Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 194: Cùng tiến về Lạc Diệp Tiên Tông



Thức tỉnh nhanh hay chậm, có lẽ là do thần hồn mạnh yếu. Thiên Vân sau khi tỉnh lại không được bao lâu, Tố Ngưng cũng chỉ mất vài phút liền mở mắt. Trên môi nàng lúc này treo một nụ cười tươi, hiển nhiên thu hoạch của nàng không phải là nhỏ.

Sau khi Tố Ngưng tỉnh lại, những người khác cũng lục tục mở mắt. Ngoài ý muốn chính là, người thứ ba thức tỉnh thế mà không phải Vô Tâm hòa thượng. Y thần hồn có lẽ không mạnh, trong mười người hắn đến cuối cùng mới là người mở mắt. Người thứ ba lại là Hoàng Tôn Thiên, rồi đến Yến Nam Thiên, Lý Tuyết Kỳ.

Sau khi toàn bộ tỉnh lại, lúc này Thiên Tùng Tử mới hắng giọng, nói. "Mười người các ngươi, dù ít dù nhiều cũng đã được Long Thần chúc phúc. Hiện tại tới lúc tiếp nhận phần thưởng của ba vị trí đầu"

Ba người Thiên Vân, Tố Ngưng cùng Vô Tâm nghe vậy, lập tức đứng thẳng, chờ đợi được nhắc tên.

Thiên Tùng Tử cũng không rào trước đón sau, bàn tay lóe một cái, xuất ra ba cái hộp ngọc. Ba hộp ngọc này bồng bềnh trôi trước mặt ông ta, thỉnh thoảng còn tỏa ra ánh sáng dìu dịu. "Vô Tâm, ngươi thực lực không sai, tu vi cùng không phải thấp, hi vọng những tài nguyên này sẽ giúp ngươi đạp vào Sinh Hoa"

Thiên Tùng Tử nhìn thẳng vào mắt Vô Tâm hòa thượng, ngữ trọng tâm trường nói. Ngay sau đó, ngón tay ông ta liền điểm vào một hộp ngọc. Hộp ngọc lập tức bay tới trước người Vô Tâm hòa thượng, lặng yên trôi nổi.

Vô Tâm hòa thượng vội vã cúi đầu, miệng nói. "A di đà phật! Đa tạ các vị lão tổ"

"Đây là thứ ngươi nên được, hi vọng một ngày không xa chúng ta có thể gọi nhau hai tiếng đạo hữu". Tàng Kiếm Lão Nhân mỉm cười, gật đầu nói.

Ba người khác cũng gật đầu, xem ra bọn họ rất để tâm tới hòa thượng này.

Vô Tâm hòa thượng nghe thế có chút kinh sợ, vội vàng nói. "A di đà phật! Tiểu tăng sẽ cố hết sức"

Thiên Tùng Tử gật đầu, cũng không để ý hắn nữa, mà quay sang Tố Ngưng, mở miệng nói. "Tố Ngưng! Ngươi thực lực cao tuyệt, cơ duyên cũng không ít. Đại Việt đáng ra phải vì ngươi bỏ hết tâm huyết. Đáng tiếc con đường Nghịch Tu chúng ta chẳng thể giúp được nhiều, ngoại trừ tài nguyên cùng các loại thuật pháp, con đường sau này cũng chỉ có thể dựa vào ngươi đi tranh"

"Tiền bối quá lời. Thiên Quỳnh Cung cũng chỉ vừa trở lại cố hương, còn chưa làm gì được cho đất nước, sao dám lên tiếng đòi hỏi. Nghịch tu hay Thuận tu, cuối cùng cũng chỉ là lý niệm mà thôi. Đến sau cùng, chúng ta vẫn là người Đại Việt, vì con cháu đời sau, cố gắng vượt qua đại kiếp, không phải sao?" Tố Ngưng cúi đầu, không kiêu không ngạo, thành tâm mà nói.

"Rất tốt! Ngươi hiểu được như vậy là tốt rồi. Hiện tại tu chân giới đứng trước đại kiếp, chúng ta chỉ sợ sẽ khó giữ lấy mình. Chỉ có đoàn kết một lòng, may ra mới giữ được một chút hương hỏa. Chuyện của ngươi cùng Thiên Vân, ta và Minh Hàn đạo hữu đã có tính toán. Sau khi trở lại, ta sẽ cho người chuẩn bị sính lễ. Về phần các ngươi lựa chọn lưu tại nơi nào, chúng ta sẽ không can thiệp. Chỉ mong hai người các ngươi cố gắng tu luyện, sớm ngày đạp vào Sinh Hoa, Nguyên Anh, vì Đại Việt ra một phần lực". Thiên Tùng Tử mỉm cười gật đầu, nhìn nàng, lại nhìn Thiên Vân nói.

Thiên Vân còn đang đợi đến lượt mình nhận thưởng, nghe Thiên Tùng Tử nói như vậy, vẻ mặt không khỏi cứng đờ. Có điều khuôn mặt rất nhanh chuyển thành mừng như điên, vội vàng cúi đầu hành lễ nói. "Đa tạ lão tổ thành toàn"

"Đa tạ tiền bối thành toàn". Tố Ngưng cũng vội vàng hành lễ, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Lại nhìn thấy cô cô cùng Thiên Vân cũng rất vui vẻ, lúc này nàng mới thở ra một hơi.

Trong tràng không khí nhất thời hòa hoãn hơn không ít, một số người còn hướng Thiên Vân cùng Tố Ngưng nói lời chúc mừng. Duy chỉ có Yến Nam Thiên là không nói gì, thần tình lạnh nhạt.

Thiên Quỳnh Cung ai cũng biết, Yến Nam Thiên từng công khai theo đuổi Tố Ngưng. Nay thấy hắn tỏ vẻ không vui, mọi người cũng có thể hiểu được.

Thiên Tùng Tử cười ha hả, lập tức phất tay, hai hộp ngọc liền rơi vào trong tay Tố Ngưng. "Các ngươi đã được trưởng bối chấp thuận, hiện tại chỉ thiếu tổ chức hôn lễ U66Aa đại điển nữa thôi. Các ngươi giờ này cũng coi như đạo lữ. Tiểu tử này tu luyện rất chậm, có lẽ là do tư chất hắn không tốt, cũng có thể do khí vận hắn kém. Hiện tại hắn đã được khí vận gia trì, sau này ngươi hãy cố gắng đốc thúc hắn tu luyện một chút. Phần thưởng của hắn, cứ lưu tại chỗ của ngươi đi"

Thiên Vân một mặt mộng bức, có điều cũng không phản đối.

Tố Ngưng nhìn Thiên Tùng Tử, lại nhìn Thiên Vân. Thấy đạo lữ không lên tiếng phản đối, nội tâm nàng không khỏi xông lên một trận ngọt ngào. Nàng mỉm cười, đưa tay bắt lấy hai hộp ngọc, sau đó cùng với Thiên Vân hướng bốn vị lão tổ nói một tiếng. "Đa tạ!"

"Tốt rồi! Hiện tại thi đấu đã kết thúc, từ nơi này trở về môn phái sẽ nhanh hơn nhiều. Các ngươi có thể tự mình trở về". Thiên Tùng Tử thấy tất cả đã không sai biệt lắm, lúc này mới phất tay, ý bảo đám tiểu bối có thể tự trở về.

Đám người Thiên Vân nghe vậy liền ôm quyền, duy chỉ có Tố Ngưng cùng Yến Nam Thiên không nhúc nhích. Hai người xuất thân từ Vụ Giao Đảo, khoảng cách từ đây đi ra ngoài biển đảo rất xa, lưu lại lợi dụng truyền tống trận trở về, sẽ nhanh hơn không ít.

Thấy Tố Ngưng còn lưu lại, Thiên Vân đang muốn đi, lần nữa khựng bước chân. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn hướng Tố Ngưng truyền âm nói. "Nàng có thể cùng ta tiến về Lạc Diệp Tiên Tông một chuyến được hay không?"

Tố Ngưng hơi ngẩn ra, có chút khó hiểu, nhưng cũng không lập tức từ chối, nà hướng cô cô truyền âm hỏi ý. Thiên Vân chỉ thấy Minh Hàn Tiên Tử có chút nhíu mày, lúc sau lại giãn ra, cuối cùng gật đầu.

Thấy Minh Hàn Tiên Tử gật đầu, Thiên vân liền biết ải này coi như qua, nội tâm không khỏi vui vẻ.

Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói của Minh Hàn Tiên Tử. "Tiểu tử, hai người các ngươi hiện tại đã coi như đạo lữ, ta sẽ không cấm đoán các ngươi. Có điều ngươi phải hiểu, hiện tại là thời kỳ khẩn trương, các ngươi cần cố gắng tăng lên thực lực. Song tu cho dù tốt, có điều nếu trầm mê, sau này cả hai sẽ không thể tự mình tu hành, tu vi sẽ càng lúc càng thả chậm. Lời ta nói, ngươi hiểu rồi chứ?"

Thiên Vân vẻ mặt mộng bức. Hắn sở dĩ yêu cầu Tố Ngưng cùng mình tiến về Lạc Diệp Tiên Tông, chủ yếu là muốn giới thiệu nàng với muội muội. Cũng cho Thu Phượng một cái chứng cứ, sau này muội muội sẽ không thể nói bởi vì hắn chưa thành hôn, nàng cũng chưa thể lấy chồng được. Nào biết Minh Hàn Tiên Tử lại hiểu lầm, nghĩ hắn là muốn cùng Tố Ngưng song tu, mới hi vọng nàng cùng mình ở chung một chỗ.

Thiên Vân rất muốn lên tiếng giải thích, có điều hắn hiểu, giải thích cũng chẳng có tác dụng gì nhiều. Hiện tại hắn cùng Tố Ngưng chẳng khác gì đạo lữ, hiểu lầm hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Hắn hướng Minh Hàn Tiên Tử truyền âm nói. "Cô cô an tâm, ta là muốn giới thiệu nàng với muội muội, quyết không trầm mê song tu"

"Vậy là tốt rồi, hai người các ngươi đi đi thôi". Minh Hàn Tiên Tử gật đầu, phất phất tay, ý bảo hai người có thể đi.

Thiên Vân cùng Tố Ngưng hướng mấy vị lão Tổ bái một cái, sau đó liền rời đi.

Cả hai sóng vai đi ra khỏi tổ miếu, vừa bước ra khỏi thềm cửa, chỉ thấy trước mắt nhoáng một cái, khi ổn định lại, đã thấy cảnh vật trở lại bình thường. Thiên Vân thử quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, căn bản không rõ bên trong có gì.

Hai người vẫn như cũ cẩn thận đi xuống, đến trước mặt hai vị thủ vệ, cung thân bái một cái, lúc này mới phi thân rời đi.

Những người khác đã sớm rời đi, hai ngươi bởi vì cần phải xin phép Minh Hàn Tiên Tử, có hơi chậm một chút.

Bay ra khỏi tổ miếu, hai người cứ thế nhắm thẳng phương Bắc mà đi. Từ nơi này đi tới Phú Lương sơn không phải quá xa, nếu toàn lực phi hành, ước chừng hơn mười ngày là đến.

Trên đường đi, Thiên Vân cũng nói rõ ý định của mình cho Tố Ngưng nghe. Sau khi biết Thiên Vân là muốn đưa nàng tới gặp Thu Phượng, Tố Ngưng tâm tình cũng có chút lo nghĩ không thôi.

Thiên Vân thấy vậy không khỏi thầm cười, trấn an nói. "Yên tâm! Nàng xuất sắc như vậy, tiểu Phượng sẽ thích nàng thôi"

Tố Ngưng nghe vậy, lúc này mới thở ra một cái, gật đầu nói. "Muội muội có sở thích gì sao? Ta muốn mua một vài thứ làm quà ra mắt"

Thiên Vân ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói. "Muội muội vốn sống giản dị, nàng cứ chọn những thứ nữ tử hay dùng là được rồi. Trên đường trở về nếu gặp phường thị, chúng ta đáp xuống mua chút đồ là được"

"Tốt!" Tố Ngưng cười gật đầu.

Thiên Vân đã từng nghe Tố Ngưng kể qua xuất thân của nàng. Nàng vốn là trẻ mồ côi, được một cặp vợ chồng già nhặt về nuôi nấng. Năm nàng lên bảy thì mẹ nuôi qua đời, năm nàng lên mười thì cha già cũng từ giã cõi trần. Sau này Minh Hàn Tiên Tử tìm tới, mới đưa nàng gia nhập Thiên Quỳnh Cung. Nghe Minh Hàn Tiên Tử nói mới biết. Thì ra đoạn thời gian đó nàng đang bế quan đột phá Nguyên Anh, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Lúc xuất quan trở lại thăm người thân, mới biết huynh trưởng cùng chị dâu đã qua đời. Tuy Minh Hàn Tiên Tử cùng Tố Ngưng không phải ruột thịt, có điều nàng đối xử với Tố Ngưng rất tốt, chưa từng để cháu gái gặp phải ủy khuất.

Qua lời kể của Minh Hàn Tiên Tử mới biết, cha mẹ nuôi của Tố Ngưng thế mà cũng là tu sĩ. Có điều hai người gặp kẻ địch ám toán, đạo đài bị hủy, không thể tiếp tục tu hành. Hai người thực ra đã có hơn 300 tuổi, chỉ là ông trời không thương, Cả hai không thể có con, cuối cùng về già mới nhận Tố Ngưng làm con nuôi.

Nói cho cùng, cả hai hoàn cảnh cũng không khác nhau là mấy. Đúng lúc Thiên Vân đang miên man suy nghĩ, lại thấy Tố ngưng kéo tay mình, hướng phía dưới mà đi. Thiên Vân nghi hoặc nhìn xuống, thì ra phía dưới có một phường thị. Hắn mỉm cười, cả hai cùng đáp xuống.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.