Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 191: Tiến vào tổ miếu



Để có thể khởi động được một truyền tống trận lớn như vậy, đòi hỏi một sự tỉ mẩn không hề nhỏ. Mười người đủ tư cách tiến vào tổ miếu, có oJSZ9 tới bảy, tám người lộ vẻ mệt mỏi. Chỉ có Thiên Vân cùng Hoàng Tôn Thiên còn duy trì chăm chú, một tia biến hóa cũng không bỏ sót. Người còn lại là Tố Ngưng, nàng này luôn bám lấy Thiên Vân, thỉnh thoảng truyền âm trao đổi, xem như không quá uể oải giống những người khác.

Trận pháp phải mất nửa ngày mới bắt đầu khởi động, lúc này đám người mới sốc lên tinh thần, một bộ khẩn trương thần sắc.

"Tất cả tiến vào, không nên lộn xộn. Những ai chưa từng thể nghiệm truyền tống lực, tốt nhất nên nhắm mắt vận chuyển công pháp một vài lần. Trong quá trình truyền tống chúng ta cũng rất khó chiếu cố các ngươi, tất cả phải tự lo lấy mình". Thiên Tùng Tử cùng ba vị lão tổ bước vào truyền tống trận, hướng những người khác dặn dò một phen.

Mười tiểu bối phần lớn đã từng thể nghiệm qua truyền tống trận chi lực, không ai tỏ vẻ e sợ cả.

Thiên Vân trải nghiệm cảm giác truyền tống cũng có vài lần. Lúc này bước vào hắn vẫn như cũ, chăm chú nhìn cách thức trận pháp này hoạt động. Nhất Thốn Thiên Lý của hắn đã dung nhập rất nhiều ảo diệu trận pháp vào trong, chỉ duy nhất truyền tống chi lực là còn thiếu một chút. Lúc này lại được thể nghiệm, hắn làm sao không bỏ công nghiên cứu cho được.

Bốn vị lão tổ bắt đầu nặn pháp quyết, những đạo pháp quyết này vô cùng phức tạp, nếu không phải người chủ tu trận pháp, sẽ rất khó nắm được ảo diệu bên trong.

Thiên Vân cùng Hoàng Tôn Thiên phương diện trận pháp có thể xưng thiên tài. Trong mắt hai người, từng tia ảo diệu của tổ hợp pháp ấn đều được ghi vào trí nhớ. Đương nhiên thu hoạch mỗi người mỗi khác, dù sao cũng là bốn vị lão tổ cùng làm pháp ấn, không thể trong nhất thời ghi nhớ toàn bộ được.

Chỉ một thoáng, bốn vị lão tổ đã làm xong pháp ấn, ngay sau đó trận pháp liền khởi động.

Thiên Vân yên lặng nhìn biến hoá của trận pháp. Chỉ thấy cả toà trận pháp lam quang lập loè, vô số phù văn trôi nổi, huyền diệu dị thường. Thượng phẩm linh thạch mắt thường có thể thấy, chậm rãi khô héo. Những năng lượng này bị phù văn cùng những vòng sáng dưới chân hấp thu, bắt đầu xuất hiện trạng thái nâng nâng, cơ thể đã có dấu hiệu hư hoá. Chỉ là, trận pháp này nhìn thì phức tạp, nhưng đem so sánh với trận pháp bên trong Dược Vương Động, có lẽ ảo diệu cũng không thể sánh bằng.

Thiên Vân nhìn quanh một lượt, khoé miệng không khỏi câu lên, hiển nhiên hắn thu được cảm ngộ không nhỏ.

Đúng lúc này, dưới chân trận pháp hoàn toàn mở ra. Một loại cảm giác chóng mặt ập đến, não bộ cũng theo đó truyền tới từng trận nhói nhói. Thiên Vân đã quá quen với cảm giác này, không hề tỏ ra kinh ngạc, mà vẫn chăm chú nhìn biến hoá bản thân.

Chỉ thấy hai chân hắn từ từ mờ đi, sau đó là hông, ngực, cuối cùng cả người hắn đều biến thành hư ảo. Khi thân thể chuyển thành hư ảo, Thiên Vân liền bị một cỗ cự lực kéo lấy, không gian theo đó vặn vẹo. Đợi khi tầm mắt bình thường trở lại, hắn đã thấy mình đứng trên một bình đài, dưới chân còn có một trận pháp tương tự.

Ngẩng đầu chăm chú nhìn xung quanh, Thiên Vân thấy những người khác cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Một số người tỏ ra bình thường, cũng có một số sắc mặt hơi tái, hiển nhiên bị truyền tống lực ảnh hưởng thần hồn.

"Biến thân thể tu sĩ thành hư ảo, lại lợi dụng không gian giới thạch cách không truyền tống, khi đến nơi quá trình một lần nữa đảo ngược. Truyền tống trận này, xem ra có chút khác biệt với truyền tống trận trong Dược Vương Động". Thiên Vân lẩm bẩm một mình, rất nhanh bước ra khỏi truyền tống trận.

"Tất cả mau lấy lại tinh thần, hiện tại chúng ta đang ở cạnh tổ miếu, mọi người làm chuẩn bị một chút, đúng nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ tiến vào bên trong". Thiên Tùng Tử nhìn lên trời, lại tính toán một chút, lúc này mới nói.

Những người còn mê muội nghe vậy, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cố gắng khôi phục lại thần trí đang còn hỗn loạn. Những người không bị trận pháp ảnh hưởng thì chậm rãi đi lại một chút, muốn tìm hiểu kiến trúc xung quanh.

Tổ miếu được xây dựng tại quận Dương Bình, thuộc Ninh Thành. Năm đó nơi này không chỉ có tu sĩ tiến về dâng hương tế bái, ngay cả dân thường cũng thường xuyên qua lại. Chỉ có điều, bởi vì nơi này trải qua tiên nhân tế bái nhiều năm, cảm nhiễm tiên khí, thành ra phàm nhân càng ngày càng khó tiến vào. Hơn vạn năm trở lại, gần như không có thường nhân nào lai vãng đến. Nếu bọn họ có muốn tế bái Long Quân, cũng chỉ dám làm từ xa, sau đó liền rời đi.

Bên ngoài truyền tống trận cũng có tu sĩ canh giữ, số lượng rất khiêm tốn, cả thảy có hai người. Hai người này xem ra đã biết trước sẽ có người truyền tống đến, một bộ không thèm quan tâm, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhảy lấy một cái.

Thiên Vân tò mò nhìn hai người, vừa mới đảo qua, mồ hôi trên trán đã rịn ra, kinh hãi không thôi. "Sinh Hoa cảnh tu sĩ"

Không sai, hai vị thủ vệ này thế mà đều có tu vi Sinh Hoa cảnh, khí tức ẩn ẩn còn mạnh hơn cả Thiên Tùng Tử một ít.

Thiên Tùng Tử sau khi ổn định đám tiểu bối, cũng hướng hai vị kia truyền âm một chút, lúc này mới ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Ba vị lão tổ khác cũng thế, yên lặng chờ đợi, không muốn nói quá nhiều.

Thiên Vân thầm nuốt một ngụm nước miếng, không dám lại dò xét hai vị thủ vệ tổ miếu nữa, mà ngẩng đầu nhìn lên.

Tổ miếu so sánh với đền đài thông thường cũng không khác mấy, rất đơn sơ, cũng rất an bình. Trước miếu có đặt một lư hương bằng đồng xanh, bên trên có ba cây hương đang cháy, khói nhang nghi ngút. Ba cây hương này mỗi cây phải lớn bằng bắp chân người lớn. Không biết hương này được đốt từ bao giờ, chỉ biết tốc độ cháy cũng thật là lâu. Thiên Vân chăm chú nhìn gần mười phút, vậy mà ba cây hương vẫn nguyên trạng, không hề suy giảm dù chỉ một một chút.

Thiên Vân không khỏi kinh hãi, hắn rất muốn đi tới kiểm tra ba cây hương một phen. Chẳng qua hắn lại sợ các vị lão tổ không vui, một bàn tay đem hắn chụp chết, chỉ có thể dằn lòng, đem tầm mắt đặt tới nơi khác.

Bên trong miếu thờ cửa đóng then cài, ngói đỏ tường vây. Nâng đỡ mái ngói là chín cây cột đá. Chín cây cột được trạm khắc vô cùng kỳ công, long lân quy phụng đủ loại, khí thế bàng bạc ập thẳng vào mặt, không khỏi làm người ta hít thở khó khăn.

Thiên Vân đã nhận ra, những vật liệu xây dựng lên tổ miếu hết sức bình thường, thế nhưng bên trong lại ẩn chứa thiên địa linh khí. Có lẽ cũng vì được linh khí cảm nhiễm, ngôi miếu này mới trường tồn đến thời đại này.

Bên cạnh ngôi miếu trồng một vài gốc cổ thụ, những cổ thụ này xem ra đã có niên đại rất lâu. Thiên Vân chỉ nhận ra được tên gọi của một, hai gốc, những gốc còn lại, chỉ sợ tới nay đã tuyệt tích mất rồi.

Nửa canh giờ rất nhanh đã qua, Thiên Vân cùng những người khác lặng yên đứng sau bốn vị lão tổ, không dám nói nửa lời.

Bốn vị lão tổ hướng hai vị thủ vệ ôm quyền, lúc này mới dẫn mười người tiến vào bên trong.

Bốn vị lão tổ bộ pháp không nhanh, đi một bước lại chắp tay vái một cái, thái độ thành kính cực kỳ.

Mười tên tiểu bối tuy không nói gì, có điều cũng đã xuất hiện một chút khó chịu.

Thiên Vân bản thân là bán cổ, suy cho cùng vẫn có chút hơi sợ vị Long Quân này một chút. Cũng may cả quá trình cũng không có vấn đề gì xảy ra.

Nhìn từ bên ngoài, miếu thờ có chút nhỏ, thế nhưng vừa bước vào thềm cửa, Thiên Vân chỉ thấy tầm mắt khoáng đạt, diện tích bên trong vậy mà to lớn dị thường. Hắn cả kinh quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy cảnh vật phía sau thế mà lớn hơn không ít.

Đám người còn lại cũng đã phát hiện sự lạ, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cũng không khác Thiên Vân là mấy.

Bốn vị lão tổ cũng không thèm giải thích cái gì, chỉ hướng cả bọn truyền âm.

"Tất cả ổn định lại, thấy chúng ta làm cái gì, cứ y theo mà làm là được"

Mười tên tiểu bối vội vàng gật đầu, yên lặng mà nhìn.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.