Thiên Vân cũng thấy được, bọn này cùng yêu thú không khác biệt gì. Hiển nhiên ở nơi này, yêu thú sống ở đại dương được gọi là hải thú. Đám hải thú này tu vi quá thấp, Thiên Vân cũng lười đi giết. Hắn không muốn bản thân lây dính tội nghiệt. Sinh vật cấp cao hướng sinh vật cấp thấp tùy ý giết chóc, thiên đạo sẽ không thể dung thứ. Tuy không biết nơi này có cùng nơi hắn sinh ra giống nhau hay không, nhưng tốt nhất vẫn nên kiềm chế bản thân một chút tốt.
Thiên Vân vừa vượt qua giới tuyến ba vạn dặm, bỗng dưng hắn khựng bước chân. Phía trước hơn năm ngàn mét đang diễn ra một trận đại chiến. Hắn nhíu nhíu mày, đang tính lựa chọn đi vòng, nào ngờ đột nhiên có một giọng nữ truyền tới.
"Bằng hữu là người phương nào, có thể hay không giúp chúng ta giết con thú này?"
Thiên Vân khóe miệng giật giật. Nơi này là mặt biển, tầm mắt vốn không bị hạn chế, vẫn biết có lẽ mình đã bị người nhìn thấy, thế nhưng chẳng thể ngờ đám người này lại yêu cầu hắn giúp đỡ. Thiên Vân đã nhìn ra, đám người này cả thảy có 4 người, hai nam hai nữ. Tất cả đều là huyền thuật học giả, tu vi cùng khí tức so với Thiên Vân cũng không thua kém gì. Đối thủ của bọn họ là một sinh vật giống cua. Con cua này trên thân còn cõng theo một đầu hải quỳ, xúc tu vung vẩy, độc tố cực cường. Hai đầu yêu thú này tu vi chạm ngưỡng tam phẩm, có thể nói rất mạnh mẽ.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thiên Vân cũng không có bỏ đi nữa, mà hướng về phía bốn người bay nhanh. Thiên Vân vừa đến, trực tiếp thi triển Truy Tinh Trục Nguyệt thức thứ hai. Chỉ thấy màn trời ánh sáng lập lòe, hai con yêu thú bị vô số tinh điểm bao vây, chỉ một vài hơi thở đã bị chém thành mảnh nhỏ. Rất may yêu đan còn chưa có nát.
Bốn người thấy cảnh này, mồm miệng không khỏi há ra, nói không nên lời. Mất một hồi bọn họ mới tỉnh táo lại, một nữ tử có mái tóc đỏ lập tức tiến tới cười nói. "Ta là Laura Wayne. Các hạ nhìn mặt rất lạ, màu da cùng chúng ta không giống lắm, khí cơ cũng là như vậy. Xin hỏi các hạ là ai? Tới nơi này làm gì?"
Thiên Vân nghe vậy, biết pháp thuật dịch dung không thể che giấu thần niệm đối phương, đành lần nữa biến trở về hình dạng ban đầu, chắp tay đáp. "Tại hạ Thiên Vân, người Thiên Trì đại lục vô tình ngộ nhập nơi này. Hiện tại ta đang tìm đường trở lại quê hương, không biết các vị có ai biết một nơi như thế hay không?"
Thiên Vân dù biết tỉ lệ hai nơi là một rất nhỏ, nhưng vẫn không khỏi có chút chờ mong.
"Thiên Trì đại lục? Ta chưa từng nghe nói qua nha". Nữ tử còn lại nghe vậy, không khỏi lắc đầu.
"Ta cũng chưa từng nghe qua". Một tên nam tính học giả có mái tóc màu vàng cũng lắc đầu.
"Ta nghe nói thời cổ đại, ngoài cựu lục địa còn có một vài vùng đất khác. Phải chăng bằng hữu đến từ nơi đó cũng nên". Nam tử có mái tóc màu nâu đỏ còn lại cũng trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới mở miệng đáp.
"Không thể nào, những lục địa khác chẳng phải bị bàn tay to lớn cùng quỷ thần nghiền nát rồi sao? Nơi biên giới ngăn cách với chúng ta ngày đêm vẫn còn có thiên địa chi lực giảo sát đây, hắn sao có thể đến từ những vùng đất bị thần vứt bỏ được kia chứ?" Laura nghe đồng bạn nói vậy, lập tức phản bác nói.
"Vùng đất bị thần vứt bỏ, bàn tay to nghiền nát..." Thiên Vân nghe tới những từ ngữ này, trong lòng không khỏi máy động. "Năm đó Cổ Hoặc Kim có nói, Long Quân bị một bàn tay to lớn trấn áp, liệu có phải chính là bàn tay này? Vùng đất bị thần vứt bỏ, phải chăng là Thiên Trì đại lục?"
"Không! Cái này cũng quá không hợp lý đi, Thiên Đạo cho dù muốn trấn áp Long Quân, cũng không thể đem cả mảnh đại lục bóp nát mới phải. Hơn nữa Thiên Trì đại lục chẳng phải vẫn còn nguyên đó sao? Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi". Thiên Vân suy tư một hồi, cuối cùng triệt để hết hi vọng. Thông tin đám người này đưa ra, hiển nhiên không khớp với thực tế mà hắn biết cho lắm.
"Bằng hữu thực lực không sai, hay là theo chúng ta đi tiến về Phù Không thành một chuyến? Nơi đó điển tịch cổ thư không ít, biết đâu bằng hữu có thể tìm ra nơi mình từng ở". Laura thấy Thiên Vân một bụng trầm tư, liền cười hỏi.
Thiên Vân hiện tại tình thế cấp bách, cũng chẳng thể cứ mãi du thủ du thực, bèn gật đầu đáp. "Đã vậy chỉ có thể làm phiền các vị rồi, không biết ba vị tên gì? Sau này chúng ta cũng tiện nói chuyện một chút"
"Ta là Richard Archer". Nam tử mái tóc màu nâu đỏ mỉm cười bắt tay với Thiên Vân.
"Ta là William James". Nam tử có mái tóc vàng cũng chìa tay, cười nói.
"Ta là Lily James. Là chị họ của William". Nữ tử còn lại cũng mỉm cười, gật đầu với Thiên Vân một cái.
Thiên Vân lần lượt hướng bọn họ bắt tay chào hỏi. Lại đợi đám người thu dọn chiến trường, lúc này cả bọn mới đằng không rời đi.
Trên đường tiến về Phù Không Thành, năm người gặp không ít hải yêu tập kích. Có điều đám hải yêu này thực lực cũng chỉ chạm ngưỡng tam phẩm mà thôi, Thiên Vân xử lý vô cùng dễ dàng. Hắn cũng không thu đi yêu đan, chỉ vô thanh vô tức hút đi linh tính. Tất cả tài liệu còn lại, tùy đám người Laura xử lý. Nơi này hải yêu thú rất nhiều, lại không cùng nhân loại hình thành liên minh, nếu có thời gian, tiến về càn quét một đợt cũng không muộn.
Tuy rằng không thu yêu đan, có điều yêu thú tam phẩm chết trên tay Thiên Vân cũng đủ nhiều. Chồi non trên hai gốc đạo thụ, vậy mà đã gần đi tới cực hạn. Thiên Vân thấy cảnh này, cũng không có tiếp tục hấp thu linh tính nữa. Hắn sợ mình vô tình đột phá, bỏ lỡ một lần đốn ngộ thần thông.
Bởi vì mấy người này tốc độ phi hành tương đối chậm. Bốn vạn dặm phải mất gần hai canh giờ mới đến nơi, trên đường cũng gặp không ít yêu thú. Thiên Vân biết bọn họ là muốn lợi dụng mình, cố gắng kiếm chút lợi nhỏ. Có điều Thiên Vân cũng không phản cảm, bọn họ thực lực yếu nhược, trợ giúp một chút cũng không sao. Hắn cũng cần bọn họ tiến cử, đi vào bên trong Phù Không thành tìm hiểu tình hình đây.
Phù Không thành là một hòn đảo phiêu phù cách mặt biển hơn ngàn dặm, rộng lớn vô cùng. Thiên Vân đứng dưới nhìn lên, chỉ thấy cả một vùng biển bị một màu đen che lấp.
"Thành trì này, chỉ sợ đã ngang bằng với một quốc gia đi". Thiên Vân khóe miệng giật giật, có chút kinh hãi lẩm bẩm.
"Các hạ nói không kIcFl sai! Phù Không thành này vốn là một cổ quốc. Có điều sau này được các thánh pháp sư bãi bỏ hệ thống quốc gia, xây dựng học viện ma pháp. Cũng từ đây lấy tên là phù không thành, thánh địa của những người mang trong mình thiên phú dị bẩm". Richard nghe Thiên Vân nói như vậy, lập tức gật đầu trả lời.
"Các vị! Ta dù sao cũng là người ngoại lai, tiến vào bên trong, không sợ bị bọn họ đuổi ra chứ?". Thiên Vân liếc mắt nhìn một đội thủ vệ, trên thân giáp phục bóng loáng, tu vi vậy mà cùng Phong Thân cảnh không khác, mở miệng hỏi bốn người.
"Yên tâm! Không có vấn đề gì, nơi này thỉnh thoảng cũng có người của bộ lạc du mục tìm tới, chỉ cần không phải quỷ vật cùng hải thú, sẽ không bị trục xuất. Thiên Vân huynh chỉ cần tiến vào làm thủ tục, lại chịu khó chém giết một ít hải thú làm cống hiến, mọi chuyện đều rất dễ nói". Lily mở miệng cười đáp, một bộ sớm đã nhìn thành thói quen.
"Bộ lạc du mục?" Thiên Vân nghi hoặc nhìn Lily.
"Thật ra mà nói, màu da của huynh chỉ hơi khác chúng ta một chút mà thôi. Nhưng đám người du mục kia a, toàn thân đen nhẻm, ăn mặc toàn là da thú, lạc hậu cực kỳ. Có điều bọn họ cũng giống chúng ta, đều là nhân loại. Chỉ vì địa lý sai biệt, màu da mới khác nhau mà thôi. Nơi này đề cao tự do, việc kì thị rất ít khi xảy ra". Laura mở miệng giải thích.
Thiên Vân nghe vậy, lúc này mới thở ra một hơi, gật đầu cùng bốn người đi vào trong thành.
Quả như bốn người nói, Thiên Vân tiến tới ghi danh, cũng nộp lên một ít linh thạch, liền được thủ thành cho đi, một chút hỏi nhiều cũng không thấy.
Sau khi dẫn Thiên Vân vào thành, bốn người cũng dẫn hắn tới một khách sạn, lại giúp hắn thuê một gian phòng, lúc này cả bọn mới rời đi lĩnh thưởng.
Thiên Vân trong quá trình đi tới nơi này, cũng đã biết thêm không ít chuyện. Linh Thạch mà người tu tiên sử dụng, nơi này được gọi là đá ma pháp. Cả hai con đường, tuy rằng khác nhau, thế nhưng điểm chung vẫn là phải có.
Tiến vào trong phòng, Thiên Vân liền vươn tay chạm vào vách tường cạnh cửa. Chỉ thấy nơi đó có một cái nút nhỏ. Nút vừa bị đẩy vào trong, một trận pháp ngăn cách dò xét liền sinh ra, bao trọn cả gian phòng lớn lại, không một âm thanh có thể lọt vào.
Thiên Vân không khỏi tấm tắc lấy làm kì. Người ở nơi này, trình độ cơ quan cùng trận pháp cũng không hề yếu chút nào. Ngoài việc trận pháp chú trọng sự đơn giản, bỏ qua ảo diệu. Những thứ khác đều đã vượt xa nơi hắn sinh sống. Nhất là việc sử dụng năng lượng vào đời sống của bọn họ, có thể nói tinh vi cực kỳ.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm