Cách nơi Thiên Vân đi đường khoảng hơn năm trăm dặm, một nữ nhân sắc mặt tái nhợt đang điên cuồng lao đi. Trên người nữ nhân này xuất hiện vô số vết thương, tay cầm trường kiếm có chút run run. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau, mang theo vẻ sợ hãi cùng bất an.
Nếu Thiên Vân ở đây lúc này, liền có thể nhận ra nàng ta. Lại chẳng phải Keva Susan, còn ai vào đây. Chỉ là nàng này hiện tại chật vật chạy trốn, trên người mang theo thương tổn, đâu còn bộ dáng cao quý xinh đẹp tựa thiên sứ như trước nữa.
Phía sau nàng hơn ngàn mét, một đạo khói đen đang không ngừng bám theo. Nếu có thể nhìn xuyên qua tầng khói đen này, liền có thể nhìn ra người bên trong là ai. Kẻ này là một thanh niên nam tử, vóc người không tính quá cao lớn, mặt mũi rất bình thường, điển hình của hạng người ném tới nơi đông đúc liền biến mất. Người này cũng không phải ai xa lạ, đúng là Merlin Edwards.
Cả hai một đuổi một chạy, tốc độ có thể nói rất nhanh. Nếu không phải hai người bị phong ấn cấm trận áp chế, chỉ sợ tốc độ còn muốn nhanh hơn không ít. Nhìn phương hướng của hai người, vậy mà cùng phương hướng Thiên Vân tiến về không hề sai biệt.
Keva Susan tốc độ tuy rằng rất nhanh, thế nhưng giờ khắc này nàng cũng chỉ là một Đại Pháp Sư bình thường mà thôi, không giống lúc trước, có thần linh phụ thể. Mà phía bên kia, Merlin Edwards như biến thành quỷ vật, cả người bốc lên tầng tầng tà tính, đôi con ngươi đỏ ngầu, sớm đã đánh mất lý trí rồi.
Cảm nhận rõ khoảng cách hai người đang ngày một rút ngắn, Keva Susan nội tâm biệt khuất muốn hỏng. Nhóm năm người bọn họ vốn dĩ có thể cầm chắc phần thắng với con quái đầu kiến thân nhện kia. Thế nhưng đúng lúc năm người rút lui tránh đi cơn mưa dịch lỏng, quái vật kia lại chọn cách cắn nuốt bầy con, giúp bản thân khôi phục thực lực, cũng tăng lên một tầng tu vi.
Nhóm năm người tuy phản ứng cũng đủ nhanh, cuối cùng giành được phần thắng, thế nhưng đội ngũ cũng thảm tao thương vong. Ngoại trừ nàng cùng Merlin Edwards còn sống, ba người kia đều bị chất độc ăn mòn, hóa thành huyết thủy, chết không thể lại chết.
Vốn tưởng chỉ cần tiến vào lăng mộ, giải khai cấm chế bên trong, mang theo quan tài chứa tàn chi Thái Dương Thần rời đi liền xong chuyện. Nào ngờ bên trong lăng mộ tà tính quá nồng, Merlin Edwards vô thanh vô tức bị nó ăn mòn, biến thành tà vật một thành viên.
Nàng trong lúc thi triển ma pháp, đem cấm chế trên quan tài phá giải, không chú ý Merlin Edwards đã bị tha hóa. Cuối cùng bị y thành công đánh lén một kích. Nếu không phải nàng thân là một quý tộc, huyết mạch cao quý không ai sánh bằng, trước khi tiến vào di chỉ được truyền cho không ít bảo vật hộ thân, có lẽ đã bị một kích kia đánh thành thịt vụn.
Thiên Vân không phải lần đầu đưa ra những suy nghĩ điên rồ, thế nhưng việc nghĩ và làm là hai chuyện khác nhau. Hắn trước nay luôn lấy cẩn trọng làm đầu, sẽ không để những suy nghĩ bồng bột gây tổn hại cho bản thân.
Bởi vì trên lưng cõng theo tàn chi cổ thần, lại không muốn phi hành, thế nên đoạn đường trở lại cũng có chút hơi dài. Dọc đường đi Thiên Vân đã tiêu diệt thêm không ít quỷ vật, tu vi cứ như vậy nhẹ nhàng đột phá tới Phong Thân tam trọng.