Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 315: Diệu Linh cổ quái




Chuyện xảy ra ở hành lang bên kia, Thiên Vân cùng Diệu Linh một chút vết tích cũng không hề hay biết. Cả hai yên lặng khôi phục thực lực, thời gian vừa hết liền bị trục xuất ra ngoài.

Thiên Vân hiểu được, bản thân đang trong tình thế nguy hiểm, một chút lơ là cũng không dám. Nơi này quá mức quỷ dị, hơn nữa sát cơ ẩn giấu tứ phía, nếu không cẩn thận quan sát, khả năng cao bất cứ lúc nào cũng bị tập kích.

Nhân Hình Ngưu Đầu cùng Cửu Mệnh Yêu Miêu đều rất mạnh, nếu phía trước lại tiếp tục xuất hiện một loại dị thú khủng bố nữa, vậy cả hai khó mà sống.

Diệu Linh tiên tử đã khôi phục không sai biệt lắm, nàng cẩn trọng cực kỳ, vừa đi vừa quan sát hai bên, xem ra lần trước đã bị Tiểu Hắc dọa sợ.

Lại nói về Tiểu Hắc, con mèo này sau khi nuốt xuống đan dược, vậy mà một mực ngủ say không chịu tỉnh lại. Nếu không phải hơi thở của nó càng ngày càng mạnh, sợi dây liên kết giữa Thiên Vân và nó vẫn tồn tại, hắn còn tưởng Cửu Mệnh Yêu Miêu đã chết rồi đây này.

Cũng may trên người Diệu Linh tiên tử có mang theo túi linh thú, Thiên Vân không còn cách nào, đành đem nó thu vào trong, lúc này mới an tâm rời đi.

Diệu Linh đi phía trước, thỉnh thoảng cũng không kìm được quét mắt nhìn Thiên Vân một cái, trong lòng có điều muốn nói lại thôi.

Thiên Vân toàn bộ đều thu vào mắt, có điều hắn cũng không muốn cùng nàng giải thích cái gì, vẫn như cũ giữ vẻ trầm mặc.

Diệu Linh là người thông minh, biết rằng Thiên Vân không muốn cùng mình đề cập tới chuyện của bản thân. Nàng cũng rất biết điều, đè xuống sự tò mò hiện lên trong lòng, cùng hắn sóng vai mà đi. Con người ai cũng có bí mật, thậm chí rất nhiều người bởi vì muốn thủ vững bí mật, không hề ngần ngại đem người vô tội giết chết. Thiên Vân thực lực khủng bố như vậy, muốn bóp chết một Kết Đan kỳ viên mãn như nàng, quả thực chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hắn không giết nàng, lại cùng nàng đồng hành, nói rõ hắn cũng không phải hạng người máu lạnh. Hắn đã nhượng bộ như vậy, nếu nàng lúc này còn cố ý hỏi bí mật của hắn, khả năng cao hắn sẽ trả lời, thế nhưng sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, thật khó mà biết được.

Thiên Vân không biết trong lòng nàng này đang nghĩ cái gì, hắn cũng lười tìm hiểu, hiện tại lông mày hắn mỗi lúc một cau lại, ẩn ẩn có chút bất an.

Diệu Linh xem ra cũng đã nhận ra nơi đây cổ quái, lập tức mở miệng nói. "Dừng lại ở đây thôi, chúng ta có đi tiếp cũng vô dụng"

Thiên Vân nghe vậy liền khựng bước chân, khó hiểu nhìn Diệu Linh, miệng hỏi. "Tiên tử phát hiện ra điều gì cổ quái sao?'

Diệu Linh tiên tử thở dài, mở miệng đáp. "Đạo hữu một mực quan sát xung quanh, tuy rằng có thể tránh đi nguy hiểm khi bị tập kích. Thế nhưng đạo hữu có từng nghĩ, làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới các giác quan khác hay không?"

Thiên Vân nghe nàng hỏi như vậy, thần sắc không khỏi ngẩn ra. Thần thức của hắn luôn duy trì cảnh giác cao độ, những nơi đi qua không cái gì có thể tránh thoát khỏi mắt hắn, nàng nói như vậy là có ý gì? Thiên Vân nhíu mày, đem thần thức buông lỏng một chút. Đúng lúc này, cái mũi của hắn hơi nhúc nhích, trong không khí bốc lên một trận thoang thoảng mùi máu tanh. Nếu như duy trì thần thức cường độ quá cao, đúng là sẽ không đem mùi máu tanh này để vào mắt. Nói cho cùng thần thức cũng chỉ là giác quan phóng đại mà thôi. Nếu duy trì nó làm việc ở cường độ quá cao, hơn nữa chủ đích là tìm kiếm dấu vết sinh mệnh, sẽ rất dễ bỏ qua những thứ không mấy quan trọng này.

Tu luyện giả cuối cùng vẫn chỉ là người tu luyện, không phải chân chính hoàn mĩ. Bởi vậy cái gì cũng sẽ có ưu khuyết điểm của nó. Cũng giống như một người mù, thính giác hoặc các giác quan khác của họ sẽ trở lên mạnh mẽ hơn, từ đó giúp họ thích nghi với điều kiện sống xung quanh.

Ngửi được mùi máu tanh, Thiên Vân lần nữa quét mắt một vòng. Cảnh vật rõ ràng không trùng lặp, nhưng hắn lại có cảm giác đã từng đi qua đây vài lần.

"Đạo hữu xem ra cũng đã ngửi được mùi máu tanh này. Không sai, chính là mùi máu của Nhân Hình Ngưu Đầu. Nói cách khác, chúng ta lại lần nữa đi vòng trở lại". Diệu Linh tiên tử mở miệng, sắc mặt cũng là khó coi tới cực điểm. Nàng vẫn luôn tự tin vào trình độ trận pháp của mình, thế nhưng lúc này nàng lại có cảm giác mọi kiến thức đều bỏ xuống sông xuống biển.

Thiên Vân cũng không khá khẩm hơn nàng bao nhiêu, nếu so sánh về trình độ trận pháp, hắn đủ tự tin cùng nàng này sánh vai. Cả đoạn đường hắn đã tính toán phương vị thật kĩ, hầu như những lựa chọn của Diệu Linh cùng hắn đều tương tự nhau. Thế nhưng lúc này đây, hai thiên tài trận pháp vậy mà bất tri bất giác đi thành vòng tròn, cái này nói thế nào cũng khó mà lý giải.

"Đạo hữu có bao giờ nghĩ, cơ quan mê cùng này, thực ra là một thực thể có ý thức hay không?" Diệu Linh tiên tử nhíu lông mày, ngẫm nghĩ một hồi, lúc này mới quay sang Thiên Vân hỏi thăm ý kiến.

"Một thực thể có ý thức?" Thiên Vân không khỏi khiếp sợ, nàng này suy nghĩ quá mức điên rồ, một chuyện hoang đường như vậy cũng có thể nghĩ ra được. Thế nhưng hắn lại không thể tìm được lời nào để phản bác giả thuyết này.

Đúng là giả thuyết quá mức hoang đường, thế nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại, nó lại là sự giải thích hợp lý nhất.

Diệu Linh Tiên tử thấy Thiên Vân thần sắc phức tạp, hiển nhiên cũng không phản bác cách nói của nàng. Lúc này nàng lại tiếp tục đưa ra luận điểm của mình. "Đạo hữu có để ý hay không, nơi này rõ ràng tối tăm mù mịt, vì sao vẫn còn xuất hiện dấu vết sự sống? Nhân Hình Ngưu Đầu là một sinh vật sống ở nơi âm gian, phải dùng cách gì mới có thể đem nó nuôi nhốt lại? Tiếp nữa là Cửu Mệnh Yêu Miêu, sinh vật này đã tuyệt tích cả trăm vạn năm lâu, vì sao lại vẫn có mặt tại đây? Ngoài hai giả thuyết chủ nhân nơi đây còn sống, hoặc mê cung này là một thực thể có trí tuệ, liệu còn giả thuyết nào thuyết phục hơn hay sao?"

Thiên Vân nghe nàng phân tích có lý có cứ, trong lòng cũng bắt đầu tin tưởng.

Việc chủ nhân mê cung này còn sống, đánh chết Thiên Vân cũng không tin. Để có thể sống tới từng tuổi đó, vậy phải có tu vi gì? Hóa Thần? Luyện Hư? Hay một cảnh giới nào đó còn vượt xa cả cấp độ đó? Không nói phiến thế giới này đã rất yếu ớt, chẳng thể dung nổi loại tồn tại khủng bố như thế. Chỉ nói tới việc nếu người đó thực sự tồn tại, hai người đem Nhân Hình Ngưu Đầu chém giết, người đó không ra mặt đem hai người bóp chết mới là kì lạ. Hơn nữa hắn cùng Diệu Linh còn thu được cơ duyên cực lớn.

Thiên Vân không biết Diệu Linh thu được cơ duyên như thế nào. Thế nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, Cửu Mệnh Yêu Miêu rất mạnh, tiềm lực lại không thể đong đếm. Sau này có nó giúp đỡ, rất nhiều việc phiền toái đều có thể dễ dàng vượt qua.

Một tồn tại có thể sánh ngang với Long tộc, nói thế nào cũng không thể yếu mới phải. Hai người Thiên Vân bị nó đánh cho thừa sống thiếu chết, đã đủ để chứng minh Cửu Mệnh Yêu Miêu kinh khủng rồi.

"Diệu Linh đạo hữu nói không sai, quả thực ngoài hai giả thuyết trên, đúng là không còn lý giải nào khác phù hợp hơn nữa. Nếu nói như lời đạo hữu, vậy việc mê cùng này đột ngột thay đổi bố cục, cũng có thể hiểu rằng ý chí tòa mê cung này muốn khảo nghiệm chúng ta rồi". Thiên Vân gật đầu, mở miệng nói.

Diệu Linh nghe vậy không khỏi ngẩn ra, miệng hỏi. "Vì sao Vân huynh lại nói đây chỉ là cuộc khảo nghiệm, chứ không phải là sát cục?"

"Đạo hữu từ nơi này đã thu được chỗ tốt, ta cũng là như thế. Nếu đặt mình vào vị trí của chủ nhân nơi này, nếu có người đem linh sủng của chúng ta chém giết, liệu có nên đưa cho họ cơ duyên hay không?" Thiên vân lúc này mới nói ra luận điểm của mình.

Diệu Linh gật đầu, z7Gkb nhưng rất nhanh lại lắc đầu, trả lời. "Đạo hữu nói chỉ đúng một phần mà thôi. Các vị tiền bối trước khi tọa hóa, cũng thường để lại một ít cơ duyên cho hậu bối. Rất nhiều người chọn cách đem ý chí của mình kí thác vào khôi lỗi, hoặc bất kì vật gì khác mang linh tính, lợi dụng chúng chiếu cố hậu bối. Thế nhưng đạo hữu đã từng nghĩ tới việc, những khôi lỗi, những đồ vật mang linh tính này tự đản sinh linh trí hay chưa?"

"Tự sinh linh trí?" Thiên Vân vẻ mặt tràn ngập sự khiếp sợ, hắn dù có nghĩ nát cả óc cũng không dám nghĩ tới việc này.

"Phân thân của chúng ta còn có thể tự đản sinh ý chí riêng, phản bội bản thể, lí do gì một khôi lỗi lại không làm được? Pháp Bảo có linh tự xưng Linh Bảo. Linh Bảo nếu không được tu sĩ dùng thần hồn bồi dưỡng, có thể tự mình tu hành, thậm chí hóa thành hình người. Nói một khôi lỗi cao cấp, tự đản sinh linh trí là Linh Bảo, có cái gì sai hay sao? Trăm vạn năm lâu, ai bảo đảm nó sẽ còn nghe theo ý chí chủ nhân để lại?" Diệu Linh lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.

Thiên Vân nhìn nàng không chớp mắt, hắn có cảm giác nàng này vô cùng cổ quái. Từ lúc gặp nàng đến nay, hắn đã biết nàng không phải người bình thường. Tuy trên người nàng một chút khí vận cũng không mang, thế nhưng vì sao tinh đồ lại chỉ hiện ra với nàng? Lý do gì không cho phép Thiên vân nhòm ngó? Hơn nữa kiến thức của nàng cũng quá rộng, một tu sĩ Kết Đan kì bình thường, vì sao lại có lượng kiến thức lớn như vậy đây?

Thiên Vân không thể tính vào trong, hắn đã trải qua quá nhiều luân hồi, cũng đã hấp thu không ít tri thức của những kẻ khác mới được như vậy. Nàng này nếu là một người bình thường, vậy tri thức đó lấy ở đâu ra?

Đọc sách? Không có khả năng, Thiên Vân từ lúc mới tập tành tu hành đến nay đã duyệt qua biết bao điển tịch, biết bao loại sách. Tây Phương lục địa có, Đông phương cũng có. Tự hỏi người như hắn, vì sao kiến thức vẫn thua kém Diệu Linh đây này?

Những kẻ có lượng kiến thức khổng lồ như vậy, ngoài Diệp Mặc từng bị đánh giết ở Lạc Diệp Tiên Tông, Thiên Vân cũng chưa từng thấy ai như vậy cả.

Điều này nói lên cái gì? Diệu Linh tiên tử rất có khả năng là một vị tiền bối nào đó đoạt xá trọng sinh. Hoặc cũng là người giống như Thiên Vân, đầu thai chuyển thế. Chỉ khác một việc, Thiên Vân là bị sắp xếp, cuối cùng xóa đi trí nhớ kiếp trước, còn nàng thì không.

Hắc ám lưu, main kiêu hùng sát phạt quyết đoán, âm mưu tầng tầng lớp lớp, NVP IQ cao bố cục vạn cổ! Thời Không Hỗn Loạn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.