Tên thanh niên nam tử xem ra cũng là người không ưa nói nhiều, cho dù thấy Thiên Vân chật vật không ra hình dáng, vẫn như cũ chẳng buồn cùng hắn giải thích gì thêm.
Thiên Vân vẫn đang ở tư thế lùi lại, muốn tránh cũng chẳng thể tránh, lập tức bị một chưởng kia vỗ trúng. Rõ ràng một chưởng kia rất tùy ý, thế nhưng đánh lên người, lại truyền tới cảm giác giống như có vạn cân cự lực. Thiên Vân trực tiếp thổ huyết bay ra xa, Hư Vô Sinh Kiếm cũng tùy theo tán loạn tiêu thất.
Thiên Vân bay ra xa gần trăm mét, lại đụng nát mấy tảng đá lớn, lúc này mới ngừng lại được. Hắn điên cuồng ho khan, khóe miệng rỉ ra máu tươi, khí tức biến yếu rất nhiều. Biết không thể dây dưa được nữa, Thiên Vân lập tức vung cánh tay, thi triển ra thần thông Yên Diệt.
Cái phất tay vừa ra, thiên địa linh khí bên ngoài lập tức bị hút khô, bên trong thân thể, pháp lực cũng vơi đi bảy thành. Chỉ thấy sau lưng Thiên Vân xuất hiện một tôn cự đại hình chiếu. Hình chiếu này cùng Thiên Vân không khác biệt, theo Thiên Vân làm động tác vung tay mà làm theo.
Yên Diệt vừa ra, trời đất vốn là xám như tro, vào lúc này bỗng biến thành đen như mực, xòe tay cũng chẳng thể thấy rõ năm ngón. Thiên Vân hiện tại đã không còn là Phân Chi cảnh tu sĩ nữa, mà là Phong Thân cảnh sơ kỳ, thần thông một khi xuất ra, hiển nhiên so với trước kia muốn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
Phía đối diện, tên thanh niên có khuôn mặt thường thường thế mà không hề hoảng sợ, hắn lần nữa nâng ngón trỏ, miệng nói một câu. "Finger of death"
Chỉ thấy cánh tay y hơi thô một vòng, cổ tay phải xuất hiện một vòng sáng đỏ như máu, bên trong là một đầu quỷ vật mà Thiên Vân không biết tên. Từng trận, từng trận khí tức khủng bố cuộn trào mà ra, trên đầu ngón trỏ của y xuất hiện một trùm tia sáng chói mắt. Trùm sáng này phát sau mà đến trước, sinh sinh đem thần thông cũng như hình chiếu của Thiên Vân khóa chặt.
Oành... Một tiếng bạo tạc rách cả màng nhĩ vang lên, sóng xung kích lan xa tới cả cây số mới tán đi. Thiên Vân đứng trong trung tâm vụ nổ, cả người bị đánh cho không ra hình dáng, nếu không phải thân thể hắn cường hãn gấp vài lần tu sĩ bình thường, chỉ sợ cũng bị vụ nổ này biến thành phấn vụn.
"Ngươi, rốt cuộc là ai?" Thiên Vân cái trán gân xanh gồ lên, gằn giọng quát. Hắn lần nữa có cảm giác bản thân mình bất lực, đối phương chỉ hơn hắn một vài cảnh giới mà thôi, thế nhưng y quá mạnh, cũng quá không hợp thói thường. Y chẳng khác gì con sâu trong bụng hắn vậy, bất kể hắn làm gì, nghĩ gì đều bị y nhìn thấu, nhẹ nhàng phá giải toàn bộ thế công. Lúc này đây đứng trước nghịch cảnh, Thiên Vân cũng chỉ muốn hỏi cho rõ, đối phương là ai, vì cái gì muốn giết mình.
Gã thanh niên thấy Thiên Vân hỏi như vậy, lại không có trả lời ngay, mà lắc đầu thở dài. "Ngươi không biết ta là ai? Việc này cũng chẳng có gì lạ, dù sao kí ức của ngươi đã bị bôi xóa quá nhiều, quá nhiều. Ài! Nếu ngươi có thể tập hợp lại thân xác Thái Dương Thần, khả năng cao ngươi sẽ nhớ ra ta là ai. Đáng tiếc, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể biết được"
Thiên Vân nghe đối phương nói như vậy, trong lòng không khỏi máy động. "Thái Dương Thần? Chuyện của ta và hắn, tại sao lại có liên quan tới Thái Dương Thần? Rốt cuộc những lần luân hồi trước kia, ta đã làm những gì? Đầu thai tới nhưng nơi như thế nào? Người này cùng ta tựa như kẻ thù không đội trời chung, lẽ nào những kiếp trước ta và hắn vẫn luôn như vậy?"
"Tỉnh lại... Tỉnh lại... Ngươi không thể chết, ngươi nói sẽ mang ta rời đi nơi này không phải sao? Chẳng phải ngươi nói với ta, chỉ cần thoát khỏi con sông này, chúng ta liền tự do hay sao? Tỉnh lại, mau tỉnh lại, ta không muốn ngươi chết. Ca ca..."
Cứ liên tục như vậy, một người, lại một người, từng tiếng thúc giục liên tiếp vang lên bên tai. Những giọng nói ấy chỉ có một mục đích, muốn hắn đứng lên, muốn hắn tỉnh giấc, không cho phép hắn buông tay. Thế nhưng Thiên Vân làm không được, hắn gần như đã quên, hai chữ tỉnh lại, ý nghĩa là như thế nào mất rồi.