Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 189: Vân Hà chất vấn



Thiên Vân đang chuẩn bị cùng Tố Ngưng đánh một trận, lại thấy phía dưới nhao nhao, đành tỏa ra thần thức nghe ngóng một phen. Vừa mới tản ra thần thức, sắc mặt hắn không khỏi lúc xanh lúc trắng. Lại phát hiện Hà Thanh Sơn đang lấm lét ngồi trong đám tu sĩ tán tu, lúc này mới hiểu được, thì ra mình bị tên này mang bán.

Tố Ngưng cũng phát hiện động tĩnh không đúng, vội vàng thăm dò một chút. Sau khi biết nguyên do sự việc, sắc mặt nàng không khỏi ngượng đỏ, nhìn về Thiên Vân cầu cứu.

Dưới khán đài, sau khi thấy hai người Thiên Vân mắt đi mày lại, cả đám liền triệt để tin lời Hà Thanh Sơn nói. Nhất thời phía dưới chia thành hai phe, một phe ủng hộ, một phe phản đối, náo loạn như cái chợ vỡ.

Tàng Kiếm Lão Nhân cũng phát hiện ra vấn đề, vội vàng quay sang nhìn Minh Hàn Tiên Tử cùng Thiên Tùng Tử một chút. Thấy hai người hướng mình đồng loạt che mặt, Tàng Kiếm Lão Nhân khóe miệng không khỏi giật giật, thầm nghĩ. "Hai người các ngươi đã là đạo lữ, vậy còn đánh cái gì nữa a, muốn gây chú ý hay sao?"

Thiên Vân hiện tại chẳng còn hứng mà đánh, cuối cùng lắc đầu, hướng Tàng Kiếm Lão Nhân hành lễ nói. "Vãn bối xin nhận thua"

Tố Ngưng thấy thế vội vàng nói. "Không, là ta nhận thua trước"

Tàng Kiếm Lão Nhân trán nổi gân xanh, hận không thể quất hai tên tiểu bối này một trận. Có điều dù sao ông cũng là Sinh Hoa cảnh tu sĩ, lập tức lấy lại bình tĩnh, hướng hai người hỏi. "Tóm lại là ai nhận thua?"

"Ta thua". Tố Ngưng lập tức đáp. Nàng biết Thiên Vân mỗi khi nói chuyện với trưởng bối, kiểu gì cũng phải cúi đầu chắp tay, hiển nhiên so với nàng còn muốn chậm một chút.

Đúng như Tố Ngưng nghĩ, Thiên Vân vừa mới cúi đầu, tính nói là ta thua, bên cạnh đã nghe Tố Ngưng đáp lời. Khóe miệng hắn không khỏi co giật, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Dù sao cả hai ai thắng cũng không quan trọng, đẩy tới đẩy lui chỉ khiến người quan chiến càng thêm khó chịu mà thôi.

Tàng Kiếm Lão Nhân dở khóc dở cười, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, nói. "Tố Ngưng nhận thua, vậy trận thi đấu này Thiên Vân là người giành vị trí thứ nhất. Mười người đứng đầu trở về nghỉ ngơi một chút, giờ mão ngày mai tập trung tại đây, cùng tiến về truyền tống trận. Về phần ban thưởng ba vị trí đầu, sau khi các ngươi bái tế xong xuôi, ta cùng các vị đạo hữu khác sẽ bàn giao"

"Vâng!" Mười vị trí đầu đồng thanh vâng dạ một phen. Trận thịnh hội này đến đây coi như kết thúc. Tuy rằng trận chiến cuối cùng diễn ra có chút dở khóc dở cười, thế nhưng không thể phủ nhận, Long Phụng Tiên Bảng lần này thật đáng giá đi xem. Đám tán tu cũng vui vẻ rời đi, chỉ thỉnh thoảng còn nghị luận việc của Thiên Vân cùng thánh nữ Tố Ngưng mà thôi.

Sự tình đã bị người biết, hai người Thiên Vân cũng chẳng phải giấu, cả hai cùng xuống đài sóng vai mà đi. Tình cảnh này, khiến không ít kẻ có ý nghĩ với hai người, ngứa mắt không thôi.

Yến Nam Thiên nhìn theo bóng hình Thiên Vân cùng Tố Ngưng, vẻ mặt vặn vẹo liên hồi. Hắn vốn tưởng với thực lực bản thân, tranh giành vị trí thứ nhất không có gì độ khó. Lại không ngờ, nửa đường giết ra một cái Lý Tuyết Kỳ.

Kể ra, Lý Tuyết Kỳ cũng đủ ủy khuất. Nếu không phải bởi vì Tàng Kiếm Lão Nhân ngăn cản Nghiêm Trấn thất bại, khiến nàng bị đạo vận ẩn trong bàn tay kia đả thương, có lẽ nàng đã giành trọn ba điểm. Dù sao Nghiêm Trấn cũng đã phạm quy, nàng đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận giành được chiến thắng mới phải.

Yến Nam Thiên thực lực mạnh là không sai, có điều để mang ra so sánh với Lý Tuyết Kỳ, với Nghiên Trấn hay Vô Tâm hoà thượng, hiển nhiên có chút không bằng.

"Hừ! Thiên Vân à Thiên Vân, ngươi cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn. Ngươi dám nhúng chàm người con gái của ta, vậy đi chết tốt". Yến Nam Thiên về tới gian tiểu viện Phi Vũ môn phân cho mình, cắn răng lôi ra một con ốc biển. Con ốc này hình thù kì quái, lớp vỏ đen như mực, thỉnh thoảng còn xuất hiện một ít mặt quỷ vặn vẹo. Yến Nam Thiên lộ vẻ hung ác, đưa con ốc lên miệng, lẩm bẩm một ít lời. Sau khi làm xong, Yến Nam Thiên liền thả lỏng bàn tay, con ốc lập tức động đậy, hoá thành một làn sương khói, biến mất vô tung.

"Ma môn đối với lần cử hành Long Phụng Tiên Bảng này chú ý như thế, có được tin tức người thắng cuộc, còn không dốc hết sức đi vây giết, vậy cũng quá không nói được đi. Ta ẩn nhẫn lâu như vậy cũng chỉ vì nàng, thế mà U66Aa nàng lại phản bội niềm tin của ta. Tốt! Rất tốt! Nếu nàng đã ưa thích hắn như vậy, cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ nạt". Yến Nam Thiên ánh mắt oán độc, nghiến răng lẩm bẩm.

Sự tình diễn ra trong tiểu viện không ai hay biết. Có lẽ ngay cả Minh Hàn Tiên Tử cũng không biết rằng, trong đám đệ tử chân truyền của Thiên Quỳnh Cung, vậy mà cũng có ma tu lẩn vào.

Thiên Vân sau khi đưa Tố Ngưng trở về nơi nghỉ ngơi, cũng một lần nữa quay về tiểu viện. Vừa tiến vào trong, Thiên Vân không khỏi đứng hình, thầm nghĩ hay là mình nhầm phòng. Hắn lại lui ra ngoài kiểm tra một chút, lúc này mới xác định, mình không có lầm. Hắn khó hiểu đi vào bên trong, chắp tay nói. "Đệ tử Thiên Vân bái kiến tông chủ, không biết tông chủ tìm ta có chuyện gì?"

Không sai, ở trong tiểu viện lúc này đang có một bóng hình xinh đẹp ngồi chờ sẵn, lại không phải Vân Hà, còn ai vào đây. Mỗi một căn tiểu viện đều có bày pháp trận ngăn cách thần thức, Thiên Vân cho dù thần niệm rất mạnh, cũng chẳng thể nào xuyên phá bình chướng. Chính vì vậy, hắn mới u mê không biết Vân Hà đang đợi mình trong phòng.

"Ngươi tại sao lại thay đổi thành dạng này?" Vân Hà nhíu mày, hướng hắn hỏi thăm.

"Thay đổi? Tông chủ nói như vậy, không biết là có ý gì?" Thiên Vân nhíu mày, khó hiểu hỏi.

"Theo ta được biết, ngươi hẳn là người rất chán ghét Nghịch tu mới phải. Vì sao ngươi lại vì Tố Ngưng mà thay đổi quan niệm của mình?" Vân Hà nghiêm nghị hỏi.

"Tông chủ phải chăng là suy đoán chủ quan? Ta chưa bao giờ nói rằng mình chán ghét Nghịch tu a". Thiên Vân khó hiểu hỏi.

"Nếu ngươi không chán ghét Nghịch tu, tại sao năm xưa ngươi lại ra tay chém giết tiểu tử Ninh Thừa Quang kia? Ngươi đường đường là người tu tiên, hướng một phàm nhân ra tay, có chút không nói nổi a. Ngươi đừng tưởng, những việc ngươi làm tông môn sẽ không biết". Vân Hà chằm chằm nhìn vào Thiên Vân, muốn từ trong mắt hắn thấy được thứ mình muốn thấy. Có điều làm nàng thất vọng chính là, trong mắt Thiên Vân, một chút gợn sóng cũng chưa từng xuất hiện.

Thiên Vân thở dài, hướng Vân Hà chắp tay, trả lời. "Tông chủ có lẽ hiểu lầm. Nghịch tu hay Thuận tu, cuối cùng đều vì bản thân tranh một hồi cơ duyên. Nói rằng phản cảm với Nghịch tu, chi bằng nói là ta phản cảm với những tu sĩ đứng đầu Đại Chu thì đúng hơn. Họ muốn nghịch thiên cải mệnh, muốn vì bản thân mà không tiếc tính mạng người khác, trái với luân thường đạo lý. Bọn họ tu tiên lại không tu đạo, bọn họ muốn vứt bỏ phần nhân, chỉ giữ lại một chữ tiên. Đây là lý do vì sao ta không thích cái cách họ làm. Thế nhưng Vụ Giao Đảo có phải như vậy hay không, trong lòng tông chủ ắt cũng rõ. Không nói bên trong Dược Vương Động bọn họ đã bảo vệ tu sĩ Đại Việt, chỉ cần biết họ cũng đang chảy trong mình dòng máu tiên rồng, vậy là đủ để chúng ta nhìn nhận lại"

Thiên Vân nói đến đây thì ngừng, thở dài, nhớ lại chuyện năm xưa. Một lúc lâu sau hắn mới nói. "Vụ Giao Đảo làm sao lại rơi vào tay Đại Chu, là con dân Đại Việt, chắc ai cũng đã biết. Bọn họ phải vất vả lắm mới trở lại cố thổ, tại sao không thể bỏ qua chấp niệm, cùng nhau đưa dân tộc này phát triển. Nếu tông chủ có suy nghĩ ích kỷ như thế, vậy ngài cứ trực tiếp trục xuất ta khỏi tông môn là được. Về phần tiểu tử Ninh Thừa Quang kia. Hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến, hướng mắt lên trời nói nhăng nói cuội. Ta ở nơi đó là người có quyền quyết định, hắn cũng lão đầu kia lấy đâu ra tư cách chất vấn. Nếu là tông chủ, một con kiến hôi chỉ vào mũi ngươi mà nhục mạ, ngươi sẽ làm cái gi?"

Vân Hà nhìn hắn một hồi, lại không nói cái gì, lúc sau mới gật đầu nói. "Ngươi nghĩ được như vậy, ta cũng không còn gì để nói. Xem như ta chưa từng nói cái gì đi"

Nói xong nàng liền đứng dậy, rảo bước đi thẳng ra ngoài.

Thiên Vân nhìn theo bóng lưng, cung kính nói. "Tông chủ đi thong thả"

Ở một căn tiểu viện khác, bốn vị lão tổ đang ngồi uống trà, thấy Vân Hà đi ra khỏi tiểu viện của Thiên Vân, lúc này mới có người lên tiếng.

"Tiểu tử này nắm rõ thế cục, lại thấu hiểu nhân tính như lòng bàn tay, quả thực yêu nghiệt cực kỳ". Minh Hàn Tiên Tử mỉm cười, hướng ba người khác nói.

"Kẻ này nếu có thể đột phá Sinh Hoa, vậy chúng ta cũng phải cam bái hạ phong". Thiên Tùng Tử gật đầu, than thở nói.

"Tốt rồi! Đã biết suy nghĩ của hắn, chúng ta cũng không cần phải so đo nữa. Cứ theo kế hoạch mà làm, từ nay trở đi, Thiên Vân sẽ là đạo tử của Đại Việt ta". Tàng Kiếm Lão Nhân hài lòng gật đầu, hướng ba người nói.

"Tốt! Cứ theo lời đạo hữu định". Ba người lập tức gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.