Bảo tháp màu trắng thấy Thiên Vân không trực tiếp diệt sát mình, lúc này mới bình ổn trở lại. Khí vụ màu trắng lần nữa tụ tập, giúp nó ngưng thực hơn không ít.
Thiên Vân cũng không làm ngăn cản, bảo tháp này nhìn thì rất mạnh mẽ, thực ra lại vô cùng yếu ớt. Tính chất của nó thực ra rất giống với bàn cờ bên trong Nhất Tuyến Thiên. Tất cả đều chỉ là gạt người, nếu ngươi tin mọi thứ đều là thật, vậy nó sẽ vô cùng kinh khủng, vượt xa tưởng tượng của ngươi. Thế nhưng một khi đã biết chân tướng mọi chuyện, vậy nó cũng chỉ là ảo giác, tùy ý liền có thể đánh tan.
Nói thẳng ra nó cũng chỉ là khí linh mà thôi. Không biết nó sinh ra linh trí từ lúc nào, nhưng nhìn cái cách nó điều động lực lượng trận pháp, ắt hẳn thời gian cũng không quá dài. Nhiều thì hai ba ngàn năm, ít thì vài trăm năm cũng có thể. Bảo vật muốn có linh, bắt buộc phải tự đản sinh linh trí, hoặc chủ nhân của pháp bảo đem một linh hồn nào đó nhốt vào, sau đó tẩy đi kí ức, áp đặt ý niệm của bản thân vào linh hồn, từ đó biến thành khí linh.
Loại đầu tiên đòi hỏi một khoảng thời gian vô cùng dài, nếu tu sĩ không thể thu được một trận cơ duyên thật lớn, khó lòng mà biến pháp bảo trở thành linh bảo. Tất nhiên có nhược điểm, vậy cũng sẽ có ưu điểm. Linh bảo dạng này đi theo chủ nhân từ đầu, coi chủ nhân như người thân, sẽ không phản bội. Ngược lại, loại Linh Bảo do tu sĩ cưỡng ép bắt nhốt linh hồn phong ấn tạo thành, nếu tu sĩ bỏ mặc nó quá lâu, rất có thể nó sẽ nhớ lại thân phận thực sự, quay lại cắn trả chủ nhân là việc rất bình thường. Trong tu tiên giới, Bj4Cf tu tiên giả bị pháp bảo của chính mình quay lưng đánh giết xảy ra rất nhiều. Không phải bọn họ chủ quan, mà vì bất kỳ linh hồn nào cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nếu quên hết kí ức thì cũng thôi, thế nhưng nếu đã nhớ ra bản thân mình là ai, lại còn bán mạng cho kẻ đã giết hại mình, nói thế nào cũng quá không hợp thói thường.
Cũng vì nguy cơ tiềm ẩn quá lớn, tu sĩ mới nghĩ ra cách lợi dụng "Thú Hồn" phong ấn vào Pháp Bảo, bồi dưỡng thành Linh Bảo. Tuy Linh Bảo dạng này không tính quá mạnh, nhưng khả năng bị cắn trả cũng giảm đi đáng kể.
Cổ tu sĩ vì sao không truyền lại Linh Bảo, thay vào đó là Cổ Bảo. Bởi vì cổ tu sĩ hiểu quá rõ Linh Bảo có thiếu sót, ngược lại Cổ Bảo không có thiếu sót này. Tuy Cổ Bảo về bản chất vẫn thua kém Linh Bảo một chút, nhưng khoảng cách cũng không phải rất lớn. Nếu không phải phương pháp luyện chế Cổ Bảo sớm đã tuyệt tích, có lẽ Linh Bảo chưa từng được ưa chuộng như hiện tại.
Bảo tháp màu trắng rất nhanh đã ngưng thực trở lại, hóa thành một bảo tháp năm tầng. Mỗi tầng lại có một vòng sáng bảo vệ, cao nhất là màu vàng kim, rồi tới xanh lục, sau đó là màu nâu, rồi tới lam sắc, cuối cùng là màu đỏ lửa.
Thiên Vân sớm đã hiểu rõ bản chất của bảo tháp, tuy nó là Linh Bảo có điều vẫn chưa thực sự trưởng thành, lại thêm việc phản lại ý chí chủ nhân, bởi vậy trận pháp nơi đây nó cũng chỉ miễn cưỡng vận dụng mà thôi. Chính vì nó bó tay bó chân như vậy, mới không thể đem Thiên Vân chém giết, hơn nữa còn bị hắn áp chế gắt gao. Thấy bảo tháp không ngừng ngưng thực, Thiên Vân cũng không ngạc nhiên cái gì, yên lặng đợi nó trả lời.
"Đạo hữu xin chậm đã, đừng giết chết ta. Niệm tình ta đản sinh linh trí không phải dễ, có thể hay không lưu cho ta một con đường sống?" Thiên Vân còn tưởng bảo tháp này sẽ dùng tính mạng ba người Diêu Linh làm trao đổi, từ đó ép buộc hắn đi vào khuôn khổ. Thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, nó vậy mà mở miệng cầu xin tha thứ, tư thái vậy mà thả thấp không ít.
Thiên Vân cười cười, mở miệng nói. "Mao phạm ta không được, hiện tại lại muốn cầu xin tha thứ, ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý lời đề nghị này hay sao?"
Bảo tháp lưỡng lự một hồi, lần nữa phát ra tiếng nói. "Đạo hữu chậm đã, ta còn chưa nói hết đây"
"Ồ! Còn có chuyện gì sao?" Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, cười như không cười hỏi.
"Là thế này, chủ nhân của ta có lưu lại một phần địa đồ. Địa đồ này ẩn giấu rất nhiều thiên tài địa bảo, công pháp bí tịch cũng không thiếu. Chỉ cần đạo hữu tha cho ta một mạng, ta liền đem địa đồ này giao ra. Thế nào?" Bảo tháp lập tức đáp.
Thiên Vân nhíu mày, cũng không đồng ý, mở miệng hỏi. "Nếu ta đoán không sai, chủ nhân của ngươi lưu lại địa đồ, khả năng cao là truyền lại cho hậu bối có duyên. Ngươi không những làm trái với ý chí chủ nhân, còn muốn đem địa đồ làm vật giao dịch, cảm thấy ta sẽ mắc lừa hay sao? Dám chắc một điều, ta chỉ cần đem ngươi diệt sát, đại trận này sẽ trở lại bình thường. Đến lúc đó khả năng rất cao, một người trong số chúng ta sẽ thu được truyền thừa này. Ngươi mang nó làm điều kiện, quả thực không có chút thành ý nào"
Bảo tháp nghe Thiên Vân phân tích, vậy mà im lặng không nói một lời, xem ra suy đoán của hắn đều là thật.
"Xem ra ngươi đã không còn gì có thể lấy ra giao dịch nữa, đã vậy cũng đừng trách ta hạ thụ không lưu tình". Thiên Vân đợi một hồi, thấy bảo tháp không nói một lời, hắn cười nhạt một tiếng lần nữa nâng tay, muốn đem nó hoàn toàn diệt trừ.
Bảo tháp cảm nhận được sát ý trên người Thiên Vân toát ra, cuối cùng chịu không nổi, đánh bạo nói. "Chậm đã! Đạo hữu có muốn trở lại thế giới của mình hay không? Nếu muốn ta có thể giúp đạo hữu một tay"
Thiên Vân nghe vậy không khỏi sững người, ánh mắt như điện chằm chằm nhìn vào bảo tháp, sắc mặt khó coi cực kỳ. Hắn đã đánh giá rất cao Độc Tâm Liên Hoàn trận, thế nhưng không nghĩ ra, bảo tháp này vậy mà có thể lợi dụng trận pháp, đem lai lịch của hắn tìm hiểu thấu triệt. Thân phận của hắn cùng Keva, trừ đám người Sơn Hoang mười ba bộ lạc cùng Diệu Linh, căn bản không một ai biết. Lúc này lại bị bảo tháp vạch trần, thậm chí còn biết cách giúp hắn quay trở lại cố thổ. Nếu không phải nó là một kiện Linh Bảo hàng thật giá thật, Thiên Vân còn nghĩ nó đang chơi đùa mình đây.
Thiên Vân trong lòng tuy rất khẩn trương, có điều vẫn tỏ ra thong dong, cười nhạt nói. "Ngươi cũng không cần phải đoán mò, cái gì mà quay trở lại thế giới của mình? Ta sinh ra tại nơi này, nào có cái gì thế giới khác chứ?"
"Đạo hữu cũng không cần vội vã từ chối, ta có một thứ muốn cho ngươi nhìn. Nếu sau khi ngươi xem qua còn muốn đem ta diệt sát, vậy ta cũng chỉ còn cách cùng đạo hữu cá chết lưới rách mà thôi". Nói xong từ bên trong bảo tháp liền bắn ra một chùm tia sáng. Chùm sáng hóa thành một ít hình ảnh.
Thiên Vân ngưng thần quan sát, trái tim không khỏi bình bịch đập nhanh.
Những hình ảnh này miêu tả một trận đại chiến, một phe là ma vật đủ loại hình thái, có loại giống người, có loại giống thú. Phe còn lại đúng là nhân tộc, cũng có cả yêu tộc bên trong đó. cẩn thận quan sát kĩ có thể thấy, nhân tộc đang rơi vào thế yếu. Hơn nữa bọn họ cũng không phải tu luyện con đường cực hạn, mà giống với nơi Thiên Vân sinh ra, truy cầu cái gọi là hoàn mĩ con đường.
Hai phe chiến trường diễn ra vô số tràng chém giết, không những có Nghịch Tu, ngay cả Thuận Tu cũng có. Xem đến hiện tại, nếu Thiên Vân còn không hiểu, đây chính là những hình ảnh đang diễn ra tại Thiên Trì đại lục, vậy cũng quá ngu ngốc rồi. Chỉ có điều hắn rất thắc mắc, vì sao bảo tháp này lại có thể nhìn thấy những chuyện diễn ra tại Thiên Trì đại lục. Phải chăng đúng như lời nó nói, nó biết cách đưa hắn trở lại Thiên Trì đại lục.
Thấy Thiên Vân vẻ mặt thay đổi, lúc này bảo tháp mới lên tiếng. "Không dối gạt đạo hữu, chủ nhân của ta chính là từ chiều không gian đó đi tới nơi này. Bởi vì không thể tìm ra cách đột phá cảnh giới, tuổi thọ hao hết, cho nên mới phải tìm một nơi làm động phủ. Thật không ngờ đánh bậy đánh bạ lại lạc tới nơi đây. Ông ta dùng hết đoạn thời gian cuối cùng, cố gắng tìm cách trở lại cố thổ. Thế nhưng lúc tìm được cách quay trở lại, tuổi thọ cũng như pháp lực đều đã rơi vào suy yếu kỳ, không thể vượt qua cương phong cuối cùng tọa hóa mà chết"
Thiên Vân một bộ thong dong nghe bảo tháp kẻ lại. Tay phải giấu sau lưng không ngừng bấm đốt tính toán, lúc này hắn mới gật đầu, miệng nói. "Tốt! Ta có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng ta không thể hoàn toàn tin tưởng những gì ngươi nói. Thế này đi, ta sẽ đánh lên linh tính của ngươi một đạo thần thông. Trước khi rời đi ngươi phải nghe ta sai khiến, nếu không muốn, vậy ta chỉ có thể đem ngươi diệt sát. Yên tâm! Chỉ cần ngươi không làm phản, ta sẽ không gây tổn hại tới ngươi, thậm chí còn có thể giúp ngươi đẩy nhanh quá trình trưởng thành, tránh đi phản phệ từ chủ nhân cũ. Thế nào?"
"Không được! Làm như vậy, khác gì bảo ta tôn ngươi làm chủ?" Bảo tháp cũng không ngu, mở miệng từ chối ngay.
Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời nâng lên tay phải, trên người khí cơ ầm ầm phun trào, muốn phất tay đem nó diệt trừ.
Bảo tháp vốn còn ôm may mắn, nó nghĩ Thiên Vân nếu muốn trở lại cố thổ sẽ lựa chọn cùng nó thỏa hiệp. Nào ngờ Thiên Vân không nói không rằng, cứ thế phát động thần thông.
Cảm nhận được khí cơ kinh khủng trên thân Thiên Vân, bảo tháp lúc này bao nhiêu dự định đều đổ sụp, vội vàng nói. "Chậm đã, ta sẽ nghe theo đạo hữu, chỉ cần đạo hữu giữ lời, sau khi trở lại cố thổ đem ta thả ra là được"
Thiên Vân nghe được lời ấy, khóe miệng không khỏi câu lên, thầm nghĩ. "Đúng là thân lừa ưa nặng. Chỉ là một kiện Linh Bảo, vậy mà cũng dám cùng ta cò kè mặc cả"