Chuyện xảy ra ở hành lang bên kia, Thiên Vân cùng Diệu Linh một chút vết tích cũng không hề hay biết. Cả hai yên lặng khôi phục thực lực, thời gian vừa hết liền bị trục xuất ra ngoài.
Thiên Vân hiểu được, bản thân đang trong tình thế nguy hiểm, một chút lơ là cũng không dám. Nơi này quá mức quỷ dị, hơn nữa sát cơ ẩn giấu tứ phía, nếu không cẩn thận quan sát, khả năng cao bất cứ lúc nào cũng bị tập kích.
Diệu Linh tiên tử đã khôi phục không sai biệt lắm, nàng cẩn trọng cực kỳ, vừa đi vừa quan sát hai bên, xem ra lần trước đã bị Tiểu Hắc dọa sợ.
Lại nói về Tiểu Hắc, con mèo này sau khi nuốt xuống đan dược, vậy mà một mực ngủ say không chịu tỉnh lại. Nếu không phải hơi thở của nó càng ngày càng mạnh, sợi dây liên kết giữa Thiên Vân và nó vẫn tồn tại, hắn còn tưởng Cửu Mệnh Yêu Miêu đã chết rồi đây này.
Cũng may trên người Diệu Linh tiên tử có mang theo túi linh thú, Thiên Vân không còn cách nào, đành đem nó thu vào trong, lúc này mới an tâm rời đi.
Diệu Linh đi phía trước, thỉnh thoảng cũng không kìm được quét mắt nhìn Thiên Vân một cái, trong lòng có điều muốn nói lại thôi.
"Phân thân của chúng ta còn có thể tự đản sinh ý chí riêng, phản bội bản thể, lí do gì một khôi lỗi lại không làm được? Pháp Bảo có linh tự xưng Linh Bảo. Linh Bảo nếu không được tu sĩ dùng thần hồn bồi dưỡng, có thể tự mình tu hành, thậm chí hóa thành hình người. Nói một khôi lỗi cao cấp, tự đản sinh linh trí là Linh Bảo, có cái gì sai hay sao? Trăm vạn năm lâu, ai bảo đảm nó sẽ còn nghe theo ý chí chủ nhân để lại?" Diệu Linh lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
Thiên Vân nhìn nàng không chớp mắt, hắn có cảm giác nàng này vô cùng cổ quái. Từ lúc gặp nàng đến nay, hắn đã biết nàng không phải người bình thường. Tuy trên người nàng một chút khí vận cũng không mang, thế nhưng vì sao tinh đồ lại chỉ hiện ra với nàng? Lý do gì không cho phép Thiên vân nhòm ngó? Hơn nữa kiến thức của nàng cũng quá rộng, một tu sĩ Kết Đan kì bình thường, vì sao lại có lượng kiến thức lớn như vậy đây?
Thiên Vân không thể tính vào trong, hắn đã trải qua quá nhiều luân hồi, cũng đã hấp thu không ít tri thức của những kẻ khác mới được như vậy. Nàng này nếu là một người bình thường, vậy tri thức đó lấy ở đâu ra?
Đọc sách? Không có khả năng, Thiên Vân từ lúc mới tập tành tu hành đến nay đã duyệt qua biết bao điển tịch, biết bao loại sách. Tây Phương lục địa có, Đông phương cũng có. Tự hỏi người như hắn, vì sao kiến thức vẫn thua kém Diệu Linh đây này?
Những kẻ có lượng kiến thức khổng lồ như vậy, ngoài Diệp Mặc từng bị đánh giết ở Lạc Diệp Tiên Tông, Thiên Vân cũng chưa từng thấy ai như vậy cả.