Tầm tình được thả lỏng, Thiêm Vân cũng vì đó mà nhận được không ít cảm ngộ. Loại cảm ngộ này không có tính thực chất tăng lên, nhưng sau này nó sẽ phát huy thật lớn tác dụng. Tiên đạo một đường, sau chữ tiên vẫn còn chữ đạo. Nếu không hiểu thế nào là đạo, làm thế nào tu tiên.
Cảm nhận được tâm tình biến hóa của Thiên Vân, tám người còn lại không khỏi nghi hoặc. Bọn họ thấy Thiên Vân lúc này như biến thành người khác, càng thêm thâm sâu khó dò.
Thiên Vân cũng không muốn giải thích cái gì, chỉ mỉm cười mà nói. "Điều kiện thứ hai thật ra không có quá lớn phức tạp, ta muốn tiến về bộ lạc của các ngươi làm khách. Đợi sau khi các ngươi thu thập đầy đủ tàn chi của Thái Dương Thần, ta sẽ rời đi. Nếu các ngươi làm tốt, có lẽ ta sẽ lưu lại nơi này một ít chỗ tốt. Thậm chí giúp các ngươi tu luyện tới cảnh giới thứ tư"
Bảy người nghe lời đề nghị của Thiên Vân, thời điểm đầu còn tỏ vẻ khó xử. Thế nhưng đợi hắn nói tới việc giúp họ tu luyện tói cảnh giới thứ tư, cả đám không khỏi trợn mắt, có chút không thể tin được.
"Thượng thần nói lời ấy là thật? Ngài có thể lý giải con đường của chúng ta sao?" Ông lão này giờ vẫn còn có chút bi quan, lúc này nghe được lời ấy, vội vàng mở miệng hỏi.
Thiên Vân chưa từng làm việc mà không có nắm chắc, hắn gật đầu đáp. "Yên tâm, chỉ cần các ngươi hoàn thành tốt, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Ta có thể giúp các ngươi tu luyện tới cảnh giới thứ tư, thậm chí nếu các ngươi nguyện ý, ta có thể đem con đường này sửa lại"
Nghe Thiên Vân nói lời tự tin như vậy, bảy tu luyện giả bản thổ không khỏi mừng như điên, tất nhiên trong đó vẫn không thiếu nghi ngờ ánh mắt.
Kì thực không chỉ bọn họ nghi ngờ, ngay cả Keva Susan cũng là như vậy. Nàng càng ngày càng cảm thấy người tự nhận là Amory này cao thâm khó dò. Amory nàng quen biết tuy rằng tư chất rất tốt, nhưng để so sánh với người trước mắt, chỉ có thể dùng câu "đom đóm cùng hạo nguyệt tranh phong"
Tâm tình của đám người này biến đổi thế nào, Thiên Vân làm sao không nhận ra. Có điều hắn cũng chẳng quan tâm, đối với hắn họ nghi hoặc cũng được, không tin cũng được, chỉ cần hắn đem mọi chuyện làm tốt, vậy chẳng phải mọi nghi vấn đều bị đập tan hay sao?
"Tốt rồi! Hiện tại ta muốn tiến vào lăng mộ lấy ra chiếc quan tài còn lại. Các ngươi lưu tại nơi này đợi ta một lát là được". Thiên Vân một tay chỉ vào quan tài đang đặt ở dưới đất, ý bảo bảy người lưu lại trông coi, một bên ôm lấy eo Keva Susan tung cánh bay lên, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Thiên Vân hiện tại đã không còn chút lòng tin nào với cao tầng Cựu lục địa, cũng chẳng việc gì phải úp mở. Hắn muốn dành thời gian còn dư thừa này, cố gắng tìm ra cách thoát khỏi di tích. Mà cách thoát ly tốt nhất, chính là lợi dụng mảnh thế giới này, tìm ra điểm tiếp nối giữa hai chiều không gian. Nếu quả thực hai thế giới này song song cùng vận hành, vậy sẽ có một nơi nào đó tiếp nối với Thiên Trì đại lục mới phải.
Thiên Vân không sử dụng Nhất Thốn Thiên Lý đi đường, dù sao độ bao phủ thần thức của hắn cũng không phải quá lớn. Nói cho cùng nơi này vẫn còn cấm trận áp chế, Thiên Vân không thể tùy ý hành động theo ý mình được.
Keva Susan bị Thiên Vân ôm eo mang đi, mặt không khỏi đỏ bừng. Rất muốn nói "hãy thả ta ra, ta có thể tự đi", có điều nàng lại không nói ra khỏi miệng được. Nội tâm nàng lúc này không ngừng tự hỏi chính mình, vì cái gì lại bất tranh khí tới mức này. Rõ ràng nàng chỉ coi Amory Stephen như bạn tốt, không nên có quá lớn xoắn xuýt thế này mới phải.
Thiên Vân cảm nhận được biến hóa của Keva Susan, có điều hắn cũng không vạch trần ý nghĩ của nàng. Thiên Vân và nàng vốn chỉ là bèo nước mà thôi, hắn đã lợi dụng lòng tin của nàng nhằm mưu lợi Thanh Tâm Quả. Lúc này đây, hắn thực sự không muốn vướng bận gì với nàng hết.
Thiên Vân lợi dụng thân phận của Amory, cũng đã trả cho y một cái công đạo, nhân quả đã đoạn, hiện tại hắn không nợ y.
Về phần Keva Susan cả hai hiện tại là quan hệ hợp tác, hắn giúp nàng lấy mảnh tàn chi kia ra, sau này đường ai nấy đi là được. Về phần nàng có hay không dành tình cảm cho hắn, Thiên Vân cũng đã suy nghĩ qua. Hơn nữa qua cách nàng nhìn hắn, hắn hiểu rằng có lẽ nàng đã nảy sinh ý nghĩ này.
Thế nhưng hắn không muốn cùng nàng phát sinh mối quan hệ đó. Không phải vì nàng từng quan tâm Merlin Edwards, hay đã từng là tình lữ trên danh nghĩa của Amory mà hắn không muốn cùng nàng phát sinh chuyện tình cảm. Nàng không làm gì sai cả, chuyện tình cảm vốn rất khó nắm bắt, thích một người hay quan tâm một người, nó rất khó dùng lí trí để trói buộc.
Nói thẳng ra, Thiên Vân cùng nàng cũng là một kiểu người. Thiên Vân vì sao lại chấp nhận Tố Ngưng? Trong khi trước lúc gặp nàng hắn luôn chỉ nhớ tới một người là Ngưng Hương?
Nếu không phải Tố Ngưng đẹp mắt, nếu không phải nàng rất mạnh, thậm chí có thể để hắn ôm đùi đi tới đỉnh phong, mà là một tu sĩ tầm thường thì sao đây? Câu trả lời dối trá nhất chính là "rất có thể", nhưng xác xuất để ba từ "rất có thể" kia biến thành sự thật gần như bằng không.
Thiên Vân là tu tiên giả, nhưng cũng là con người, hắn cũng có thất tình lục dục mà thôi. Hắn ưa thích cái đẹp, điều này hắn không phủ nhận. Hắn ưa thích nữ nhân có thể chưởng khống toàn cục trong lòng bàn tay, có thể không phiền tới việc tu luyện của hắn, vậy càng tốt hơn nữa. Tố Ngưng rất tốt, nàng có sắc đẹp, cũng có thực lực tuyệt cường, không lí do gì Thiên Vân không chọn nàng.
Keva Susan cũng như vậy, nàng từng quan tâm tới Merlin Edwards, bởi vì nàng biết hắn mạnh, hơn nữa hắn đã từng cứu nàng từ tay con biến dị Kappa kia. Nói nàng ngu ngốc bị Merlin Edwards lừa, không bằng nói rằng Merlin Edwards quá xảo trá, cũng quá không có liêm sỉ.
Keva Susan không giống Tố Ngưng, luôn làm chủ mọi tình huống, nàng thiên hướng có chút giống Thiên Vân nhiều hơn. Nếu có thể tìm một cái tốt đạo lữ, ngu gì không tìm?
Nhân tính chính là như vậy, không ai ngu dại tới mức tự hủy đi tiền đồ của chính mình, cũng chẳng ai tự thôi miên bản thân rằng, người này tuy xấu xí, tuy yếu đuối, tuy nghèo khó nhưng y rất tốt. Không, chẳng ai lại như vậy cả. Người có suy nghĩ như vậy, chỉ khi họ cũng là hạng người như thế. Cổ nhân có câu, nồi nào úp vung nấy. Triết lý không phải tự dưng mà có, nó cần phải trải qua vô số năm tháng đúc kết mới thành.
Thiên Vân không muốn phát sinh ràng buộc với Keva Susan, chính là vì hai người giống nhau. Nàng bởi vì thấy hắn mạnh mẽ, thấy hắn làm chủ mọi tình huống xảy ra, tạo cho nàng cảm giác an toàn.
Thế nhưng nàng lại không thể tạo cho Thiên Vân cảm giác an toàn như Tố Ngưng. Nàng tuy rằng cũng là khí vận chi tử, nhưng loại khí vận này, có lẽ nên cùng đi với một khí vận chi tử khác mới có thể phát huy tối đa khả năng. Nếu buộc chung với Thiên Vân, nàng sớm muộn cũng sẽ trở thành hiểm họa cho hắn mà thôi.
Keva Susan không biết Thiên Vân suy nghĩ cái gì, nàng rất muốn hỏi cảm giác của hắn, thế nhưng nàng lại thốt không ra được lời nào. Mãi tới khi hai người đi tới cửa lăng mộ, nàng mới thở ra một hơi, cố gắng đè xuống loại cảm giác tim đập nhanh vừa rồi.
"Đi thôi". Thiên Vân khóe miệng treo nét cười, tay chắp sau lưng, chậm rãi tiến vào bên trong lăng mộ.
Lăng mộ này đã từng được Keva Susan mở ra, thế nên cũng chẳng cần hai người phải tốn công đi phá giải cấm chế bên ngoài.
Hai người cứ như vậy dạo bước tiến vào, Thiên Vân không thèm giữ lại nữa. Trên thân bùng nổ một cỗ khủng bố khí thế, loại khí thế này đủ sức đem tam phẩm quỷ vật đè sập, dậy không được một điểm phản kháng.
Keva Susan cảm nhận được cố khí tức khủng bố này, xoắn xuýt một lúc mới mở miệng hỏi. "Ngươi thực sự là đại năng chuyển thế, hoặc nói là phân thân của thần hay sao?"
Thiên Vân nghe nàng hỏi như vậy, lúc này mới quay đầu, hơi híp mắt nhìn nàng, được một lúc hắn mới lắc đầu đáp. "Nếu ta nói không 3cUsZ phải, ngươi sẽ tin sao?"
Keva Susan nhìn vào mắt Thiên Vân, thấy hắn không giống nói dối, nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, không lí nào một tu luyện giả bình thường lại mạnh tới bất thường như vây. Thế là nàng lắc đầu, miệng đáp. "Không tin! Ngươi mạnh như vậy, không lí nào chỉ là người tầm thường. Ta cảm giác được, ở trong mắt của ngươi bọn ta chỉ là con nít không hơn. Thậm chí nếu ngươi muốn, ngươi có thể đọc ra hết thảy suy nghĩ của chúng ta"
Thiên Vân nghe nàng nói vậy cũng chỉ biết cười trừ, cuối cùng biến thành thở dài, đáp. "Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được, dù sao cũng không quá quan trọng"