
Hồng Tụ nhìn toàn trường nháo nhào cả lên, chỉ biết nở một nụ cười nhạt như nước. Nàng đi tới chiếc bàn dài, ưu nhã ngồi xuống ghế, đôi tay bắt đầu tấu khúc, miệng nói. "Khúc này có tên "gặp lại tri âm", mong càng vị công tử không chê"
Bờ Tây Hồ nước sông xanh ngắt Gió mùa thu, sóng gợn lăn tăn Giữa sương mờ, vấn vương điệu khúc Khách phương xa, thả bước ngẩn ngơ Hỏi đôi bờ, "rằng ai đàn hát?" Hà cớ chi, bi thống trần ai? Không người đáp, khách bèn tìm kiếm Sải bước dài, giữa phố đèn hoa Túy Hương lầu, phấn son trần tục Người như tiên, lạc bước nhân gian Người thấy ta, miệng mở lời vàng Sao còn trẻ, tiếng đàn thế thiết? Ta nhìn người, vội lau dòng lệ Khẽ thở dài, mở miệng xin thưa Cảnh nghèo hèn, mẹ cha đem bán Tháng năm dài, sống kiếp tiện ti Lòng oán giận, cảnh đêm u uất Ta thoáng buồn, đàn mới nâng cung Nào ngờ đâu, lọt tới khách nhân Thiếp cúi đầu, xin người tha thứ Người thương ta, tuổi còn quá trẻ Bèn xuất tiền, chuộc lấy tự do Ta mang ơn, xin theo hầu hạ Người quay đầu, nhiều việc chưa xong Ta tự nhủ, chờ người trở lại Nào ngờ đợi là cả thiên thu Tháng năm qua, người xưa còn nhớ Chén rượu nồng, người cạn cùng ai? Ta còn ở, người đi biệt xứ Một chén sầu, vương lệ bao đời Người mang ta, thoát con sông cạn Ta vì người, hao phí xuân xanh Nay gặp lại, người quên ta nhớ Thương cho ta, muôn kiếp đợi chờ Buồn cho người, xa xăm đạo lộ Biết khi nào, tìm được trường sinh Nay ta đàn, vì người một khúc Nhất kiếp phàm nhân, nhất kiếp tiên Tháng năm dài, thương nhớ chôn cùng
Tiếng đàn ngưng, không ai ca hát Người giật mình, ráo rác nhìn quanh Cảnh không còn, giai nhân biến mất Văng vẳng thanh âm mãi còn vương Chàng cho ta tháng năm tự tại Ta chúc chàng thượng lộ bình an.
Thiên Vân giật mình tỉnh lại, thấy mình vậy mà đã trở về đường cũ. Không còn tiếng huyên náo, cũng không còn tiếng đàn ca. Hắn nhìn xung quanh, Keva Susan lông mày đang cau chặt, khóe mắt còn vương hai dòng lệ thật dài. Về phần Darryl Smith, lúc này gã đang ngồi dưới một gốc cây, tay không ngừng bắt lấy thứ gì đó. Hiển nhiên hai người cũng giống như Thiên Vân, gặp phải ảo giác.