Chín tháng thời gian, đối với phàm nhân có thể nói khá dài, nhưng đối với tu sĩ, nó cũng chỉ bằng với một lần tu luyện mà thôi. Thiên Vân bởi vì lo lắng sư phụ cùng các vị lão tổ truyền gọi, cũng không dám tu luyện, mà tiến về Tàng Kinh Các, vùi đầu đọc các loại điển tịch.
Thiên Vân mấy năm này tính cách có chút xao động, hay lo được lo mất. Trước đây hắn là người vô cùng trầm tĩnh, làm việc gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, quyết không nóng vội. Thế nhưng trong lúc bất tri bất giác, hắn lại muốn hối thúc mình phải đẩy nhanh tu luyện. Lúc đầu hắn còn chưa có phát giác, mãi tới lúc Triệu Lập cùng vị thủ vệ Vạn Pháp Trì đề điểm, hắn mới giật mình tỉnh ngộ.
Bản thân Thiên Vân tư chất tu tiên thế nào, hắn nắm rõ hơn ai hết. Nếu nói tệ hại cũng không phải, có điều quyết không giống hạng người thiên tài. Hắn dựa vào Hạ Thi Phệ Linh Kinh, đi được đến bước này đã là rất tốt. Thế nhưng trải qua ngàn tỷ luân hồi, hắn lại tự cho mình cái suy nghĩ, mình cùng thiên kiêu chỉ hơn không kém. Có lẽ chính bởi vì loại tự mãn này, hắn đã suýt chút nữa lạc đường.
Thiên Vân quyết định không tu luyện, chỉ vùi đầu trong thư quyển, như vậy cũng giúp ích cho tâm tình hơn một chút. Từ đó trở đi, các đệ tử của Lạc Diệp Tiên Tông thường xuyên thấy Thiên Vân xuất hiện. Lúc thì hắn ở lầu một Tàng Kinh Các, lúc lại ở trên lầu ba, lầu bốn. Bọn họ cũng biết Thiên Vân đã là đạo tử, thân phận lớn hơn họ không ít, mỗi lần gặp hắn, cả đám lại cúi đầu chào hỏi. Thiên Vân không bởi vì mình thân vận tôn quý mà khinh thường người khác, ai bắt chuyện cũng cười gật đầu, hòa ái dễ gần, không hề có cái loại cao cao tại thượng.
Lâu dần, vị đạo tử của cả tu chân giới Đại Việt, hình tượng càng tốt hơn trong mắt các vị sư đệ, sư muội. Tuy tu vi của hắn không mạnh, đổi lại thực lực siêu cường. Các sư đệ, sư muội thỉnh thoảng còn hướng hắn học tập. Thiên Vân biết gì liền đáp, quyết không nói nhảm. Có điều bởi vì hai lần bị hệ thống dung hợp, kiến thức của Thiên Vân cũng thật là nhiều, hầu như chưa từng làm các vị sư đệ, sư muội thất vọng. Bọn họ cũng rất tò mò, không biết vì sao Thiên Vân lại biết nhiều về việc tu luyện như vậy, hắn chỉ giơ một ít thư quyển ra mà nói. "Đọc một chút sách, ra ngoài lịch luyện, các ngươi liền có thể giống như ta"
Cứ như vậy, nhoáng cái đã qua nửa năm. Nửa năm này, Lý Hạo cũng thỉnh thoảng truyền gọi Thiên Vân tới, chủ yếu là bàn chuyện hôn lễ, số ít là kiểm tra kiến thức trận pháp của hắn có tiến bộ hay không.
Thiên Vân vùi đầu trong Tàng Kinh Các, cũng không quên tìm hiểu trận pháp, phù pháp. Mỗi lần Lý Hạo kiểm tra, hắn đều có thể đáp trôi chảy, thậm chí bày trận, vẽ phù chú, hắn gần như không thua gì sư tôn.
Lý Hạo càng nhìn Thiên Vân, nội tâm càng là vui vẻ. Năm đó bởi vì các vị mạch chủ khác không muốn ra tay tranh đoạt, cuối cùng lại nhường cho hắn thu được một vị đệ tử giỏi. Đệ tử của hắn không chỉ thực lực khủng bố, phương diện trận pháp, phù chú cũng là yêu nghiệt khó có thể tưởng tượng.
Hôm nay Thiên Vân lại bị Lý Hạo truyền gọi, có điều không giống mọi khi, lần này ông gọi hắn tới Nghị Sự Điện. Thiên Vân đoán rằng thời gian khởi hành đã tới, vội vàng trả lại sách vở điển tịch, thẳng hướng Nghị Sự Điện mà đi.
Tiến tới đại điện, không ít cao tầng Lạc Diệp Tiên Tông đã có mặt, mặt mũi đều mang theo vẻ vui mừng. Cao cao ngồi trên ghế chủ vị, đúng là Thiên Tùng Tử, bên cạnh còn có Diêu Thanh Hồng. Hai bên đại điện bày một ít hộp ngọc, cùng rương hòm, bên trên còn phủ vải đỏ, không biết trong đó chứa vật gì.
Diêu Thanh Hồng từ lúc đột phá Sinh Hoa, vẫn một lòng bế quan củng cố cảnh giới. Hiện tại có lẽ đã củng cố tốt, lần nữa đi ra, coi như chúc mừng một phen.
Thiên Vân vẫn như mọi khi, vừa tiến vào điện liền chắp tay, chào hỏi từ trên xuống dưới, không dám có lấy một chút kiêu căng.
Thiên Tùng Tử cùng Diêu Thanh Hồng thấy thế, trong lòng không khỏi vui vẻ. Bọn họ cũng rất thưởng thức thái độ làm người của tên đệ tử này, cho dù hiện tại thân phận cao quý, lại không hề tỏ vẻ kiêu ngạo.
"Tốt rồi! Lần này gọi ngươi tới chắc ngươi cũng đoán ra được một chút. Thiên Quỳnh Cung cùng đất liền khoảng cách rất xa, hiện tại chúng ta lên đường xem như vừa vặn thời gian. Ngươi thân là đạo tử, đáng ra phải có thật nhiều người cùng tới tham dự mới đúng. Có điều người biết đó, ma môn hiện tại đang điên cuồng vây quét tu sĩ chính phái, nếu chúng ta tản đi quá nhiều lực lượng, chỉ sợ sẽ bị bọn chúng tiến hành tập kích sơn môn. Lạc Diệp Tiên Tông sẽ do ta cùng Lý Hạo chủ trì, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?" Thiên Tùng Tử mỉm cười gật đầu, lúc này mới nói.
Thiên Vân cũng hiểu tình hình hiện tại rất căng thẳng, không dám có chút oán trách, chắp tay nói. "Được lão tổ cùng sư tôn chủ trì, đã là vinh hạnh của đệ tử. Cảm tạ IVVrET lão tổ, cảm tạ sư tôn đã thành toàn cho ta"
Lý Hạo vui vẻ gật đầu, cũng không nói gì. Chư vị mạch chủ cùng trưởng lão thì mặt mày hớn hở, cũng hướng về Thiên Vân ôm quyền chúc mừng một phen. Thiên Vân hiện tại địa vị cực cao, so với bọn họ thậm chí còn hơn một ít, không ai dám lãnh đạm.
Thiên Vân thấy vậy cũng ôm quyền, không hề để bụng chuyện trước kia. Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã không còn là kẻ chỉ biết tranh cường háo thắng. Năm đó bọn họ không chọn hắn, bởi vì hắn tiềm lực thực sự kém. Giờ đây đã khác, hắn đã cùng bọn họ tương đương, cũng không phải không thể đột phá Phong Thân, bọn họ hiển nhiên sẽ phải khách khí. Nhân tình thế thái, làm sao có thể tránh được những suy nghĩ chủ quan. Nếu cứ nhìn vào mặt xấu, bỏ đi mặt tích cực, vậy sau này sẽ càng khó sống.
Thấy Thiên Vân khuôn mặt tươi cười, không có tính toán chuyện năm xưa, chư vị mạch chủ mới thở ra một hơi, trong lòng không khỏi cảm thán. "Kẻ này quá am hiểu lòng người, thật không dám nghĩ, hắn năm nay mới chỉ gần 45 tuổi mà thôi. So sánh với vài lão quái, có lẽ còn phải thành thục được nhiều"
Thiên Vân không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, có điều thấy toàn trường đều vui vẻ, hắn cũng là thở ra một ngụm khí. Sống trên đời, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chỉ vì vài chuyện nhỏ nhặt, không ngừng tính toán với nhau, quả thực vô cùng mệt mỏi.
"Thiên Vân!" Thiên Vân đang cùng đám người ta một câu, người một câu. Giọng Diêu Thanh Hồng lại bất chợt vang lên.
Thiên Vân giật mình, vồi vàng cung kính nói. "Đệ tử tại! Không biết lão tổ có gì chỉ bảo?"
"Năm đó ta ra tay ngăn cản ngươi, hiện tại ngươi còn để bụng hay không?" Diêu Thanh Hồng tủm tỉm cười, miệng hỏi.
"Đệ tử nào dám để bụng, lão tổ xin đừng bận tâm". Thiên Vân vội vàng chắp tay. Tuy rằng năm đó hắn bất mãn với cách làm của Diêu Thanh Hồng. Có điều sau khi biết nàng ra tay ngăn cản, mục đích là muốn cứu hắn, Thiên Vân làm sao còn để bụng được đây.
Diêu Thanh Hồng nghe vậy, không khỏi gật đầu một cái, lại nói. "Hôn lễ đại điển là chuyện hệ trọng, cũng không thể không có một vài bằng hữu đi cùng. Ngươi trong tông quen biết những ai, nếu thấy hợp lý có thể mời họ cùng đi. Dù sao thân là đạo tử, cũng không thể một thân một mình đi tới Thiên Quỳnh Cung được"
"Cái này!" Thiên Vân hơi sững người, nhất thời không nghĩ ra được cái tên nào cả. Bằng hữu của hắn trong tông rất ít. Trương Hạo Nhiên thì bị hắn giết, Vân Hà lại có tình cảm với hắn, mới nàng đi cùng xem ra không ổn. Về phần Nguyên Phụng, nàng này hiện tại xem thường hắn còn không hết, làm sao có thể hạ mình cùng đi với hắn đây.
Thiên Vân cái trán không khỏi đổ mồ hôi, liếc mắt nhìn về hàng ghế chân truyền, có chút đắng chát. Nghiêm Trấn thì lúc nào cũng hướng về Vân Hà, mời hắn đi cùng xem như không có hi vọng. Hiện tại chắc chỉ còn Dương Cầm Long, Dương Cầm Hổ mà thôi. Thiên Vân lại ngẫm nghĩ một hồi, nhớ tới nội môn quản sự Trương Tấn, người này cũng có thể xem là bằng hữu đi. Tính qua tính lại, cũng chỉ có ba người mà thôi. Thiên Vân rất muốn mời Triệu Lập cùng đi. Có điều người này tuổi tác hơi cao một ít, đi theo với danh nghĩa bằng hữu, thật sự không thể nói nổi.
Cũng chẳng thể tìm thêm được ai, Thiên Vân cười khổ nói. "Đệ tử giao tế có chút kém, nhất thời cũng chỉ mời được ba người mà thôi"
Đám người nghe vậy, không khỏi xoa xoa cái trán, thầm nghĩ. "Ngươi cứ chọn đại một vài người là tốt rồi, ai bảo ngươi cứ phải bằng hữu mới có thể mời a? Đây chỉ là tượng trưng thôi, ngươi hiểu hay không?"
Thiên Vân trước giờ nào có tham gia hôn lễ, làm sao biết mấy việc này, cũng chỉ biết xấu hổ cúi đầu.
"Ài! Vậy ngươi nói xem, ba người đó gồm những ai?" Diêu Thanh Hồng lắc đầu, có chút không thể nói nổi.
"Dương Cầm Long hai huynh đệ, cùng với nội môn quản sự Trương Tấn". Thiên Vân kính cẩn đáp.
Toàn trường nghe xong, lặng ngắt như tờ. Hai huynh đệ Dương Cầm Long, Dương Cầm Hổ càng là mộng bức, thầm hỏi. "Chúng ta thật sự thân thiết như vậy a?"
Vân Hà nhìn sang Thiên Vân, có chút buồn bực không vui.
Nghiên Trấn tuy vui vẻ vì Thiên Vân không điểm danh Vân Hà, lại buồn bực vì. Thiên Vân thà điểm danh Dương Cầm Long hai vị huynh đệ, lại chẳng buồn đoái hoài đến hắn.
Nguyên Phụng hiện tại đã biết Thiên Vân mạnh như thế nào, cũng không còn quá mức khinh thường. Nhưng thấy Thiên Vân không chọn mình, cũng có chút không vui.
Thấy toàn trường vẻ mặt cổ quái, Thiên Vân thật không biết làm sao, đỏ mặt cúi đầu. Nếu cho hắn cơ hội lựa chọn, hắn sẽ không tổ chức cái gì hôn lễ đại điển, cứ như vậy ở chung là tốt rồi, tổ chức làm cái gì a?
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm