Từ khi bước vào con đường tu hành đến nay, ngót nghét cũng đã qua hơn 60 năm dài. Thiên Vân hiện tại đã không còn là kẻ không hiểu sự đời, cũng không cho rằng chỉ mình mình là thiên tài trận pháp. Keva Susan, Diệu Linh tiên tử, ngay cả Hoàng Tôn Thiên, mỗi người cũng đều có sở ngộ riêng của mình.
Thiên Vân lặng yên quan sát Diệu Linh tiên tử bày trận một lát, cuối cùng nhàm chán quay đi. Nàng này trận đạo rất cao cường, nếu chịu khó học tập, kiến thức trận pháp của hắn cũng sẽ tăng lên. Có điều mỗi người phải tự tìm ra con đường riêng của mình, ngay chính bản thân Lý Hạo cũng chỉ dạy Thiên Vân nhập môn mà thôi. Đường đi của mỗi người phải do bản thân họ mở, nếu đi đường của người khác, cuối cùng thành tựu vẫn sẽ mãi kém hơn người đi trước.
Diệu Linh tiên tử không tốn quá nhiều thời gian để bày xong trận pháp, Thiên Vân vừa nhìn liền hiểu, trận này cùng tinh đố trên nóc phòng lúc trước giống y đúc, xem ra tinh đồ này chính là chìa khóa thoát ly.
Quả nhiên cùng hắn dự đoán không sai. Trận pháp vừa được khởi động, vật liệu bày trận bắt đầu tỏa ánh sáng lập lòe, hơn ngàn đạo ánh sáng phóng thẳng lên nóc phòng, cùng với tinh đồ khắc bên trên tương liên. Tất nhiên Thiên Vân sẽ không nói mình đã nhìn thấy tinh đồ đó, dù sao lúc tinh đồ xuất hiện, hắn đang cùng hai lão quái vật Nguyên Anh cắn nuốt lẫn nhau nha.
Trận pháp cùng tinh đồ trên nóc phòng tương liên, rất nhanh bốn phía vách tường bắt đầu rục rịch, chậm chạp tách ra thành một thông đạo.
Thông đạo này cùng với trước khi bốn người bị vây lại, không hề có sự khác biệt. Khả năng cao, hai người bọn họ sẽ phải tiếp tục cùng đồng hành.
Diệu Linh tiên tử nhìn dãy hành lang thông đạo, sắc mặt không khỏi mang theo vẻ uể oái, lắc đầu hướng Thiên Vân nói. "Xem ra ta cùng đạo hữu phải tiếp tục tiến lên rồi"
Thiên Vân mỉm cười gật đầu, cùng nàng đi sóng vai, miệng nói. "Tiên tử cũng nên cẩn trọng một chút, mê cung này xem ra không đơn giản. Nếu đã xuất hiện con Nhân Hình Ngưu Đầu, ta đoán phía trước thử thách sẽ không yếu hơn quá nhiều"
Diệu Linh tiên tử nghe vậy, lập tức nở một nụ cười duyên dáng, mang theo mấy phần kiều diễm đáp. "Đạo hữu an tâm, ta sẽ không làm gánh nặng cho ngươi"
Thiên Vân thấy nàng cười, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ. Hắn vội vàng vận chuyển Phệ Hồn Ma Kinh một lượt, thấy không có bất cứ phản ứng gì, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc.
Diệu Linh tiên tử từ bộ dáng kiều diễm kích động lòng người, giờ đã khôi phục dáng vẻ bình thường như trước, một chút sai biệt cũng không có.
Thấy vậy, Thiên Vân cũng đành lắc đầu, tự cho rằng vừa rồi mình hoa mắt, hoặc đúng như hắn đoán, nàng này đã dịch dung qua. Hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, thẳng hướng phía trước mà đi. Mỗi bước bước ra trầm ổn mà tự tin, lúc này hắn so với tuyệt thế trích tiên càng muốn lóa mắt.
Diệu Linh tiên tử lỡ nhịp, đi chậm hơn hắn một chút, khi nhìn tới bóng lưng không tính cao lớn trước mặt, trái tim nàng không khỏi bình bịch đập nhanh. Sắc mặt cũng theo đó chuyển thành đỏ. Nàng vội vàng đè tay lên trái tim, muốn ngăn cho nó thôi gia tốc, hít một hơi thật sâu, bước chân cũng nhanh hơn một ít.
"Đạo hữu khí tức có chút lạ lẫm, hình như hệ thống tu hành cùng chúng ta rất khác, không biết đạo hữu từ đâu tới? Vì sao lại bị mắc kẹt trong mê cung này?" Diệu Linh tiên tử rất nhanh đã đi tới, cùng Thiên Vân sóng vai, tò mò mà hỏi.
Thiên Vân nghe nàng hỏi như vậy, cũng không tỏ ra bất ngờ cái gì. Trung Châu không có con đường thuận tu, tất cả đều đi theo nghịch tu con đường. Thiên Vân không biết thuận tu đã từng xuất hiện ở nơi này bao giờ chưa, nhưng nếu là có, khả năng cao đã bị xóa sổ. Thuận tu rất tốt, hợp với tự nhiên chi đạo, chẳng qua nếu không có những bậc hiền nhân tạo ra Tĩnh Tâm đan, hoặc không thể bỏ qua suy nghĩ cổ hủ, đem bảo vật của tiền nhân thu về, vậy sớm muộn cũng sẽ lao dốc mà thôi.
Thuận tu ở Thiên Trì đại lục có thể một mực không ngã, cũng chính là vì tiền nhân bỏ công bỏ sức, nếu ai cũng bo bo giữ mình, vậy con đường ấy sớm đã diệt vong.
Thiên Vân nhìn nàng một cái, ngẫm nghĩ hồi lâu, chắp tay sau lưng thở dài mà nói. "Ta tu là tâm cảnh, không phải tu tiên"
Diệu Linh tiên tử nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng sinh ra một chút hoảng hốt. Trước mắt nàng tựa như có một ngọn cô phong, cô đơn mà tịch mịch. Con người nhỏ bé ấy tựa như đang gánh trên mình trọng trách to lớn, không ai có thể chia sẻ, không ai có thể cùng đồng cảm.
Bờ vai còn so với nữ nhân bạc nhược kia, lúc này cho nàng cảm giác, nó so với bất kì ngọn núi nào còn vững chãi gấp trăm lần. Nàng hoảng hốt, cuối cùng thất thần mà nhìn.
Thiên Vân nào biết nàng đang não bổ chuyện gì, hắn đi được một đoạn, thấy sau lưng không có tiếng bước chân, lúc này mới xoay người, mở miệng cười hỏi. "Cô nương không khỏe ở đâu sao? Nếu cảm thấy không ổn, chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút"
Thiên Vân chỉ là quan tâm hỏi một chút mà thôi. Có điều Diệu Linh tiên tử nghe vào trong tai, hai má lại lần nữa ửng hồng, đầu nhỏ lắc lắc, lí nhí nói. "Ta không có chuyện gì, chúng ta mau đi thôi"
Thiên Vân nghe vậy, cũng không nói tiếng phản đối, đợi nàng đi tới mới hỏi. "Cô nương xem ra cũng là Trung Châu nhân sĩ nha, có thể hay không cho tại hạ biết tính danh?"
Thiên Vân mặc dù đã biết nàng này danh tính, thế nhưng hắn cũng không thể nói bản thân đã đi theo sau ba người bọn họ từ lâu, chỉ có thể giả vờ giả vịt hỏi.
"Thiên Trì đại lục? Hình như Thiên Lam Tinh không có mảnh lục địa này a?" Diệu Linh tiên tử nghe Thiên Vân trả lời như vậy, có chút nghi hoặc hỏi lại.
"Ta cùng địch nhân đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng bị thương rơi xuống một vách núi, sau khi tỉnh lại đã thấy mình ở nơi này". Thiên Vân hàm hồ đáp cho qua chuyện.