Dương Kinh, trong một ngôi tửu lâu xa hoa, có một nam tử toàn thân hắc bào đang không ngừng gắp thức ăn bỏ vào miệng. Kẻ này ngồi trước cửa sổ, vậy mà không thể nào nhìn rõ mặt mũi y ra làm sao, tựa như y cùng phiến thế giới này, không cùng một chiều không gian. Đột nhiên y dừng đũa, ngẩng đầu nhìn về phía Vụ Giao Đảo, lại lật tay lấy ra một ngọn đèn dầu. Ngọn đèn này đã tắt ngấm, trên bấc đèn còn tỏa khói xanh.
"Yến Nam Thiên vậy mà chết. Là cao tầng Thiên Quỳnh Cung phát hiện ra y rồi sao?" Giọng nói của y rất quen, lại chẳng phải U Dạ đây sao.
"Yến Nam Thiên ẩn núp lâu như vậy không bị phát hiện, không lý nào hiện tại lại bị nắn thóp. Vậy chỉ có một khả năng, y là bị kẻ thù giết chết. Yến Nam Thiên một khi ma hóa, thực lực cùng ta không sai biệt lắm, ngoài Nguyên Anh, Sinh Hoa ra, liệu còn có ai là đối thủ của y đây?" U Dạ lẩm bẩm một hồi, cuối cùng đứng dậy, bước ra một bước, thân hình lập tức tan biến. Điều kì lạ là, những vị thực khách ngồi xung quanh, không ai để ý tới có một người vừa mới biến mất.
Vừa đi được một đoạn, Thiên Vân liền để ý thấy, tu sĩ Thiên Quỳnh Cung hôm nay qua lại rất đông, vẻ mặt khẩn trương cực kỳ, dường như có đại sự nào đó vừa mới phát sinh. Đoán rằng, sự tình chín phần mười có liên quan tới Yến Nam Thiên, hắn cũng lười đi hỏi, chỉ một mực tiến về Tàng Thư Lâu. So với chuyện này, việc khôi phục thọ mệnh mới là điều quan trọng.
Thiên Vân một đường bay nhanh, chỉ một thoáng đã đi tới Tàng Thư Lâu. Với thân phận đạo tử, Thiên Vân chẳng khác nào thánh tử, thánh nữ, muốn xem một ít điển tịch cùng công pháp, chính là chuyện hết sức đơn giản.
Tiến vào Tàng Thư Lâu, Thiên Vân lập tức xuất ra một miếng lệnh bài màu đỏ, hướng vị trung niên quản sự đưa tới.
Quản sự nơi này là một người đàn I5za7e ông trung niên, tuổi tác tầm bốn mươi, cũng biết thân phận Thiên Vân đặc biệt, chỉ quét qua lệnh bài một cái, liền gật đầu nói. "Đạo tử có thể tùy ý dạo qua lầu một đến lầu bốn. Thời gian tối đa hai canh giờ, nếu đạo tử tìm được công pháp ưng ý, cứ trực tiếp mang đi là được. Mỗi lần học tập, đạo tử tối đa có thể lấy đi bốn loại công pháp hoặc thuật pháp. Đạo tử! Xin mời"
Thiên Vân cũng không muốn học tập công pháp, hắn chỉ muốn dừng lại tại lầu một, tìm đọc các loại điển tịch mà thôi. Nghe giải thích xong, hắn liền chắp tay bái một cái, lập tức hướng vào trong lâu mà đi.
Tàng Thư lâu cùng Tàng Kinh các của Lạc Diệp Tiên Tông có chút tương tự. Dưới lầu một chủ yếu bày các loại điển tịch, các loại tu tiên thường thức. Khác biệt duy nhất, nơi này chủ yếu giảng giải về con đường Nghịch tu, không giống như Lạc Diệp Tiên Tông, chủ yếu nói về con đường Thuận tu.
Thiên Vân căn bản không thèm quan tâm mấy thứ này, hắn trực tiếp tìm tới nơi giới thiệu những kiến thức về đan dược. Trong tu chân giới, Nghịch tu cùng Thuận tu tuy rằng con đường khác biệt, nhưng trong đó vẫn có không ít điểm chung. Ví dụ như trận pháp, đan đạo, phù đạo. Những môn học vấn này cả hai có sự tương đồng tới bảy, tám phần. Tuy rằng các loại đan dược tăng cao tu vi, đề thăng pháp lực cách luyện chế có khác, chẳng qua về vấn đề thủ pháp luyện chế, căn bản đều chung một nguồn gốc. Nhất là những đan dược tăng cao tuổi thọ, duy trì dung mạo, cả hai bên đều giống nhau. Dù sao những loại đan dược này đều dùng làm phụ trợ, rất ít đan đạo tu sĩ thừa hơi đi sửa chữa.
Thiên Vân tìm đọc hơn một canh giờ, lại chẳng phát hiện được thứ gì hữu ích.
Về việc ăn quá nhiều đan dược, cơ thể sản sinh kháng tính chắc chắn không phải. Thiên Vân sử dụng đan dược cực ít, Diên Thọ đan ăn 2 viên, Cửu Chuyển Bồi Niên đan cũng ăn 2 viên, không lý nào lại sinh ra kháng tính. Thế nhưng vì cái gì hắn lại không thể bù đắp thọ mệnh, việc này chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó gây nên.
Lại một canh giờ nữa qua đi, Thiên Vân uể oải rời khỏi Tàng Thư lâu. Mất hai canh giờ tìm hiểu điển tịch, vậy mà một chút manh mối cũng không có.
Về tới Nghênh Khách Cư Xá, Thiên Vân thẳng hướng phòng mình mà đi, mở ra trận pháp, khoanh chân ngồi xếp bằng, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Thọ nguyên đối với người bình thường vô cùng quan trọng, đối với tu sĩ lại càng thêm trân quý. Không phải ngẫu nhiên tu tiên giới lại có câu, "mười năm tiên thiên, phía sau là hậu thiên". Đối với tu sĩ, mười năm đầu đời chính là khoảng thời gian trân quý nhất. Tuổi tác càng dài, tư chất cũng như khả năng đốn ngộ càng kém đi. Tu sĩ không cần biết vì bất cứ lý do gì, chủ quan hay khách quan, nếu mất đi thọ mệnh, sẽ kéo theo tư chất giảm sút, lực đốn ngộ theo đó một mực hạ xuống.
Tu sĩ sẽ lấy cơ sở thọ nguyên mà tính. Người bình thường trung bình có thể sống 60 tới 100 năm. Khai Linh cảnh tu sĩ có thể sống tới 150 năm, Phân Chi cảnh là 300 năm. Mỗi lần đột phá một tầng cảnh giới, thọ mệnh của tu sĩ sẽ tăng gấp đôi.
Nếu tính tổng thọ mệnh hao hụt, Thiên Vân đã mất đi khoảng 115 năm. Tính sơ qua, hắn vẫn còn tới gần 200 năm thọ mệnh, cũng không nên quá mức bi đát mới phải.
Có điều không phải, thọ nguyên bất kể vì cái gì mà mất đi, chỉ cần không phải do thời gian mài mòn, nếu tu sĩ không thể bù đắp, vậy sau này sẽ vĩnh viễn không thể vãn hồi. Nếu Thiên Vân lần nữa đột phá, tuổi thọ của hắn sẽ mất đi không phải là 70 năm nữa, mà là 140 năm. Cứ như vậy nhân lên, con số sẽ càng lớn đến dọa người.
Thiên Vân tư chất đã rất kém, lúc này lại mất đi hơn một phần ba thọ mệnh, vậy hiện tại hắn còn kém tới mức nào nữa?
Thiên Vân âm thầm mang mười tám đời tổ tông Yến Nam Thiên ra hỏi thăm một lượt, lúc này mới hít sâu một hơi, cố gắng duy trì tỉnh táo. Biết rằng hiện tại không thể nhờ vào đan dược phục hồi thọ nguyên, Thiên Vân chỉ còn cách tìm những thiên tài địa bảo khác, hòng bù đắp hao hụt.
Trong tu chân giới, thiên tài địa bảo có thể tăng lên thọ nguyên cũng không ít. Chẳng hạn như Vạn Năm liên tử, Tuế Nguyệt Quả Thụ, Tử La Tham...
Ngoài những loại thiên tài địa bảo, vẫn còn một ít công pháp có diệu dụng tương tự. Tỉ như Trấn Ngục Hóa Thiên Kinh, công pháp này Thiên Vân tìm thấy trong kí ức hệ thống. Tên túc chủ tu tập công pháp này, chính là một kẻ có sở thích làm hắc thủ sau màn. Bởi vì chủ tu nguyền rủa thuật, thế nên hắn mới học tập môn công pháp này. Công pháp này không những có thể bù đắp bản thân thọ nguyên thiếu hụt, hơn nữa mỗi lần đột phá, tự thân thọ nguyên còn tăng thêm một đoạn.
Thiên Vân cũng rất muốn tu tập công pháp này, có điều nó cùng Hạ Thi Phệ Linh Kinh bài xích nhau. Thiên Vân chỉ vừa vận chuyển nửa vòng chu thiên, Hạ Thi Phệ Linh Kinh liền tự động đồng hóa, căn bản không thể luyện.
Những tên túc chủ có sở thích làm hắc thủ sau màn, cũng đều tu tập một ít công pháp tương tự, chẳng qua dù ít dù nhiều, vẫn bị Hạ Thi Phệ Linh Kinh khắc chế. Hiện tại Thiên Vân căn bản vô kế khả thi, nếu muốn tu tập những loại công pháp này, hắn bắt buộc phải tán công.
Thiên Vân cho dù điên, cũng không điên đến mức tự chặt đi gốc rễ của mình. Hắn chỉ có thể nhịn xuống, tìm cách thu vào tay một ít thiên tài địa bảo. Trong túi trữ vật của Thiên Vân còn một ít đồ tốt, chỉ cần tìm nơi bán những thiên tài địa bảo kia, hắn dám chắc có khả năng thu về tay.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Vân lấy ra một viên Trú Nhan đan ăn vào. Không có cách, vẻ ngoài của hắn tuy rằng thay đổi không nhiều, nhưng người tinh ý chắc chắn sẽ nhận ra sự khác biệt. Hiện tại hắn phải khôi phục lại dung mạo, tránh bị cao tầng Thiên Quỳnh Cung phát hiện mánh khóe.
Nuốt xong viên đan dược, Thiên Vân mệt mỏi nằm lên giường, chỉ chốc lát liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm đó Thiên Vân lại lần nữa nằm mơ, hắn mơ thấy một phiến trời sao. Trên bầu trời có một hòn đảo, hòn đảo lớn đến mức có thể sánh ngang với vài viên tinh thần. Hắn thấy được một gốc cổ thụ to lớn, lớn đến mức tán lá của nó có thể che rợp cả vũ trụ bao la vào trong. Rễ cây mọc lan tràn khắp tinh không bao la, thẳng hướng những viên tinh thần đâm vào. Hắn lại thấy một bóng hình mờ ảo, bóng hình ấy đứng bên cạnh gốc cổ thụ, một tay cầm lấy ly trà, tay còn lại cầm một thanh cổ kiếm.
Bóng hình xa lạ không nói không rằng, cứ như vậy nhìn gốc cổ thụ, một lát sau ánh mắt hắn chuyển thành lăng lệ. Hắn vung kiếm chém rụng một cành cây nhỏ, trên cành cây còn có một chú ve.
Những hình ảnh này có chút hư ảo, vô cùng mông lung, Thiên Vân giật mình tỉnh lại, đầu óc không khỏi đau nhói một trận. Hắn lắc lắc cái đầu, mất một lúc mới trở lại bình thường, có điều những hình ảnh kia đã biến mất, hắn triệt để không nhớ gì nữa.
Thiên Vân cau mày, cho dù làm cách nào, hắn cũng chẳng thể nhớ lại những hình ảnh trong lúc ngủ mơ. Tu tiên giả trí nhớ vô cùng mạnh, đừng nói chỉ là một giấc mơ, cho dù cuốn sách dày ngàn trang, chỉ cần thần niệm quét qua liền có thể nhớ như in. Thế nhưng chuyện gì đang xảy ra, chỉ là một giấc mơ, tại sao hắn lại không thể nhớ rõ?
"Có lẽ do thọ nguyên của ta hao hụt quá nhiều, dẫn tới bản thân trí nhớ cũng kéo theo suy giảm". Thiên Vân tự tìm cho mình một lời giải thích, lại đánh ra một đạo pháp thuật. Pháp thuật nhanh chóng biến thành một mặt gương, Thiên Vân nhìn mình trong gương, cùng trước kia đã không sai biệt lắm, thậm chí càng đẹp mắt hơn một ít. Lúc này hắn mới hài lòng, nếu cao tầng Thiên Quỳnh Cung điều tra đến hắn, cũng rất khó phát hiện mánh khóe gì.
Đang tính tìm Lý Hạo nói chuyện một phen, đúng lúc này bên ngoài truyền tới một giọng nói trầm khàn. "Đạo tử không biết có ở trong phòng hay không? U Mộng lão tổ cho mời đạo tử tiến về Thiên Mộng lâu một chuyến. Ngài nói có việc cần trao đổi với đạo tử"
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ