Thiên Vân lần lượt chắp tay hướng đám học trò thăm hỏi một lần, lại hướng hai người Tố Ngưng cùng Thu Phượng giới thiệu. "Các ngươi nhận ra nàng sao?"
"Này! Nàng là Thu Phượng tỷ tỷ a, năm tháng đi qua cũng thật là nhanh, không ngờ lần nữa gặp mặt, Phượng tỷ cũng đã có tuổi". Lý Tiềm ngưng thần quan sát một hồi, lúc này mới giật mình bật thốt.
Đám học trò còn lại cũng gật đầu, xem ra đều đã nhận ra Thu Phượng.
Thiên Vân gật đầu cười, lại chỉ về Tố Ngưng mà giới thiệu. "Đây là phu nhân của ta, Tố Ngưng. Năm đó anh em chúng ta rời nhà ra đi, lưu lạc khắp nơi không có ngày về. Nay mới có dịp trở lại, cũng may được mọi giúp đỡ chiếu cố mộ phần gia phụ, thật không biết phải cảm tạ mọi người như thế nào"
"Là vậy a. Ta nói vì sao Vân đại ca cùng Phượng tỷ lâu như vậy không có trở lại, thì ra cũng gặp khó khăn. Lần này Vân đại ca trở lại, không biết sẽ ở hẳn, hay sẽ tiếp tục ra ngoài làm ăn?" Lý Tiềm gật đầu, lại hướng Thiên Vân hỏi chuyện.
Thiên Vân nghe vậy, thở dài nói. "Không giấu gì các ngươi, hai anh em chúng ta phấn đấu nhiều năm, phía xa Bình thành cũng có một ít tích lũy, không thể không trở lại trông coi. Hiện tại vê lại quê quán, chính là muốn di rời mộ phần cha mẹ"
"Là như vậy a! Không biết Vân ca đã thỉnh thầy làm phép hay chưa? Di rời phần mộ là việc vô cùng hệ trọng, không thể coi thường được đâu". A Đẩu nghe vậy lập tức hỏi.
"Cái này... Đáng lý ra ta phải thỉnh thầy tới làm lễ, có điều ta quanh năm làm buôn bán, không quen thuộc thầy phép nào. Không biết mọi người, có ai quen biết thầy phép nào hay chăng?" Thiên Vân có chút nhíu nhíu mày, chắp tay hướng đám người hỏi.
"Làng bên có một vị thầy pháp, nghe nói rất cao tay, đã từng được Tô thành chủ mời về xem thế đất một phen. Nếu Vân đại ca không tiện, ta có thể giúp ngươi đi mời y đến". Lý Tiềm nghe Thiên Vân nói vậy, lập tức mở miệng đáp.
"A! Vậy nhờ cả vào mọi người rồi". Thiên Vân lập tức chắp tay cảm tạ một phen, lại lấy từ trên thân ra một chiếc túi đã chuẩn bị sẵn, phát cho mỗi người một túi tiền nhỏ.
"Mọi người đã thay ta thăm viếng mộ cha mẹ, ta thật không biết lấy gì để cảm tạ, đây chỉ là chút lòng thành mà thôi, mọi người xin hãy nhận lấy". Thiên Vân lần lượt phân phát, quyết không cho từ chối.
Đám người đẩy tới đẩy lui một hồi, cuối cùng cũng chẳng thể trả lại, đành mở miệng cám ơn một phen.
Sau khi đưa tiễn đám học trò cũ của phụ thân rời đi, Thiên Vân lúc này mới cùng muội muội và thê tử quỳ xuống, hướng mộ phần cha mẹ dập đầu ba cái.
Thiên Vân quả thực có ý định rời đi phần mộ cha mẹ. Lúc đầu hắn muốn mang tro cốt hai người tiến về Cô Sơn đảo, có điều ngẫm nghĩ lại, hắn quyết định đem rải tại nơi Thái Thành Phong thường buông dây câu. Cô Sơn đảo hiện tại bày ra không ít trận pháp, trong đó tụ linh đại trận cũng có. Linh khí tập trung tới, chỉ sợ sẽ nhiễm j4NKL lên tro cốt cha mẹ. Nếu trường kì tiếp xúc với khí của người tu tiên, chỉ sợ dưới âm gian sẽ có biến.
Nói là di rời phần mộ, chi bằng nói đó là một lần cải táng. Tục lệ của Đại Việt cũng rất nhiều, người chết sau ba năm liền phải cải táng. Đã qua thời gian dài như vậy, cũng nên làm một lần mới được. Chỉ khác một chỗ, Thiên Vân là muốn đem xương cốt của cha hỏa thiêu, đem rải xuống biển mà thôi.
Người tu tiên nếu không có gia tộc phụ thuộc, đa số đều sẽ làm như Thiên Vân, đem tro cốt người thân rải lên mảnh đất quê hương. Thiên Vân không muốn trở lại Dương Kinh, bởi vậy mới đem tro cốt cha mẹ rải xuống biển.
Ngày hôm sau, Lý Tiềm quả nhiên mang theo một vị thầy pháp tới. Thầy pháp này tuổi tầm 50, trên người ẩn ẩn có linh khí quẩn quanh. Thiên Vân nhận ra, người này thân thể vậy mà xuất hiện linh căn. Có điều bởi vì không thu được công pháp tu luyện, đành phải học nghề thầy pháp kiếm sống.
Thiên Vân cũng không có ý định dạy người này tu hành, dù sao tuổi y cũng đã lớn, thân thể do thường xuyên phục dụng ngũ cốc hoa màu, độc tố, tạp chất quá nhiều. Có bước vào con đường tu hành, thành tựu cũng không phải rất cao, chi bằng sống một đời phàm nhân, hành thiện tích đức liền tốt.
Thầy pháp nghe nói Thiên Vân là đại tài chủ, nói chuyện khách khí vô cùng. Thiên Vân cũng không có xem là việc gì quá to tát, nếu người này bản lãnh tốt, thưởng cho y ít chỗ tốt là được. Dù sao Thiên Vân cũng là người tu tiên, trên tay cất giữ vô số thứ mà phàm nhân thèm muốn.
Trực tiếp đưa tới một túi tiền lớn, mọi chuyện Thiên Vân đều giao cho gã thầy pháp đi làm. Chỉ cần không xảy ra sai lầm, chắc chắn sẽ có trọng thưởng.
Gã thầy pháp nghe thế, lập tức cung kính chắp tay, sau đó rời đi, chuẩn bị lập đàn làm phép, lại xem ngày xem giờ cẩn thận một phen.
Phàm tục thế giới, miễn ngươi có tiền, mọi chuyện đều chỉ là việc đơn giản. Ba người Thiên Vân chẳng phải làm gì, tất cả mọi việc đều được gã thầy pháp an bài thỏa đáng. Ba người chỉ cần có mặt xem lễ là được, cho dù không muốn xem cũng không thành vấn đề.
Bảy ngày sau chính là ngày tốt, giờ tốt.
Từ chiều hôm đó, gã thầy pháp đã bắt đầu lập đàn làm phép, người ra người vào vô cùng đông đúc. Người dân trong làng nghe nói Thiên Vân trở lại, cũng tiến tới thăm hỏi một phen. Lại biết Thiên Vân muốn di rời phần mộ cha mẹ, cũng đều nán lại xem lễ.
Thiên Vân ai tới cũng không cản, hướng tất cả chắp tay cúi đầu, cảm tạ bọn họ những năm này còn nhớ tới cha mình.
Đàn phép cúng bái tới tận nửa đêm, lúc này gã thầy pháp mới đứng dậy, mang theo đám đệ tử của y, cùng những người dân xung quanh tiến về mộ phần Thái Thành Phong.
Tục lệ cũng không có gì, thầy pháp cúng bái một hồi, lại gieo tiền đồng xem hung cát. Hoàn tất mọi việc, lúc này thầy pháp mới lệnh cho đám đệ tử đào huyệt.
Năm đó Thiên Vân lựa chọn quan tài cũng rất chắc chắn, trải qua thời gian lâu như vậy, thế mà vẫn chưa có mục hẳn.
Đưa quan tài lên trên, thầy pháp một bên lẩm bẩm đọc chú, một vị đệ tử của y bắt đầu tắm rửa xương cốt bằng nước thơm.
Thiên Vân cùng Tố Ngưng là người tu tiên, đối với xương cốt cùng thi thể, sớm đã nhìn mãi thành quen, chỉ là Thu Phượng không giống. Nàng sau khi thấy xương cốt của cha, sắc mặt không khỏi trắng nhợt. Có điều rất nhanh nàng đã trở lại bình thường, nước mắt bắt đầu rơi.
Thiên Vân lần này không có khóc, hắn đã trải qua nhiều chuyện, cảm xúc đã khống chế rất tốt. Tuy rằng tiếc thương, lại không có bi thương. Hiện tại cha hắn chỉ còn lại xương cốt mà thôi, hồn phách sớm đã nhập vào luân hồi. Thiên Vân chủ tu Thiên Diễn Thuật, quan tài vừa mở ra, hắn đã quét mắt một lần, nhân quả ràng buộc giữa hắn và cha mẹ đã rất nhạt, gần như không còn sót lại.
Điều này chứng minh, cha mẹ hắn đã nhập luân hồi, thứ ràng buộc hắn chỉ còn là tình cảm mà thôi. Hai người đã nhập luân hồi, lại chẳng phải người tu tiên, làm sao lưu giữ ký ức kiếp trước. Hiện tại bân lòng vì cha mẹ, chỉ e sợi dây nhân quả sẽ kết xuống, đến lúc đó muốn chặt đứt cũng khó.
Nhân quả đối với tu sĩ rất quan trọng, nếu lây dính quá nhiều mà không thể thu xếp tốt, chỉ sợ sau này sẽ càng khó tiến lên một bước.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm