Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 254: Kiếp nạn qua đi thành tựu Phong Thân



Thiên Vân trải qua quá nhiều lần đột phá, vốn dĩ kiếp nạn Phong Thân chỉ cần bước liền qua, có điều hiện tại hắn lại hơi sợ. Đạo thụ hình chiếu vừa xuất ra ngoài, đan điền Thiên Vân liền truyền tới cảm giác lạnh buốt. Nội thể như bị ngàn vạn con kiến cùng cắn xé, đau đớn ngứa ngáy khó có thể nói thành lời.

Thiên Vân cho dù không sợ đau đớn, thế nhưng đạo thụ lại khác, nó còn chưa sinh ra thụ khu, nếu chịu tổn thương quá lớn, rất dễ tạo thành ám thương tới tận sau này. Phong Thân đan ẩn chứa công dụng chữa lành vết thương đạo thụ, ăn vào đan này có thể giúp tu sĩ chữa lành ẩn tật. Cũng giúp tu sĩ đề cao bản thân thể chất, có thể nói lợi ích đếm không hết.

Cũng vì Phong Thân đan trân quý, mỗi lần Dược Vương Động mở ra, các môn các phái mới không tiếc đại giới, đưa đệ tử tiến vào bên trong. Mặc kệ Dược Vương Động sát cơ tứ phía, thậm chí có ma tu tiến vào cũng bất chấp. Phong Thân, Kim Đan mới là lực lượng lòng cốt, những tu sĩ Phân Chi, Trúc Cơ dù nhiều đến mấy, đến khi kiếp nạn xảy ra cũng chẳng đề được bao nhiêu tác dụng.

Thiên Vân đủ tự tin, một khi mình phục dụng Phong Thân đan, liền có bảy thành nắm chắc đột phá cảnh giới. Thế nhưng hắn vẫn chưa muốn dùng vào thời điểm này, chỉ khi thật sự rơi vào bế tắc, hắn mới ăn nó.

Bão tố ngập trời, gió mưa cứ như vậy rơi xuống. Hai gốc đạo thụ nhìn thì như trụ chống trời, có điều vỏ ngoài lại vô cùng yếu ớt, bị gió mưa thổi qua, bắt đầu xuất hiện những vết thương. Tuy rằng sức khôi phục của đạo thụ cực kỳ trâu bò, có điều nếu trường kỳ bị thương tổn, tốc độ khôi phục sẽ càng lúc càng biến yếu, thậm chí có khả năng rơi xuống điểm đóng băng.

Thiên Vân cả người lạnh run, đạo thụ hình chiếu chịu đựng những gì, cảm giác đó sẽ truyền tới bản thân tu sĩ. Thiên Vân tu luyện con đường cực hạn, trong người lại sở hữu hai gốc đạo thụ. Kiếp nạn hắn gánh chịu, tu sĩ bình thường căn bản không thể tưởng tượng được. Nó không phải là một công một bằng hai, mà là gấp rất nhiều, rất nhiều lần.

Thiên Vân mặc kệ gió mưa táp tới, vẫn cố gắng kiên trì tới cùng, chỉ cần vẫn còn trong sức chịu đựng, hắn quyết không sử dụng Phong Thân Đan. Một ngày một đêm qua đi, hai gốc đạo thụ sớm đã bị một lớp băng phong phủ kín. Nếu không phải bản thân hai gốc đạo thụ vẫn còn đang tỏa ra sinh cơ, chỉ sợ có người nghĩ hai gốc xDjJe đạo thụ đã chết. Thiên Vân sắc mặt tái nhợt, có điều hắn lại lộ vẻ mừng như điên, cuối cùng hắn cũng trải qua kiếp nạn đầu tiên.

Thế nhưng Thiên Vân còn chưa kịp cười bao lâu, trên bầu không bất ngờ có hai vầng mặt trời xuất hiện. Đúng vậy, không phải một mà là hai. Thiên Vân sắc mặt đại biến, vừa rồi thân thể còn lạnh lẽo như vứt trong hầm băng, đúng lúc này lại có cảm giác nóng cháy.

Nỗi đau của Kim Đan tu sĩ là chịu thiên lôi oanh kích từ bên ngoài vào, còn phần Phong Thân tu sĩ, chính là từ trong ra ngoài. Tuy rằng tỷ lệ mất mạng có thấp hơn, thế nhưng tỷ lệ thành công đột phá lại giảm đi đáng kể. Thiên Vân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng hắn nào có biết, trên bầu không vậy mà xuất hiện hai vầng mặt trời. Tuy hai vầng mặt trời chỉ thiêu đốt hai gốc đạo thụ, thế nhưng nó không đơn giản là một cộng một bằng hai, mà sức nóng này phải tính theo cấp số nhân.

Hai gốc đạo thụ bị dương quang chiếu vào, băng bắt đầu tan chảy phát ra những tiếng xèo xèo rồi bốc hơi. Lá cây tựa như bị nuộc chín, bắt đầu có dấu hiệu héo úa, hơi nước bốc lên mỗi lúc một nhiều. Bên trong đan điền, hai gốc đạo thụ chỉ còn cách điên cuồng hấp thu linh tính cùng biển linh lực bên dưới, cố gắng làm mát chính mình.

Thiên Vân thần sắc có chút lo lắng, tuy rằng nhiệt độ hiện tại không phải rất cao, so với lúc hắn dung hợp công pháp còn chưa tính là gì. Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đợi thời gian lâu chút nữa, chỉ sợ nhiệt độ so với nham tương còn muốn kinh khủng.

Trong mắt Thiên Vân thiên địa đang không ngừng cải biến, tựa như cả thế giới này có thù với chính mình. Thế nhưng trong mắt những sinh vật khác, thiên địa vẫn giống như cũ, có mưa có gió, cũng chỉ xuất hiện một vầng mặt trời mà thôi. Tu sĩ gánh chịu kiếp nạn, căn bản không liên quan tới những sinh linh khác.

Một canh giờ qua đi, da dẻ Thiên Vân bắt đầu chuyển thành màu đỏ, hai canh giờ qua đi, đôi môi hắn bắt đầu khô lại, ba canh giờ qua đi, cả người bắt đầu xung huyết...

Thiên Vân có thể chịu đựng, những đau đớn này đối với hắn chưa tính là gì. Chỉ cần đạo thụ vẫn chưa tới giới hạn, hắn vẫn còn có thể kiên trì tới cùng. Không có cái gì lời thừa, không có mở miệng thân trời trách đất, cũng chẳng có câu cửa miệng "mệnh ta do ta không do trời". Thiên Vân cứ như vậy im lặng chịu đựng, đối với hắn, chỉ có im lặng cùng tĩnh tâm mới giúp bản thân vượt qua cơn hoạn nạn này.

Ngày hôm nay có thể nói dài vô cùng, so với thường lệ gần như gấp đôi. Cả người Thiên Vân sớm đã biến thành huyết nhân, nếu không phải miệng hắn thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng nghiến răng, còn tưởng hắn đã chết rồi.

Hai vầng mặt trời treo trên cao bắt đầu có dấu hiệu tan biến, hai gốc đạo thụ trải qua mưa nắng, bắt đầu phát sinh biến dị. Trước kia óng ánh như ngọc, hiện tại sớm đã mang trên mình một lớp vỏ thật dày, so với những gốc cây bên ngoài thiên địa chẳng có gì khác biệt. Chỉ duy nhất khác ở chỗ, trên thân không thiếu dấu vết cháy sém, vết đứt gãy do gió mưa phá hư.

Thiên Vân cũng không sợ, hắn biết đạo thụ sức khôi phục vẫn còn rất cường, hiện tại chưa phải lúc ăn đan dược. Chỉ cần hai vầng mặt trời kia tan biến, mọi chuyện sẽ qua, hắn sẽ chân chính trở thành Phong Thân cảnh tu sĩ, từ nay về sau không còn là kẻ yếu nữa.

Thiên địa cũng có quy luật, Thiên Vân chịu giày vò đã đủ nhiều, không lý nào lại bắt hắn phải gánh chịu càng nhiều kiếp nạn. Hai vầng mặt trời cuối cùng cũng tan biến, khoảng không bao la bị màn đêm bao phủ, từng cơn gió mát thổi qua cơ thể, xoa dịu đi những nỗi đau Thiên Vân phải gánh chịu.

Trên tầng không, một đám mây trắng từ từ hình thành, bên trong đám mây ẩn chứa vô cùng vô tận sinh cơ cùng thiên địa nguyên khí.

Thiên Vân mở to đôi mắt, hướng bầu trời nhìn lại, mở miệng thì thào nói một câu. "Ta đột phá"

Vừa nói dứt câu, thiên địa linh khí tựa như một chiếc vòi rồng, thẳng hướng huyệt bách hội Thiên Vân rót vào. Cái loại vô biên vô hạn thư sướng khiến hắn có chút say mê, cả ngươi như muốn bay lên, thích ý ngao du trong thiên địa.

Bên trong thức hải mưa rơi không ngừng, thần hồn Thiên Vân lặng lẽ từ bên trong tiểu viện bước ra, không chút do dự thẳng hướng trời cao mà đi. Mỗi một lần được mưa gió tẩy lễ, thần hồn hắn lại mạnh mẽ hơn một phần, thức hải cũng theo đó mở rộng.

Bên trong đan điền, hai gốc đạo thụ lúc này được thiên địa linh khí tầm bổ, bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Tuy rằng những chồi non này không đại diện cho cảnh giới, nhưng chúng lại là tiền đề cho cảnh giới tiếp theo, Sinh Hoa.

Biển linh lực vừa rồi đã bị hai gốc đạo thụ rút đi phần lớn, lúc này thế mà đã bù đắp không sai biệt lắm, diện tích cũng mở rộng gấp đôi. Đứng tại trung tâm, không thể nhìn rõ bến bờ có bao nhiêu xa. Tuy rằng linh lực không đại diện cho cảnh giới cao thấp, thế nhưng nó lại đai diện cho việc tu sĩ có bao nhiêu cường đại. Trong lúc xảy ra chiến đấu, tổng lượng pháp lực càng nhiều, hiển nhiên thuật pháp sẽ càng biến mạnh.

Thiên Vân không quá quan tâm tới linh lực bao nhiêu, hắn quan tâm là thân thể có bao nhiêu cường. Trong những trận chiến vừa qua, chính thân thể cường đại đã bảo vệ hắn khỏi vô số khốn cục, nó càng mạnh mẽ, con đường tương lai của hắn sẽ càng rộng mở.

Thiên Vân mở to đôi mắt, tay phải nắm chắc Tinh Vẫn đao, không chút do dự vận dụng mười thành thực lực, thẳng cánh tay còn lại chém một cái.

Đang...

Một tiếng kim loại va chạm cứ thế vang lên, cánh tay trái ngay cả một điểm thương tổn cũng không thấy. Thiên Vân có chút cười cười, lại đứng người lên, vung đao chém ra một cái.

Hắn vẫn như cũ chỉ sử dụng lực lượng thể chất, một điểm pháp lực cũng không dùng.

Tay vừa chém ra, chỉ nghe một tiếng rít chói tai vang lên. Đầu mũi đao phóng ra một vệt chói mắt đao quang, ánh đao lấy tốc độ khủng bố lao đi, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

Thiên Vân mỉm cười gật đầu, xem như hài lòng với thực lực hiện tại. Lúc này hắn đủ tự tin đem trăm tên U Dạ cùng nhau chém một lượt, đây không phải là hắn tự cao tự đại, mà là bản lãnh hắn đã đủ cường. Tuy rằng không thể đem Nguyên Anh, Sinh Hoa tu sĩ chém, thế nhưng ở dưới cảnh giới này, trừ cường giả tu luyện con đường cực hạn, hắn đã có thể tự nhận vô địch.

Thiên Vân lần nữa thở sâu, đem bình ngọc chứa Phong Thân đan cất đi, có lẽ sau này còn dùng tới nó. Hắn lại lấy ra miếng da thú, cẩn thận nhìn một lượt. Vừa nhìn vào mảnh da thú, trống ngực Thiên Vân không khỏi kịch liệt đập nhanh, mặt lộ ý cười.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.