Thiên Vân đang giao chiến với con Nhân Hình Ngưu Đầu, vừa nghe tới tiếng cười khanh khách kia, da gà thế mà nổi cộm. "Pháp bảo này có chút giống với chiêu hồn phiên đi. Không ngờ Dạ lão quái còn có một chiêu này chưa dùng, xem ra là cố tình ẩn giấu. Hiện tại con Nhân Hình Ngưu Đầu đã là nỏ mạnh hết đà, nếu lão lấy ra cờ phiên này, đương nhiên là muốn đánh giết con thú, chiếm lấy công đầu. Nếu lão đành giết nó, lại đem hồn phách con thú bắt lấy luyện hóa, vậy cờ phiên này sẽ mạnh bao nhiêu đây? Không được, ta phải bảo lưu thực lực, nếu lão già này nảy sinh ý nghĩ xấu, vậy khả năng cao sẽ đánh chủ ý lên người ta đi"
Thiên Vân nghĩ là làm, hắn vẫn duy trì thế công như trước, chỉ là cố ý thu lại một chút thực lực. Con thú dường như cũng phát hiện ra lực lượng của Thiên Vân giảm đi, thế công càng hung mãnh hơn một ít.
Bang... bang... Oành...
Mũi đao cùng cốt mâu tiếp tục va chạm một hồi, cuối cùng Thiên Vân chịu không được, bị Nhân Hình Ngưu Đầu đánh cho bay ngược. Trên không trung vẽ thành một đường vòng cung, máu tươi cũng theo đó phun ra mấy ngụm, lảo đảo rơi xuống đất, cách nơi Diệu Linh tiên tử đứng không phải quá xa.
Diệu Linh tiên tử thấy Thiên Vân bị đánh bay, lại không hiểu sự tình bên trong, lập tức mở miệng hỏi. "Đạo hữu không sao chứ?"
Thiên Vân nghe thế, cố ho ra một ngụm máu, mở miệng nói. "Con âm thú này quá mạnh, ta tu vi còn quá yếu, đối phó với nó có chút quá sức"
Thấy Thiên Vân sắc mặt tái nhợt, lại liên tiếp ho ra máu, Diệu Linh tiên tử cũng không có nghi ngờ gì, chỉ nói. "Đạo hữu mau chữa thương đi, ngươi làm đã rất khá, hiện tại phải trông đợi vào hai vị tiền bối rồi"
Nữ quỷ hồn chớp mắt đã đi tới đầu vai con Nhân Hình Ngưu Đầu, thế mà không sợ hãi chút nào, cứ thế ngồi ở đó, miệng cười khanh khách chưa lúc nào ngừng.
Con Nhân Hình Ngưu đầu chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy có một nữ quỷ hồn ngồi trên bờ vai. Nó đang muốn một bàn tay đập nát nàng này, lại bị tiếng cười kia làm cho ngẩn người, thần sắc mê man không hiểu chuyện gì xảy ra.
Con sói ba đầu cũng không chậm, chớp mắt đã đi tới, nó nhảy lên đỉnh đầu con thú, hình như đang giằng xé cái gì đó, nhìn tình huống có chút quỷ dị.
Thiên Vân cũng rất nghi hoặc, lại cẩn thận quan sát kĩ, lập tức liền hiểu ra, con sói này vậy mà đang thôn phệ thần hồn con Nhân Hình Ngưu Đầu. Ba cái miệng cứ thế xé ra từng sợi thần hồn chi lực, chậm rãi nuốt vào bụng. Thủ đoạn bực này, đúng là có chút khó mà tưởng tượng.
"Vô Cực lão quỷ, mau dừng tay lại. Thể phách con âm thú này rất mạnh, nếu dùng nó luyện chế thành một bộ giáp da, đương nhiên sẽ vô cùng hữu dụng. Ta với ngươi thỏa thuận, ta thu đi hồn phách con thú, ngươi lấy đi thân thể, như vậy xem như chuyến đi lần này không lỗ. Thế nào?" Dạ lão quái thấy Vô Cực lão quỷ còn muốn đem thân xác con Nhân Hình Ngưu Đầu chặt thành vạn đoạn, lập tức mở miệng can ngăn.
Vô Cực lão quỷ híp mắt nhìn Dạ lão quái, ông ta không nói lời nào, nhưng cũng không có tiếp tục làm ra công kích.
Thấy Vô Cực lão quỷ không làm tiếp tấn công, xem như đã đạt thành thỏa thuận với mình, Dạ lão quái không khỏi nở một nụ cười. Lão tiếp tục dùng thần hồn, thông qua mặt cờ phiên chỉ đạo đám quỷ hồn kia.
Hơn ngàn quỷ hồn cứ như vậy điên cuồng cắn nuốt hồn thể con Nhân Hình Ngưu Đầu, chỉ nhoáng một cái, tồn tại cảm của nó đã gần như chạm đáy.
Tất cả đều được Thiên Vân nhìn vào mắt. Thấy con thú sắp bị tiêu diệt, đáng lý ra hắn phải vui mừng mới đúng. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, tâm trạng của hắn mỗi lúc một chìm, dường như có chuyện gì đó kinh khủng sắp phát sinh.
Quả nhiên không để Thiên Vân chờ quá lâu, đúng lúc này con Nhân Hình Ngưu Đầu bỗng dưng nở một nụ cười. Đúng thế, là nở một nụ cười.
Nụ cười này mang theo mỉa mai, lại mang theo châm chọc, tựa như tất cả những gì hai lão quái Nguyên Anh kỳ làm với nó, thật ra chỉ là gãi ngứa cho nó mà thôi. Không những không làm hại được nó, ngược lại còn giúp nó đây này.
Thiên Vân thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi tái nhợt, như nghĩ ra điều gì đó, lập tức mở miệng quát. "Mau thu tay lại, con thú đang cố ý để quỷ hồn tiến lại gần. Nó sinh ra chính là âm thú, thiên tính thích ăn quỷ hồn, đưa quỷ hồn tới miệng nó, chính là tự tìm đường chết"
Dạ lão quái nghe Thiên Vân nói như vậy, thần sắc có chút bán tín bán nghi. Lão còn chưa kịp đem quỷ hồn gọi trở về, chỉ thấy con Nhân Hình Ngưu Đầu bỗng dưng há to cái miệng rộng. Từ trong cái miệng rộng truyền ra một lực hút khó có thể tưởng tượng. Bốn người Thiên Vân ở xa còn đỡ, thế nhưng đám quỷ hồn kia lại khác. Chúng đang quấn lấy con Nhân Hình Ngưu Đầu ra sức cắn nuốt, hiện tại bị lực hút kéo tới, cả đám không kịp chuẩn bị trực tiếp bị cái miệng lớn kia thôn phệ.
Vô Cực lão quỷ cũng không chậm bao nhiêu, xuất ra một kiện pháp bảo hình áo giáp mặc vào, cũng theo sau đó ném ra vô số bảo vật, miệng không ngừng hô vang. "Bạo... Bạo..."
Thiên Vân nhìn thấy cảnh này, thực cũng không biết phải nói cái gì. Hắn chỉ cảm thấy, đám Nguyên Anh lão quái vật này cũng đủ ngoan độc, cho dù đã bước một chân xuống vực thẳm, vẫn quyết không thể để kẻ địch có quả ngon để ăn.
Pháp bảo một khi dẫn bạo, cho dù là hạ phẩm cũng đã có thể so sánh với kết đan đỉnh phong một kích rồi. Hiện tại hai lão già này ném cả chục kiện một lúc, vậy uy năng đến đâu không cần nói cũng biết. Nên nhớ hai lão là Nguyên Anh, chỉ sợ những đồ vật ném vào không thiếu trung phẩm, thượng phẩm pháp bảo đi.
Thiên Vân đứng ở một góc tường, thế nhưng chịu vô số khí lãng đánh tới, thân thể cho dù cường hãn cũng có chút chịu không nổi.
Diệu Linh tiên tử cũng không tốt đẹp gì, nếu không phải trên tay còn có một tấm chắn kì quái, chắc hẳn nàng đã sớm bị khí lãng đánh cho thân thể nổ tung.
Thiên Vân biết nếu cứ đứng đây bó tay không làm gì, đừng nói thân thể hắn mạnh mẽ chạm ngưỡng Nguyên Anh tu sĩ, cho dù có mạnh hơn cũng phải chết. Thế là hắn đem Dạ Vũ đao thi triển ra, hình thành một tấm màn che lại trước người.
Con Nhân Hình Ngưu Đầu đứng trong trung tâm vụ nổ, liên tục truyền ra từng tiếng gào rú thê lương, hiển nhiên ngay cả nó cũng chịu không nổi loại bạo tạc thế này.
Hai lão quái Nguyên Anh kỳ thấy con Nhân Hình Ngưu Đầu gào rống thống khổ, sắc mặt cũng có chút thả lỏng. Thế nhưng còn chưa kịp đợi hai lão phát động công kích tiếp theo, chỉ thấy có một bóng mờ lao tới. Nắm đấm to như thùng nước cứ thế đánh lên thân thể hai lão, cả hai một trước một sau nổ tung, Nguyên Anh cũng theo đó bay ra ngoài, hoảng loạn chạy trốn.