Lúc Thiên Vân đem thần thức thu hồi, con vật nhỏ chỉ hơi động đậy một chút, hầu như không có tổn thương nào quá lớn. Thấy con vật vẫn nằm yên bất động, nhịp tim cùng hơi thở đều đều, Thiên Vân lúc này mới thở ra một hơi. Hắn dùng ngón trỏ, ngưng tụ ra một đạo vô hình kim nhọn, nhẹ nhàng đâm vào người con Vô Tướng Tích Dịch. Tay khác bắt lấy một chiếc bình ngọc, hứng một ít máu huyết kG0fp chảy ra. Làm xong đâu đó, hắn đem con thú đặt lại trong lồng, cuối cùng đưa trở lại túi linh thú. Hắn muốn mang nó rời khỏi vùng đất này, đợi khi ra ngoài lại đem nó thả.
Thiên Vân dùng cảm ngộ của nó làm cơ sở tu luyện, đây là nhân. Vậy trả nó một thân tự do, xem như trả ơn, đây là quả. Đợi khi con vật nhỏ trở về tự nhiên, xem như nhân quả đoạn tuyệt, từ nay về sau không nợ gì nhau.
Đặt con thú trở lại túi, Thiên Vân lúc này mới nhắm mắt lại, bắt đầu tiến trình tu luyện. Vạn Thọ Đàn Hương vẫn không ngừng toả ra khói trắng, mùi hương dược quẩn quanh trong động nhỏ, Thiên Vân chỉ vừa nhắm mắt, bản thân đã tiến vào một loại trạng thái kì diệu.
Bởi vì thu được cảm ngộ từ con Vô Tướng Tích Dịch, Liễm Khí Thuật của Thiên Vân rất nhanh liền đột phá, chỉ dùng nửa giờ, cảnh giới sơ thành đã lập tức phá tan. Dược lực bên trong đỉnh đồng đã hoàn toàn tản ra, bắt đầu dung nhập vào thân thể hắn. Cơ thể Thiên Vân nhìn vẫn như cũ, có điều vào lúc này làn da vậy mà liên tục thay đổi màu sắc. Hắn túy ý thay đổi sắc tố, lúc thì biến thành trắng như tuyết, lúc lại biến thành xám như tro.
Thiên Vân nhìn cảnh mày, sắc mặt không khỏi hiện lên một nụ cười. Hắn vẫn chưa muốn thu công, lúc này hắn muốn đột phá đại thành, thậm chí viên mãn môn bí thuật này.
Thiên Vân lại lần nữa nhắm mắt, đem tất cả dược lực bên trong đỉnh đồng hấp thu sạch sẽ. Mười gốc Bạch Sắc Sương Hoa sớm đã hoà tan, biến thành chất lỏng màu ngà sữa, theo đó chui vào trong thân thể Thiên Vân.
Dược liệu thẩm thấu đi vào, Thiên Vân chỉ thấy toàn thân thư sướng, một cỗ nói không nên lời ảo giác cứ thế xâm nhập. Thiên Vân đột nhiên có loại cảm giác, mình cùng thiên nhiên hoà làm một thể. Chỉ cần hắn muốn dung nhập vào nơi nào, cơ thể liền tùy ý đem dung nhập vào nơi đó.
Bên ngoài đỉnh đồng, thân thể Thiên Vân sớm đã chẳng thấy đâu. Nước trong đỉnh đồng không ngừng sôi sục, khí vụ màu trắng vẫn tiếp tục bay lên cao. Nếu không phải trong động thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng hít thở khe khẽ, dám chắc có người nghĩ Thiên Vân đã rời đi.
Nếu trong động lúc này có tu sĩ xuất hiện, dùng thần thức tra xét thật kĩ, sẽ phát hiện ra một ít mánh khoé. Tất nhiên đây là tra xét kĩ, nếu không cẩn thận tỉ mỉ dò xét, chỉ sợ ngay cả Nguyên Anh, Sinh Hoa tu sĩ cũng vô pháp nhìn thấu.
Cứ như vậy, thời gian mới đó đã trôi qua hai ngày một đêm, mãi tới ngày thứ hai Thiên Vân mới mở mắt ra. Lại đem Liễm Khí Thuật giải trừ, lúc này thân thể hắn mới lộ ra bên ngoài.
Thiên Vân vẫn như cũ ngồi trong đỉnh đồng, hoả linh thạch sớm đã tiêu hao sạch năng lượng, nước bên trong chỉ còn rất ít. Thần sắc trên mặt hắn lúc này lộ rõ sự vui vẻ, mở miệng nói. "Liễm Khí Thuật! Cuối cùng cũng đã đại thành"
Thiên Vân thở ra một hơi, tung người nhảy ra khỏi đỉnh đồng. Hắn đem quần áo trên thân thay đổi, giải trừ trận pháp, lặng lẽ rời đi nơi này. Bước ra ngoài, Thiên Vân liền đem chiếc bình ngọc chứa máu con Vô Tướng Tích Dịch lấy ra. Không chút do dự một hơi uống cạn.
Uống xong hắn cũng không lưu lại luyện hoá, mà đem đôi cánh trên lưng hiện ra, bay thẳng hướng Rừng Thì Thầm mà đi. Hắn cũng đem Thiên Diễn Thuật toàn bộ thả ra, không hề có ý định giữ lại. Thiên Vân không dùng nó để tính toán người nào cả, hắn muốn tu luyện Liễm Khí Thuật. Bí pháp này muốn viên mãn, bắt buộc người luyện phải hiểu nhân quả chi đạo.
Bộ dáng Thiên Vân lúc này, có thể nói đẹp không thể tả. Cái trán có một vầng trăng khuyết màu trắng hiện lên, xung quanh có chín điểm tinh quanh lập loè, đôi con ngươi tựa như vòng xoáy, tùy thời có thể đem ý chí một người nhốt đi vào.
Thiên Vân đáp xuống dưới đất, cứ thế chậm rãi tiến về phía trước. Mỗi bước hắn bước ra, thân thể cũng theo đó thay đổi, khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu. Đi mãi, đi mãi, cuối cùng cả người hắn đều biến mất, một chút tăm tích cũng chẳng thấy nữa.
Cách nơi này hơn mười vạn dặm về hướng Bắc, một đội ngũ bốn người đang không ngừng tiến về phía trước. Bọn họ được giao nhiệm vụ thu thập tàn chi của Hắc Dạ nữ thần. Bốn người trên tay cột một chiếc băng vải, thêu quốc kỳ của Frank đế quốc.
Bốn người đang di chuyển, đúng lúc này, vị đội trưởng con mắt trái có một vết sẹo bỗng dưng giật mình, hắn nhìn lại sau lưng, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu. Hắn cau mày ngẫm nghĩ hồi lâu, lại không nhớ ra mình vừa nghĩ tới cái gì. Đúng lúc này một vị đồng đội của hắn mở miệng không vui nói. "Tất cả những đội ngũ khác đều được sắp xếp năm người, vì cớ gì chúng ta chỉ có bốn người? Thân xác cổ thần lớn như vậy, bốn người chúng ta có thể mang trở lại được sao?"
Vị đội trưởng nghe vậy, lúc này mới giật mình nhớ ra, hình như đội ngũ của hắn lúc đầu có tất cả năm người. Thế nhưng người còn lại là ai? Hắn làm sao không thể nhớ rõ mặt mũi cụ thể người này ra làm sao?
Gã đội trưởng nhớ mãi không ra thành viên cuối cùng là người nào, chỉ có thể đem sự tình bỏ qua một bên. Hắn dự định khi trở lại sẽ đi hỏi cấp trên của mình.
Việc gã nam tử có khuôn mặt thường thường chết đi, gần như không tạo lên một chút gợn sóng nào. Chuyện quỷ dị như vậy thật sự rất khó hiểu, nhất là khi nó đang diễn ra trong một quốc gia đỉnh cấp giống như Frank đế quốc.
Các đoàn đội Anh Quốc, Frank đế quốc, La Mã đế quốc, Đảo quốc Scout, Ankara, Đế Chế Germany, Italy cùng Russia đều đã lục tục đến nơi dự kiến. Tàn tích này không tính rất lớn, dù sao nó cũng chỉ là một nơi phục vụ cho việc phong ấn cổ thần mà thôi, không thể đem cả phiến thế giới làm mồ chôn được.
Tuy rằng có cấm không trận pháp áp chế, nhưng người ở đây đều là tu luyện giả, lại chủ tu thân thể chi đạo, tốc độ đi đường không chậm chút nào. Đến nơi phong ấn thân thể bảy vị cổ thần, đám người bắt đầu phải gánh chịu đủ loại áp lực. Bọn họ không chỉ đối mặt với tà tính quấy nhiễu, còn phải luôn cảnh giác quỷ vật tấn công.
Đoàn đội của Merlin Edwards cũng đã gần tới hẻm núi Tử Thần. Lúc này năm người bốn nam một nữ khẩn trương cực kỳ, cả đám dựa sát vào nhau mà đi, thần hồn sớm đã phóng xuất tới cực hạn. Nơi đây dày đặc từng đoàn sương đỏ, hai bên vách đá thỉnh thoảng truyền tới từng tiếng sột soạt, giống như bên cạnh có hung thú chạy quanh, thế nhưng trong mắt lại không thấy bóng dáng con vật nào.
Merlin Edwards đi trước dẫn đầu, thần tình cũng có chút lo lắng bất an. Tuy rằng nơi này độ hung hiểm không là gì so với Rừng Thì Thầm, thế nhưng quỷ vật canh giữ đông lắm, nếu chủ quan, chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng lại nơi này.
Đi bên cạnh hắn là Keva, nàng này sớm đã sắc mặt tái nhợt, trên người không thiếu vết thương. Nếu không phải nàng là Đại pháp sư, lại chủ tu trị liệu thuật, có lẽ đã sớm vẫn lạc.
Ánh mắt Keva lúc này có thể nói rất lạnh lùng, ngay cả khi nhìn Merlin Edwards cũng là như vậy. Ba người phía sau một bộ không thèm để ý, thứ bọn họ quan tâm lúc này, chính là làm sao để có thể vượt qua đoạn đường này, chứ không phải nhìn hai người phía trước chó cắn chó.
"Keva, ngươi còn giận ta sao? Vừa rồi ta quả thực xoay sở không kịp, chậm trễ chi viện cho ngươi, quyết không phải vì đợi ngươi gặp nguy hiểm rồi ra tay ứng cứu. Ngươi xem ta là hạng tiểu nhân ấy ư?" Merlin Edwards một bên đi về phía trước, một bên hướng về phía Keva truyền âm.
Keva nghe được truyền âm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, lập tức đáp. "Edwards tiên sinh, xin ngài hãy gọi ta là Susan tiểu thư, chúng ta chưa thân thiết tới mức đó đâu. Về việc ngươi có chậm trễ hay không, lúc này đã chẳng còn quan trọng nữa. Thực lực của tiên sinh như thế nào, ta và tiên sinh đều hiểu, ngài cũng không cần phải giải thích nhiều"
Merlin Edwards nghe được lời ấy, nội tâm không khỏi lộp bộp. Hắn mất sức chín trâu hai hổ mới gieo vào trong tâm Keva một đạo bóng mờ, nào ngờ lúc này lại bị chính mình hủy đi.
Chuyện cũng chẳng có gì, vừa rồi bọn họ có gặp một nhóm quỷ vật tập kích. Đám quỷ vật này số lượng rất lớn, Keva lại thiên hướng trị liệu pháp sư, bởi vậy nàng mới chủ động đứng giữa đội ngũ thi pháp. Bốn người bọn Merlin thật ra chỉ cần thủ vững bốn hướng, có nàng này thi pháp phụ trợ, căn bản đủ để bình yên thủ thắng.
Thế nhưng Merlin lại muốn lao vào vòng vây, mặc kệ Keva ngăn cản thế nào cũng không chịu. Chính vì lẽ đó, đội ngũ bắt đầu xuất hiện khoảng trống. Keva tuy rằng thuật phụ trợ cực cường, công kích cùng phòng thủ lại không quá mạnh, bị rất nhiều quỷ vật đánh trúng.
Merlin thực lực vốn rất kinh khủng, chỉ với đám quỷ vật sơ kì tam phẩm, hắn rõ ràng có thể tùy ý miểu sát. Thế nhưng hắn lại làm ra tình huống bị vây công, không thể mau chóng cứu viện.
Keva Susan vốn là người thông minh, chỉ vì không biết rõ Amory bị tính toán, mới tin lời Merlin mà thôi. Lúc này Merlin Edwards làm trò hề trước mặt nàng, nàng làm sao không biết y là muốn dùng kế anh hùng cứu mĩ nhân.
Nàng lúc này mới cắn răng, đem một kiện bảo vật ra sử dụng, một kích diệt sát hơn năm đầu quỷ vật. Merlin thấy nàng tung đòn sát thủ, biết mình bỏ lỡ cơ hội. Thế là hắn làm ra hạ sách, để một con quỷ vật đánh bay, chật vật chạy về hướng đội ngũ.
Hắn là muốn tỏ vẻ đau đớn, lợi dụng lòng thương hại của Keva. Quả nhiên nàng không chút do dự trị liệu cho hắn, thế nhưng sau khi chữa trị tốt, nàng lại nói một câu khiến trái tim hắn đau nhói. "Đây là trả ơn ngươi lần trước cứu ta, từ nay về sau chúng ta không nợ gì nhau nữa"