Với tốc độ phi hành nhanh như vậy, đoạn đường tiến về Vụ Giao Đảo hiển nhiên sẽ rút ngắn hơn không ít. Thiên Vân áng chừng, cả đoạn hành trình, cùng lắm mất tầm hơn hai tháng là đến.
Phi kiếm này bên ngoài có khắc phòng hộ trận pháp. Cương phong căn bản không thể lọt vào bên trong, tất cả chỉ cần chú ý quan sát một chút, không quá buông lỏng liền sẽ không sao.
Thiên Vân nhàm chán không có việc gì làm, thế là lại lấy ra một ít ngọc giản, thần niệm rót vào, bắt đầu xem xét. Những ngọc giản này đều ghi lại các tri thức về trận pháp, phù chú. Thiên Vân muốn từ những thứ này, tìm kiếm một chút manh mối đột phá Thiên Diễn Thuật. Đoạn thời gian này, Thiên Vân đã ẩn ẩn tìm được phương pháp phá giải, có điều luôn luôn thiếu một chút.
Thiên Tùng Tử thấy Thiên Vân vùi đầu học tập, cũng không nói gì, thậm chí còn mỉm cười. Có điều Nguyên Phụng lại khác, nàng thấy Thiên Vân một bộ con mọt sách, không khỏi khó chịu.
"Làm sao? Tiểu tử này làm gì có lỗi với ngươi hay sao?" Thiên Tùng Tử thấy Nguyên Phụng thỉnh thoảng nhìn Thiên Vân cau mày, không khỏi nghi vấn hỏi.
"Cái này! Cũng không có gì a". Nguyên Phụng đỏ mặt, có chút luống cuống, lí nhí nói.
Thiên Tùng Tử là ai, làm sao không phát hiện hậu bối có tâm sự. Ông nhìn Nguyên Phụng, lại nhìn Thiên Vân, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. "Tiểu tử này cũng thật biết gây phiền phức, khí vận đã không ra sao, dung mạo lại còn đẹp như vậy. Nữ nhân gặp được hắn, mười người được mấy người có thể tự kiếm chế đây? Cũng may hắn không có hoa tâm, nếu hắn dám một chân đứng ba bốn thuyền, chỉ sợ sớm muộn sẽ gặp sát kiếp"
"Ngươi cũng đừng nên đánh chủ ý tới hắn, hiện tại tiểu tử này đã có đạo lữ. Ngươi sau này sẽ kế thừa y bát của ta, không nên nuôi ý định làm người thứ ba". Thiên Tùng Tử nhìn nàng, nghiêm nghị nói.
"Tổ phụ! Ta không có đánh chủ ý gì tới hắn nha, ngài làm sao lại nói như vậy chứ?" Nguyên Phụng vội vã phủ nhận.
"Thật sao? Ngươi dám nói chưa từng đánh chủ ý sao?" Thiên Tùng Tử tủm tỉm cười, hỏi.
Nguyên Phụng ngẩn ngơ, muốn nói chưa từng, lại nói không ra lời.
"Tiểu tử này rất không tệ, thế nhưng khí vận rất kém, nếu muốn tốt cho cả hai, tốt nhất đừng nên thân cận hắn quá. Ngươi lần trước bại trận, biết vì sao không?" Thiên Tùng Tử khuyên nhủ một câu, sau đó liền đổi chủ đề.
Nguyên Phụng còn muốn phản bác một chút, có điều không biết nói thể nào. Lại nghe tổ phụ nói sang việc khác, lúc này mới trả lời. "Tại ta thực lực không đủ, làm tổ phụ thất vọng rồi"
Thiên Tùng Tử thở dài lắc đầu, nhìn sang Thiên Vân, nói. "Hắn thực lực mạnh không?"
"Mạnh". Nguyên Phụng gật đầu, nàng đã chứng kiến Thiên Vân đấu pháp, có thể nói tuổi trẻ đệ nhất nhân.
"Ta nói hắn không mạnh, ngươi tin sao?" Thiên Tùng Tử lại hỏi.
Nguyên Phụng không trả lời, chỉ lắc đầu.
"Ngươi không tin cũng đúng, trong Long Phụng Tiên Bảng, hắn đã dùng bản sự chứng minh. Trong số những người có mặt tại nơi đó, hầu như không ai địch lại. Có điều, nếu ngươi lịch duyệt đủ nhiều, cũng đủ thông minh, ngươi so với hắn, càng phải mạnh hơn không ít". Thiên Tùng Tử nhìn vào mắt Nguyên Phụng, chắc chắn nói.
Nguyên Phụng nghe vậy thì ngẩn ra, có chút không hiểu thế nào. Nàng muốn nói lời phản bác, lại nhất thời không tìm được từ thích hợp. Nàng lịch duyệt đúng là rất tệ, kiến thức cũng chỉ nửa vời, cho dù tốc độ tu luyện vô cùng nhanh, thế nhưng nàng chưa từng vận dụng được tất cả tiềm năng của bản thân.
"Ngươi nhìn hắn một chút, rõ ràng thực lực mạnh, vậy mà vẫn không ngừng học tập, không ngừng bổ sung tri thức. Ngươi có tu vi, lại không chịu tìm cách thuần phục nó, đến cuối cùng ngươi vẫn chỉ là kẻ yếu mà thôi". Thiên Tùng Tử mỉm cười, hướng Nguyên Phụng giải thích.
"Ý tổ phụ là, ta chỉ cần ra ngoài lịch luyện, cũng đọc thêm một chút sách, liền có thể giống như hắn, thực lực đại trướng?" Nguyên Phụng có chút khó tin hỏi.
"Không dám nói đại trướng, nhưng nếu ngươi trải qua sinh tử, thực lực sẽ mạnh hơn không ít. Thiên Vân xuất thân phàm nhân, trải qua biết bao nhiêu trận gió tanh mưa máu mới có ngày hôm nay. Ngươi tưởng rằng, hắn sinh ra đã là thiên tài trong lĩnh vực chiến đấu được hay sao?" Thiên Tùng Từ gật đầu, lại lắc đầu nói.
Nguyên Phụng nghe vậy thì gật đầu, cũng không có nói gì thêm.
Thấy Nguyên Phụng gật đầu, xem như đồng ý với cách lý giải của mình, Thiên Tùng Tử không khỏi mỉm cười.
Thiên Tùng Tử sống đã thật lâu, hậu nhân đã truyền qua bảy tám đời, đáng tiếc lại không có kẻ nào có thể bước vào tiên đạo. Thiên Tùng Tử cho dù là Sinh Hoa cảnh, lại chẳng thể vì hậu nhân nghịch thiên cải mệnh.
Hơn 20 năm trước, trong tộc truyền tin tới, nói rằng phát hiện ra một nữ oa đạp vào tiên lộ. Thiên Tùng Tử vui mừng quá đỗi, lập tức trở về xem xét. Càng khiến Thiên Tùng Tử hưng phấn là, nữ oa này vậy mà tư chất cực phẩm, linh K9D5L chủng cũng là Lạc Tiên Thụ, so sánh với Long Đằng Thụ, không hề kém hơn chút nào.
Nguyên Phụng được Thiên Tùng Tử đưa về tông, trực tiếp tiến nhập hàng ngũ chân truyền. Tư chất của nàng rất mạnh, không những tu vi thần hồn của nàng rất mạnh, thậm chí thân thể của nàng cũng không yếu chút nào. Có điều, bởi vì cao tầng Lạc Diệp Tiên Tông biết nàng là hậu nhân của Thiên Tùng Tử. Nàng ở trong Lạc Diệp Tiên Tông, chẳng khác gì một cô công chúa, được tất cả nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cũng bởi vì nàng thân phận đặc biệt, không một ai dám làm phật ý nàng. Lâu ngày tính tình của nàng có chút tùy ý, không ưa trói buộc. Lại không ai dám đưa nàng ra ngoài lịch luyện, thành ra tu vi của nàng rất cao, nhưng thực lực của nàng lại thấp đến đáng thương.
20 năm, đối với Sinh Hoa cảnh tu sĩ, cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Nhiều khi một lần bế quan, có thể dài gấp ba bốn lần số đó. Lúc Thiên Tùng Tử xuất quan, biết được hậu nhân tính tình có chút dã, chỉ biết cười trừ.
Lần này Thiên Tùng Tử muốn đưa Nguyên Phụng cùng đi Vụ Giao Đảo có hai mục đích. Đầu tiên là muốn để nàng lịch luyện một phen. Thứ hai chính là muốn nàng tới bái tế miếu Long Quân. Tin đồn, miếu Long Quân bên trong Vụ Giao Đảo có cất giấu bí mật. Nếu thật sự có thể phá giải, không mong tu vi tăng mạnh, chỉ cần nàng hiểu được phương pháp đột phá Tứ Tiết, vậy không gì tốt hơn.
Thiên Tùng Tử cũng chỉ ôm một chút may mắn mà thôi, từ thời cổ đại đến nay, bí mật trong miếu còn chưa ai có thể giải, ông cũng không tin Nguyên Phụng sẽ có thể hiểu được.
Chuyến đi kéo dài gần ba tháng, Thiên Vân ngoài việc đọc sách, cuối chặng đường cũng được Thiên Tùng Tử chỉ bảo một ít vấn đề tu luyện. Tuy Thiên Vân đã từng dừng lại ở cảnh giới Sinh Hoa, thế nhưng đó cũng chỉ là trong thế giới bàn cờ. So sánh với thế giới thực tại, vẫn có một chút khác biệt. Tuy rằng khác biệt rất bé nhỏ, nhưng nếu không cẩn thận chú ý, chỉ sợ trong lúc đột phá sẽ gặp nguy hiểm.
Thiên Vân đối chiếu những gì Thiên Tùng Tử lý giải, cùng với kinh nghiệm bản thân, lòng tin càng lúc càng tăng. Hiện tại hắn có bảy thành nắm chắc, sẽ đột phá Phong Thân cảnh thành công.
Bảy thành tỷ lệ, có thể nói cao không hợp thói thường. Một người bình thường cho dù có đan dược, thiên tài địa bảo phụ trợ, tỷ lệ cùng lắm chỉ tới năm thành mà thôi. Thiên Vân không dựa vào đan dược, nắm chắc bảy thành khả năng, đã là vô cùng trâu bò.
Vụ Giao Đảo cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, ngưng thần nhìn kĩ, tất cả không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Đảo này to lớn vô cùng, so sánh với Dương Kinh, còn phải lớn hơn gấp ba. Đảo này sở dĩ được đặt tên Vụ Giao Đảo, bởi vì nơi này quanh năm sương mù phủ kín, ngay cả thần niệm tu sĩ, cũng khó lòng xâm nhập quá sâu. Nghe nói năm đó, vị vương tử thứ 20 cùng một đầu ma xà đại chiến ba mươi ngày đêm.
Đầu ma xa này thực lực siêu cường, gần chết lại bất ngờ đột phá, biến thành ma giao. Sau cùng, vị vương tử phải nhờ tới vài vị huynh đệ khác giúp sức, mới có thể chém giết đầu ma giao này.
Đầu ma giao sau khi chết, máu huyết cùng xương cốt của nó lập tức tan rã, hòa vào trong đất. Từ đó trở đi, nơi này quanh năm bốc lên sương mù. Vương tử chứng kiến cảnh này, sợ đầu ma giao sẽ tái sinh, đành lựa chọn lưu lại thủ hộ. Cũng chính vị vương tử này đã đặt tên cho đảo là Vụ Giao, con dân Bách Việt cũng vượt biển, tới đây sinh sống.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm