Cơn đau kéo dài không biết bao nhiêu lâu, Thiên Vân sớm đã tê dại, không còn biết cái gì là đau đớn nữa. Bên ngoài thân thể, làn da của hắn sớm đã bong tróc sạch, máu thịt vương vãi đầy đất. Nhiệt độ trong hang động nóng tới mức, máu tươi rỉ ra trực tiếp bốc hơi, hình thành khí vụ màu đỏ tản ra xung quanh. Thiên Vân hiện tại, so với ma càng giống ma.
Bên trong thân thể, biển linh lực màu lam đã cạn đi một nửa, khắp nơi sương mù giăng phủ che khuất cả bầu trời. Gốc đạo thụ màu lam sức nóng đã lên tới trình độ khó mà đong đếm. Chỉ biết hiện tại nó đã đỏ như dung nham, thế nhưng 15 đoạn thân cây kia, vẫn cứ như cũ trơ trơ không thèm động đậy, ngay cả dấu hiệu mờ đi cũng không thấy.
Gốc đạo thụ này đại diện cho nhục thân tu vi, nó quá vững chắc, cũng quá mạnh mẽ, muốn làm nó phát sinh dị biến, Thiên Vân sẽ phải gánh chịu đau đớn không thể tưởng tượng.
Gốc đạo thụ đang không ngừng nóng lên, nhiệt độ lúc này so với dung nham còn muốn nóng. Đất phía dưới cũng bắt đầu nóng chảy, mặt biển sôi lên ùng ục, khí vụ bốc lên nghi ngút, thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, nhiệt độ cần phải tăng cao hơn nữa.
Bên ngoài thân thể, bắt đầu có từng múi cơ muốn tan rã, máu tươi đã không thể chảy xuống mà trực tiếp hóa thành huyết vụ. Thiên Vân đã quá đau đớn, hắn muốn chết, hắn không thể chịu nổi nữa rồi.
"Ta... Có lẽ nên buông bỏ. Ta... Không chịu được nữa rồi". Thần hồn bên trong thức hải sớm đã tan thành một đám mây, thứ duy trì hắn tới thời điểm này, chính là chấp niệm. Chấp niệm muốn biết mình vì sao mà sống, muốn biết kẻ nào đang tính toán bản thân. Thế nhưng nỗi đau này đã vượt xa sức chịu đựng, hắn chỉ muốn buông tay, thôi không đấu tranh nữa.
Hải Vân Lĩnh, người đàn ông có đôi đồng tử màu hổ phách gầm rống, y lao ra khỏi hang động, muốn tìm tới nơi hạ lạc của Thiên Vân. Thế nhưng y làm không được, mọi khí cơ đều đã bị Vong Đô chặt đứt, y tìm không thấy đối phương.
Trên tầng không, một con mắt dọc bất ngờ xuất hiện, nó chớp động liên hồi, muốn tìm ra người nó muốn tìm. Thế nhưng nó tìm không được, không ai có thể tìm được khí cơ của Thiên Vân nữa, kể cả Thiên Đạo một phần tử cũng không thể.
Không gian bắt đầu méo mó vặn vẹo, một thân ảnh màu trắng trống rỗng xuất hiện, sau lưng thân ảnh ấy là hai vầng Nhật Nguyệt xoay tròn. Thân ảnh vừa xuất hiện, lập tức bấm đốt ngón tay, muốn tìm ra vị trí Thiên Vân. Thế nhưng kể cả có là Nhật Mệnh tu vi, cũng không thể tìm thấy.
Bao la tinh không, nơi có gốc cổ thụ phủ bóng, người đàn ông đang bưng ly trà vào lúc này cũng nhíu mày. Y xoay đầu nhìn xuống biển sao trời phía dưới, xuyên qua sương mù dày đặc, nhìn xuống một phiến hư ảo phàm tục thế giới.
"Chỉ là cỏ cây, lại cũng dám nuôi ý định tránh thoát bàn tay của ta hay sao? Nếu ngươi đã muốn trốn, vậy ta cũng không ngại lần nữa đem ngươi bôi xóa, tiếp tục bước vào luân hồi". Đạo thân ảnh hừ lạnh một tiếng, ngắt một sợi tóc xuống, phất tay ném xuống tinh không sao trời. Sợi tóc lao đi như một mũi tên, rơi xuống biển sao, trực tiếp hóa thành hình người. Người này tướng mạo tuấn lãng xuất trần, khí tức không lộ, trên trán có dấu ấn hình hoa sen, tuổi tầm 25, 26, khóe miệng mang nét cười nhàn nhạt.
Tất cả đều diễn ra rất nhanh, thiên hạ tu sĩ không ai hay biết, chỉ một số lão quái tu vi bán bộ Tứ Tiết ẩn ẩn có chút hãi hùng khiếp vía mà thôi.
Trong hang động nơi Thiên Vân bế quan, thân thể hắn lúc này sớm đã chỉ còn lại khung xương. Cơ thịt trên người sớm đã hóa thành huyết vụ. Bên trong lồng ngực trái tim Thiên Vân nhảy lên mỗi lúc một chậm, tùy thời có thể ngừng hẳn. Ngũ tạng lục phủ lủng lẳng treo, sự sống tựa như chỉ mành treo chuông. Nơi đan điền có một đoàn khí vụ không ngừng xoay tròn, sức nóng phát ra làm không khí xung quanh méo mó vặn vẹo.
Thân thể đã phá toái, Thiên Vân hiện tại đã không thể lần nữa vận hành chu thiên, lúc này hắn đã triệt để thất bại, cách cái chết đã rất gần.
"Ta! Thất bại rồi sao?" Thiên Vân cất cái giọng khàn đặc lên. Hắn muốn mở mắt nhìn một chút xung quanh, có điều hắn làm không được. Cặp mắt đã sớm bị sức nóng hủy hoại, hiện tại ngoại trừ khung xương cùng một ít thịt vụn, hắn đã chẳng còn gì.
Thiên Vân không tiếp tục vận hành công pháp nữa, hiện tại kinh mạch đã không còn, vận hành cũng vô dụng.
"Ta! Một đời này sống u u mê mê, tưởng rằng đã thoát ly vận mệnh, ai ngờ vận mệnh vẫn cứ bám lấy không buông. Có lẽ chết đi, sẽ là ta một lần giải thoát". Thiên Vân lẩm bẩm một câu, gục đầu xuống, khí tức sinh mệnh đang dần đi tới hồi kết.
"Ca! Tỉnh lại, mau tỉnh lại đi ca". Trong không gian mờ đục, Thiên Vân bỗng nghe văng vẳng có tiếng một đứa bé gọi mình. Đứa bé ấy có lẽ là cwdp9 nữ, Thiên Vân không rõ nữa, thế nhưng hắn dám chắc một điều, đứa bé ấy không phải Thu Phượng.
Thiên Vân có chút không hiểu thấu, cũng chẳng buồn bận tâm quá nhiều, hắn đã không thể chống đỡ được nữa rồi.
"Một căn cỏ dại, lại năm lần bảy lượt muốn thoát khỏi vận mệnh. Thế nhưng không sao, ta có rất nhiều thời gian, ta còn có thể chờ. Hẹn gặp lại, hài tử của ta". Trong cơn mơ màng, Thiên Vân lại nghe thấy một thanh âm khác, thanh âm này là của một người đàn ông, hắn muốn mở mắt xem người đó là ai, thế nhưng hắn làm không được, tất cả chỉ toàn là một màu đen như mực. Có lẽ giọng nói này, là một đoạn kí ức xa xôi nào đó được hắn giữ lại, hoặc cũng có thể là trong luân hồi còn vương vấn một đoạn thanh âm. Thiên Vân không rõ, cũng không muốn hiểu, hắn đã không thể chống đỡ được nữa rồi.
"Ta! Phải đi rồi, nương tử, muội muội, các ngươi phải bảo trọng". Thiên Vân lẩm bẩm một lời cuối cùng, trái tim thỉnh thoảng còn đập, lúc này đã ngừng lại khí tức sinh mệnh dập tắt.
Đúng lúc này, trong thức hải Thiên Vân truyền tới một tiếng ngâm vang.
Ngang...
Đầu kim long vốn bị Thiên Vân phong ấn lúc này thoát khốn, nó mở đôi mắt màu vàng to lớn, nhìn chằm chằm vào tiểu viện phía trước, phi thân bay tới.
Bên trong tiểu viện, sương mù màu trắng bắt đầu tản mạn, thần hồn Thiên Vân sớm đã tan rã không còn tồn tại nữa.
Kim Long trợn mắt, trực tiếp há cái miệng rộng đem khí vụ một hơi nuốt hết, một chút dư thừa cũng không để lại. Nuốt xong đám khí vụ, thân thể con kim long biến lớn hơn không ít, nó chui vào tiểu viện, muốn đảo khách thành chủ.
Thần hồn Thiên Vân đã bị nó nuốt mất, căn bản không có sự phản kháng. Con kim long sau khi chưởng khống thân thể, lập tức mở đôi mắt, hướng bên ngoài quan sát.
"Thần hồn tên này quá khủng bố, nếu không phải y bị công pháp phản phệ, có lẽ ta mãi mãi sẽ bị y phong cấm. Hiện tại tốt, y đã bị ta thôn phệ, ta sẽ dùng thân thể này thẳng bước đại đạo. Khoan! Tại sao lại như vậy? Tại sao thân thể này chỉ có khung xương? Đau! Đau quá". Kim Long vốn đang mừng như điên, đúng lúc này nó phát giác ra sự lạ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cơ thể chỉ còn khung xương. Cơn đau trước kia Thiên Vân phải chịu, cứ như vậy chuyển di lên người nó.
"Ngangggg". Kim Long mở miệng thét lớn, bởi vì nó là rồng, trong thời gian ngắn cũng khó mà thích nghi thân thể này, bởi vậy cơn đau càng muốn vượt xa bình thường.
Tiếng rồng ngâm lớn đến mức làm trận pháp bố trí xung quanh trực tiếp phá toái, ma khí xung quanh không bị ngăn cản, trực tiếp ập vào bên trong.
"Không tốt! Nơi này tại sao lại có ma khí? Tiểu tử này, không lẽ đã tiến nhập Vong Đô?" Kim Long thét lên kinh hãi, nó nghiến răng, từ trong thần hồn rút ra một sợi bản nguyên chi lực, há miệng nuốt trọn.
Sợi bản nguyên chi lực vừa bị nuốt vào, huyết vụ bay xung quanh như tìm được nơi để về, nhao nhao hướng khung xương chui vào.
Khí vụ dung nhập, các bó cơ vậy mà trực tiếp xuất hiện, ngay cả mạch máu, tóc tai cùng làn da cũng nhanh chóng xuất hiện. Tựa như thời gian tua ngược, Thiên Vân trước đây da thịt bong tróc ra sao, hiện tại quá trình nghịch đảo diễn ra y hệt.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm