Truyền tống lực chớp mắt liền biến mất, ba người Thiên Vân lần nữa nhìn rõ mọi vật, đã thấy mình xuất hiện tại một mật thất to lớn làm từ đá cẩm thạch, phía dưới nền cũng giống như vậy, toàn một màu trắng. Bước ra khỏi trận pháp, cả ba liền ngựa quen đường cũ, đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi mật thất, Thiên Vân liền quay người, đánh ra đủ loại thủ ấn. Thủ ấn hoàn thành, cả tòa mật thất bị một liên hoàn trận khóa lại, từ bên trong trận bay ra một mặt lệnh bài.
Lệnh bài vừa bay tới, Thiên Vân trực tiếp bắt lấy, thu vào túi trữ vật. Sau này ngoài hắn cùng Tố Ngưng, không ai có thể dùng truyền tống trận này di chuyển được nữa. Nếu cưỡng ép làm truyền tống, liên hoàn trận kia sẽ tự động nổ tung, hủy đi tòa mật thất cùng truyền tống trận bên trong.
Mở liên hoàn trận cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, ba người rất nhanh 9tXZU liền rời đi. Thực ra trên đảo còn có một tòa truyền tống trận khác, chỉ là bên phía Lạc Diệp Tiên Tông còn chưa bố trí hoàn tất. Lúc này chưa thể vận dụng truyền tống này, đưa đám người Thiên Tùng Tử rời đi.
Mật thất nằm trong lòng Cô Sơn, muốn ra bên ngoài, phải đi qua một đường hành lang khá dài. Cũng may trên đầu có gắn không ít Dạ Minh Châu, đủ để tất cả tu sĩ nhìn được rõ ràng.
Rời khỏi đường hành lang, trước mặt ba người là hàng cây xanh um, phía xa là sóng biển rì rào. Phi thân lên cao, chỉ thấy phía trên có một tòa cung điện ẩn hiện trong mây. Ngưng thần nhìn kĩ, chẳng khác gì nhân gian tiên cảnh.
Lưng chừng núi cũng xuất hiện không ít tiểu viện, bên trong tiểu viện còn có tu sĩ ở lại. Đám người này, lại không phải tu sĩ Lạc Diệp Tiên Tông, còn ai?
Thiên Tùng Tử bay tới lưng chừng núi, lập tức phóng xuất thần niệm, hướng đám đệ tử thông tri một phen. "Tất cả tập hợp lại, chuẩn bị xuất phát trở về tông môn"
Thiên Vân cũng không có lưu lại, hướng Thiên Tùng Tử chắp tay một cái, thẳng hướng đỉnh Cô Sơn mà bay đi.
Đỉnh Cô Sơn nghe nói đã bị Thiên Tùng Tử dùng một kiếm chặt đứt, biến thành bằng phẳng, từ đó kiến tạo nên tòa cung điện này. Dù sao Thiên Vân cùng Tố Ngưng địa vị cũng rất cao, nơi đặt chân sẽ không thể quá sơ sài. Chính vì lẽ đó, Thiên Quỳnh Cung cùng Lạc Diệp Tiên Tông đã không tiếc tiêu hao tài nguyên, kiến tạo đỉnh núi này chẳng khác gì nhân gian tiên cảnh.
Thiên Vân ngưng thần quan sát mọi nơi, không khỏi mỉm cười gật đầu. "Cung vàng điện ngọc, mây mù giăng kín, so với thiên đình trong cổ tịch, chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu đi"
"Chàng trở về rồi sao? Thế nào, tiến vào miếu Long Quân, thu hoạch được gì không?" Tố Ngưng đã phát hiện ra động tĩnh, lập tức từ trên đỉnh tòa lầu cao nhất bay tới, mỉm cười hỏi.
Thiên Vân nheo mắt nhìn tới, hai mắt không khỏi phát sáng. Tố Ngưng hôm nay mặc một thân váy áo màu trắng, đạp trên mây trắng mà tới, dung mạo nàng lại là nhân gian hiếm có, quả thực cùng tiên nữ trong truyền thuyết không khác bao nhiêu. Lại nhớ nàng hiện tại đã là đạo lữ của mình, Thiên Vân không khỏi vui vẻ một trận, mở miệng đáp. "Cũng không thu được gì, có điều Nguyên Phụng nàng kia, thế mà lấy được không ít chỗ tốt đây" Thiên Vân vừa nói, vừa bay tới, cùng Tố Ngưng sóng vai mà đi.
"Ồ! Nguyên Phụng đạo hữu thế mà lấy được cơ duyên a, không biết nàng thu được chỗ tốt gì?" Tố Ngưng nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi.
"Nàng trước nay tính cách có chút ngây thơ, trên đường tìm tới miếu Long Quân, nàng đã vô tình hái được một ít quả dại màu đỏ. Có thể nói là phước đức của nàng, quả dại đó cũng may không có độc, ngược lại giúp nàng đột phá tới Phong Thân cảnh hậu kỳ". Thiên Vân tặc lưỡi nói, có chút cười khổ không thôi.
"Lại có chuyện này? Nàng này cũng thật liều mạng a". Tố Ngưng kinh hãi không thôi, nàng chưa từng nghĩ sẽ có người dùng phương pháp như vậy thu chỗ tốt. Dù sao tu sĩ tu vi càng cao, tính cảnh giác sẽ càng mạnh. Nếu gặp phải những thứ không biết, đa phần tìm cách tránh né mới phải, đằng này Nguyên Phụng lại khác, thế mà chẳng khác gì đứa trẻ, thấy quả dại liền dám hái xuống ăn.
Thiên Vân cười cười, cũng không hề tỏ ra quá mức ngạc nhiên, nói. "Kẻ khờ khạo có cái phúc của kẻ khờ khạo, cẩn thận quá chưa chắc đã là tốt. Không nói mấy thứ này nữa, Thu Phượng đâu rồi?"
"Nàng còn đang thu xếp đồ đạc đây. Vừa nghe nói chúng ta sẽ trở lại bái tế cha mẹ, nàng liền rất khẩn trương, không biết là có chuyện gì xảy ra nữa". Tố Ngưng cười trả lời.
Thiên Vân hơi kinh ngạc, liền mở miệng nói. "Chúng ta đi xem nàng một chút"
"Tốt!" Tố Ngưng lập tức gật đầu.
Cung điện này có tất cả ba tòa lâu, Thiên Vân cùng Tố Ngưng ngụ tại tòa lâu bảy tầng cao nhất. Hai bên trái phải là hai tòa lầu nhỏ hơn, chính giữa là một hồ nước nhân tạo, cây xanh phủ kín lối đi. Thủ đoạn của người tu tiên, người thường căn bản khó có thể tưởng tượng. Rõ ràng xây dựng trên đỉnh núi đá, vậy mà cây cối vẫn mọc xanh um, thập chí bắt đầu có không ít động vật nhỏ tìm tới.
Thiên Vân cùng Tố Ngưng thẳng hướng về tòa lâu nằm bên trái. Tòa lâu này cũng rất rộng lớn, tất cả có năm tầng, mỗi tầng lầu lại nhỏ hơn một chút. Tòa lâu này, nối liền với tòa lâu hai người Thiên Vân ở bằng một đường hành lang dài.
Cũng không biết Tố Ngưng dùng biện pháp gì thuyết phục U Mộng Tiên Tử, thế mà mang tới không ít khôi lỗi hình người. Chỉ thấy khắp nơi thân ảnh ngược xuôi, người phụ trách quét dọn, người phụ trách canh gác. Tu vi vậy mà đều là Phân Chi cảnh, nếu không phải từng tiếp xúc với đám khôi lỗi, chỉ sợ khó mà phân biệt thật giả.
Đi tới lầu hai, Thiên Vân liền thấy được thân ảnh muội muội. Nàng đang ngồi tại một góc đình nhỏ, hai tay chống cằm, suy nghĩ có chút xuất thần.
Thiên Vân hơi nhíu mày, lập tức đi tới, cười hỏi. "Tiểu Phượng, muội có tâm sự gì sao? Có thể nói cho ca ca biết được hay chăng?"
Tố Ngưng đi theo sau, cũng không nói thêm cái gì, chỉ mỉm cười nhìn mà thôi.
"A! Ca, huynh tới lúc nào? Sao ta không nghe được tiếng bước chân nha". Thu Phượng lúc này mới giật mình nhìn lại, luống cuống hỏi.
Thiên Vân mỉm cười nhìn nàng, cũng không trả lời nàng, mà lặp lại câu hỏi một lần nữa. "Tiểu Phượng, muội có tâm sự gì sao? Có thể nói cho ca ca biết được hay chăng?"
Thiên Vân không hiểu ra sao, chỉ có thể động viên nàng một câu. "Yên tâm, muội cứ nói ra là được, nếu có thể giúp ta sẽ giúp"
"Ta... Ta nghe Tố Ngưng tỷ nói, ca ca muốn tìm cho ta một tấm chồng, ta là sợ huynh không cần ta nữa, cho nên..." Thu Phượng sắc mặt có chút đỏ, lí nhí nói.
Thiên Vân cùng Tố Ngưng triệt để ngây ra, cuối cùng biến thành cười khổ. Thiên Vân trực tiếp cốc vào đầu em gái một cái, cười mắng. "Muội nói linh tinh cái gì vậy, ta làm sao lại không cần muội được kia chứ? Nếu thực sự muội tìm được lang quân như ý, có thể dẫn hắn cùng tiến về nơi này. Nơi này rộng rãi như vậy, muội có thể thỏa mái sống, không phải sao?"
Thu Phượng nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, hỏi lại. "Ca nói thật sao?"
Thiên Vân gật đầu đáp. "Đương nhiên là thật. Muội nên nghỉ ngơi một chút, cũng không cần nghĩ tới việc trông rau nuôi gà nữa, rảnh rỗi đi lại thăm thú xung quanh liền tốt"
Thu Phượng lập tức gật đầu, cười hì hì chạy về phòng ngủ. Cả tòa lâu này đều là của nàng, ngoài đám khôi lỗi ra, cũng không có thân ảnh nào khác xuất hiện. Bởi vậy Thiên Vân cũng không có lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện gì.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ