Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 270: Tìm đường rời đi



Di Tích Thần Vẫn khắp nơi là cấm chế, tà tính cùng thần tính bao phủ, tu sĩ một khi đi vào, thực lực trực tiếp hạ thấp quá nửa. Hiện tại bọn họ ngoài thân thể siêu cường, thần thức cùng giác quan nhạy bén, so với thường nhân cũng không khác quá nhiều. Nếu núi lửa thực sự phun trào, chỉ sợ không ai có thể sống mà rời khỏi đây.

"Thống lĩnh, hiện tại tình thế nguy ngập, không biết ngài cùng chư vị thống lĩnh khác, có biện pháp nào đối phó tình hình hiện tại hay không?" Merlin Edwards lông mày nhíu chặt, mở miệng hỏi Alma.

"Hiện tại chúng ta chỉ còn hai cách duy nhất để rời khỏi đây, có điều tỷ lệ thành công gần như bằng không". Alma Jones thở dài, muốn nói lại thôi.

"Không biết là biện pháp gì? Xin thống lĩnh nói rõ cho chúng ta biết. Chuyện này can hệ tới mạng sống của tất cả mọi người, chúng ta đều có quyền được biết mới phải". Thiên Vân cũng lên tiếng, hắn không muốn chết tại nơi này. Nếu chết, ít nhất cũng phải chết tại quê nhà mới phải.

Alma thống lĩnh liếc nhìn sáu người, thở dài một hơi, nói. "Chúng ta tìm được hai phương án giải quyết vấn đề. Thứ nhất phá vỡ phong cấm trận pháp, ít nhất cũng là cấm không cấm chế. Chỉ cần chúng ta có thể phi hành, duy trì một năm thời gian, cũng không phải việc khó"

Sáu người nghe Alma Jones nói như vậy, vẻ mặt không khỏi tái đi mấy phần. Nếu có thể phá giải cấm chế, các tiền bối đi trước sớm đã làm, việc gì phải đợi tới hiện tại kia chứ?

Thiên Vân trong lòng cũng có chút buồn bực, lại hỏi. "Phá bỏ cấm chế căn bản là chuyện không thể. Chưa nói cấm chế có bao nhiêu phức tạp. Ngay cả việc tìm ra vị trí bày trận đã mất vô số năm tháng rồi. Hơn nữa người ở đây không phải ai cũng am hiểu trận pháp, cho dù tìm thấy mắt trận, cũng chưa chắc đã hiểu ý nghĩa của nó ra làm sao đi. Vừa rồi thống lĩnh có nhắc tới hai biện pháp, không biết biện pháp thứ hai là gì?"

Năm người Merlin, Tham Lang cũng không phải người ngu, hiển nhiên biết những gì Thiên Vân nói là đúng. Lúc này đồng loạt quay đầu, hướng Alma thống lĩnh đợi câu trả lời.

Alma thống lĩnh nhìn Thiên Vân một cái, trong lòng thầm khen. "Quả nhiên thông minh, đầu óc cũng rất bén nhạy. Chỉ sợ đúng như lời Ciara đại nhân nói, hắn so với bất kỳ người nào càng muốn mạnh".

Nàng cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua mà thôi, lập tức trả lời câu hỏi của Thiên Vân. "Phương pháp thứ hai, chính là thức tỉnh một vị cổ thần, khống chế ý thức của người, đem phiến không gian này đánh ra một đầu thông đạo. Chúng ta có thể lợi dụng thông đạo này, rời khỏi di tích. Có điều một khi rời đi nơi này, chúng ta liền đoạn tuyệt với thế giới cũ, khó có thể lần nữa trờ về cố thổ"

"Chuyện này không thể được. Chưa nói đến thân thể cổ thần rất khó tập hợp. Chỉ nói đến việc thần trí của họ đã hỗn loạn, không thể tự khống chế chính mình. Một khi chúng ta không kiểm soát được, đừng nói chúng ta, ngay cả phiến thế giới này cũng phải chịu diệt vong. Làm như vậy quá mất nhân tính, ta phản đối". Thiên Vân nghe hết lời, không chút do dự phản bác biện pháp trên.

Năm tên hiệu úy khác tuy rằng do dự, có điều cũng không lên tiếng phản bác Thiên Vân. Chỉ vì mạng sống bản thân, đem một thế giới chôn cùng, làm như vậy cũng quá thất đức. Nếu thực sự có thể khống chế một vị cổ thần thì cũng thôi, nhưng nếu không khống chế được, vậy không chỉ tất cả phải chết, ngay cả sinh linh ở thế giới này cũng không thoát được. Cổ thần có bao nhiêu mạnh, mọi người cũng chỉ tìm hiểu trong sách vở. Nhưng không có lửa làm sao có khói, chỉ nghĩ tới việc bọn họ bất tử bất diệt, đủ biết họ khủng bố đến mức nào rồi.

Alma thống lĩnh không có lên tiếng khiển trách Thiên Vân, nàng hiểu những lời hắn nói là đúng. Nếu làm theo biện pháp thứ hai, chỉ sợ cả bọn sẽ gánh chịu hậu quả khôn lường. Chết đi rồi kiếp sau cũng chỉ có thể biến thành heo chó, sống khổ sống sở.

"Đừng nói mấy thứ vô ích này. Anh Quốc chúng ta được phân công tập hợp tàn chi của Thái Dương Thần. Cụ thể đoàn đội chúng ta phải tập hợp hai cánh tay. Các ngươi xem xét một chút, nên đi theo hướng nào". Alma thống lĩnh phất phất tay, không muốn đề cập tới vấn đề này nữa. Lúc này lấy ra bản đồ, hướng sáu người hỏi thăm.

Thiên Vân vừa nhìn xuống địa đồ, bỗng dưng trong lòng nảy sinh cảm ứng, hắn nhận ra có người hướng hắn ném ánh mắt thù địch. Thiên Vân làm bộ không biết gì cả, một bên quan sát địa đồ, một bên tản ra thần thức kiểm tra một chút.

Làm hắn khó hiểu chính là, sát cơ còn chưa có biến mất, thế nhưng hắn lại không thể tìm ra tung tích đối phương. Không còn cách nào, Thiên Vân chỉ có thể niệm động Thiên Diễn Thuật, men theo nhân quả chi tuyến, tìm hiểu ngọn ngành một phen.

Thiên Diễn Thuật vừa niệm động một chút, Thiên Vân liền thấy được, quanh thân có một ít tơ tuyến hiện lên. Đa số những tơ tuyến này đều có màu trắng, đại diện cho việc hắn cùng bọn họ chỉ có duyên gặp mặt, nhân quả rất nhạt. Thế nhưng trong đám nhân quả này, Thiên Vân nhận ra một sợi tơ màu sắc khác biệt. Nó có màu xám đen, trên thân truyền tới từng đợt sát cơ, tựa như hắn cùng người kia ân oán đã lâu, không chết không ngừng vậy.

Thiên Vân men theo sợi tơ, thẳng hướng đối phương tìm tòi. Hắn thấy được, người đối diện là một gã nam tử có khuôn mặt thường thường. Khuôn mặt này so với Merlin còn muốn bình thường mấy phần. Nếu không chú ý quan sát thật kỹ, chỉ sợ vừa gặp liền quên đi.

Kẻ này là người đế quốc Frank, đặc điểm nhận dạng không quá rõ 3cUsZ ràng. Nếu không phải y đứng trong hàng ngũ đế quốc Frank Thiên Vân cũng chẳng thể phân biệt nổi.

Tâm trạng Thiên Vân lúc này có chút phiền muộn, thầm nghĩ. "Đám người này không có đồng phục chuyên biệt, người nào cũng giống người nào. Đến lúc xảy ra mâu thuẫn rồi tìm ai để giải quyết hậu quả? Đám người cao tầng sống lâu thành tinh, liệu có chịu thừa nhận người của mình vừa gây chuyện hay không?"

Thế nhưng không đợi Thiên Vân thắc mắc quá lâu, đúng lúc này Alma thống lĩnh liền xuất ra một ít băng vải. Những băng vải này có thêu quốc kỳ của Anh Quốc, miệng nói. "Các ngươi đeo nó lên cổ tay, sau đó đem tinh thần lực rót vào. Đợi nó cùng bản thân hình thành liên hệ là được. Băng vải này có thể giúp các ngươi tránh đi một lần công kích của Đại Kỵ Sĩ viên mãn. Cũng là tín vật nhận biết giữa các nước, yên tâm đi, một khi có vấn đề xảy ra băng vải sẽ tự động phá hủy. Cũng không cần lo có người mạo danh các ngươi làm chuyện xấu"

Thiên Vân nghe vậy, lập tức đem băng vài đeo lên cổ tay, cảm giác rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn truyền tới từng trận khoan khoái cảm giác. Hắn không biết băng vải chế tác thế nào, đành rót thần niệm vào kiểm tra một chút.

Thần niệm vừa rót vào, lập tức thắp sáng toàn bộ phù văn ẩn giấu bên trong. Thiên Vân tưởng mình hoa mắt, đếm đi đếm lại vài lần, thế mà có tới 42 đạo phù văn. "Mẹ nó, một cái nhận dạng băng vải mà thôi, thế mà cũng là pháp bảo hàng ngũ"

Thiên Vân rất bất ngờ, thế nhưng năm người Merlin lại tỏ ra rất bình thường, mắt không thèm chớp lấy một cái.

Thiên Vân nội tâm không khỏi lộp bộp, thầm nghĩ. "Đừng nói với ta, các ngươi trong người đều mang bản mệnh pháo bảo a"

Thiên Vân hiện tại ngoài Tinh Vẫn đao, một kiện pháp bảo ra hồn cũng không có. Mặc dù Tinh Vẫn đao có thể tiếp tục khắc lên phù văn, trở thành chân chính pháp bảo. Thế nhưng pháp bảo bản mệnh là thứ đi theo tu sĩ cả đời, hắn muốn nó phải thực sự mạnh, nếu chỉ là một loại pháp bảo thường thường, vậy sau này chỉ sợ nó sẽ bị hủy. Tuy rằng bản mệnh pháp bảo có thể theo bản thân tu sĩ phát triển mà tăng lên, thế nhưng khởi điểm của nó cũng rất quan trọng. Chỉ là một loại hạ phẩm pháp bảo, trung phẩm pháp bảo, đến cuối cùng vẫn phải yếu hơn tu sĩ đồng cấp không ít.

Trận Pháp cùng Phù Pháp, Thiên Vân có thể nói đã gần chạm ngưỡng tông sư trình độ. Thế nhưng với hắn như vậy còn chưa đủ, hắn muốn mình phải càng mạnh, càng phải hiểu biết nhiều hơn về phù văn cũng như các loại cấm trận. Một khi khắc lên pháp bảo phù văn, hắn muốn nó phải đạt tới cực phẩm trình độ, công dụng phải phù hợp với bản thân.

Tinh Vẫn đao rất tốt, cũng rất cứng chắc, thế nhưng như vậy còn chưa đủ, hắn muốn nó phải cứng chắc hơn nữa, phải sắc bén hơn nữa.

"Bellamy! Merlin đã chọn hẻm núi Tử Thần làm lộ tuyến, ngươi nhìn một chút, nếu đồng ý với lựa chọn này, hai người các ngươi cũng nên xuất phát đi thôi". Alma thống lĩnh thấy Thiên Vân đang suy nghĩ xuất thần, lúc này mới mở miệng nói.

Thiên Vân nghe nàng nói vậy, vội vàng lấy lại tinh thần, hướng mắt nhìn vào nơi mà nàng chỉ. Hẻm núi Tử Thần, một trong những nơi hung hiểm nhất Di Tích Thần Vẫn. Hẻm núi này là nơi phong ấn bàn tay phải của Thái Dương Thần. Chưa nói đến phong ấn bàn tay kia có bao nhiêu mạnh, chỉ cần nhắc đến đám quỷ quái thủ hộ nơi này, đã đủ để tất cả tu luyện giả cảm thấy kinh hãi.

Nói nơi này xuất hiện quỷ quái, thực ra cũng chẳng có gì lạ. Dù sao nơi đây cũng là một thế giới hoàn chỉnh, hung thú, yêu thú vẫn phải có. Sau khi các vị cổ thần phong ấn thân xác bảy vị đồng bạn ở nơi này, đã khiến cho phiến thiên địa này lây dính thần tình cùng quỷ tính. Sinh vật nơi này sau khi hấp thu quỷ tính, lần lượt phát sinh biến dị, tạo thành đám sinh vật hình thù kì quái, tính tình nửa điên nửa dại. Bọn này tu vi rất cường, lại mang đặc tính của thần quỷ, cấm trận gần như vô dụng đối với chúng. Để có thể đối phó với đám quỷ quái này, không có thực lực vượt trội, vậy chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Thiên Vân nhíu mày nhìn Merlin, tên này dù sao cũng là khí vận chi tử, hiển nhiên không ngu ngốc đến mức tự tìm phiền phức vào thân đi.

Thiên Vân lại nhớ tới, nơi đây có một vài loại thiên tài địa bảo vô cùng quý giá. Thái Dương Quả Thụ, Quỷ Vụ Lan cùng một loại sâu bọ có tên, Tuyết Quỷ Tằm. "Phải chăng Merlin Edwards chính vì những thứ này, mới lựa chọn tiến vào hẻm núi Tử Thần?"

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.