Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 170: Trận đấu mở màn



Có Sinh Hoa lão tổ chủ trì, đám tiểu bối dù cho ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm loạn. Tất nhiên việc tranh luận thắng thua vẫn có, chẳng qua không tên nào dám ở nơi này mở sòng cá độ mà thôi.

Phía sau 9 toà đài cao là khu vực khán đài, cũng có một ít tuyển thủ phải ngồi 9AJro tại nơi này. Không có cách, đài cao chỉ dành cho các môn phái có Sinh Hoa cảnh tu sĩ toạ trấn. Trừ Phi Vũ tông, những môn phái khác chỉ có thể sắp xếp đệ tử ngồi tại hàng đầu tiên trên khán đài.

Hiện tại trên 10 toà lôi đài đều đã có hai người đứng, khí thế bắt đầu kéo lên. Một vài người tu vi có chênh lệch, chẳng qua không hề tỏ ra yếu thế, vẫn nuôi cho mình một chút hi vọng.

Dương Cầm Hổ lên đài từ sớn, đấu với gã là một tu sĩ Phong Thân Cảnh sơ kỳ. Người này xuất thân từ một môn phái hạng ba, tuy rằng tu vi cao, có điều hơi thở không vững, ai thắng ai thua còn chưa biết.

Ngoại trừ lôi đài thứ 4, Hoàng Tôn Thiên lên đài từ sớn, những lôi đài khác chỉ toàn tu sĩ vô danh, Thiên Vân cũng lười đi xem.

Thủ vệ lôi đài là mười khôi lỗi hình người. Đám khôi lỗi này khí tức cao tuyệt, vậy mà cùng Phong Thân Cảnh tu sĩ không khác biệt. Đám này phụ trách mở ra cấm chế lôi đài, cũng không cần đặc biệt chú ý cái gì. Cấm chế lôi đài nếu không có Sinh Hoa cảnh thực lực, căn bản rất khó phá hủy.

Cấm chế này Thiên Vân cũng từng nghiên cứu một vài lần. Nó chỉ có tác dụng ngăn chặn công kích thoát ra, việc tu sĩ rời đi lôi đài hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Kẻ địch của Hoàng Tôn Thiên Là một tên tu sĩ trẻ tuổi, nhìn mặt mà đoán khoảng 24, 25 gì đó. Người này tu vi rất cao, Phân Chi cảnh trung kỳ đỉnh phong thực lực. Người này tên Lê Tấn Tài, là một đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm môn. Thân ảnh y thẳng như thanh kiếm, đứng trên đài khí thế cuồn cuộn mà ra, quanh thân khí lưu hình thành kiếm khí, cắt chém tứ phương, mạnh mẽ vô cùng.

Thiên Vân rất tò mò bản lãnh của Thiên Kiếm môn, lần trước vào trong bí cảnh, hắn rất muốn hướng Kiếm Vô Tình thỉnh giáo kiếm thuật. Chỉ là khi đó trên thân hắn tồn tại duy nhất một loại đao pháp, là Dạ Vũ Đao có thể mang ra tỉ thí. Hắn lại ngại không thể tận hứng, đành gạt đi ý nghĩ này. Hiện tại hắn có thêm hai chiêu Luân Hồi Đao Pháp, lấy ra tỉ thí một chút, không thể nói là ít.

Tỉ thí cùng sinh tử chiến không giống, không thể hạ sát thủ, nếu không sẽ mất đi tính chất của hai từ tỉ thí. Thiên Vân cân nhắc một chút, quyết định sẽ hạ thấp thực lực một chút, tránh việc khiến đối thủ thua quá khó nhìn. Tất nhiên nếu có kẻ dám buông lời càn quấy, vậy không thể trách hắn.

Những lôi đài khác, các tuyển thủ đã bắt đầu tung ra thuật pháp, Linh Khí các loại. Chỉ duy nhất lôi đài thứ tư chưa thấy hai người Hoàng Tôn Thiên cùng Lê Tấn Tài làm ra công kích. Cả hai vẫn đang nhìn chằm chằm đối phương, không hề có ý định xuất thủ trước.

Thiên Vân hiểu hai người đang nghĩ cái gì. Cả hai thực lực sàn sàn nhau, mà cuộc so tài lại loại trực tiếp. Cho dù chỉ là tỉ thí, có điều cả hai không ai muốn trước tiên bị loại. Họ muốn chờ đối phương xuất thủ, tìm ra kẽ hở, một kích phân định thắng thua.

Nghĩ thì rất hay, có điều cả hai cùng nghĩ chung một chiến thuật, lúc này lại biến thanh giằng co, không ai dám là người đầu tiên xuất chiêu.

Tu sĩ đã từng trải qua sinh tử, suy nghĩ căn bản không giống với người thường. Nếu cả hai chênh lệch, họ sẽ lập tức trấn áp ngươi. Nhưng nếu cả hai thực lực tương đương, họ sẽ so về độ nhẫn lại, người nào lộ sơ hở trước người đó liền thua.

Nếu Thiên Vân đoán không sai, Hoàng Tôn Thiên này tu luyện công pháp cùng Lữ Hoá Hư giống nhau, nếu khí thế của y lên tới đỉnh, y sẽ tấn công. Lúc đó phòng thủ cùng tấn công của y đều rất mạnh, sẽ không sợ bị nắm điểm yếu. Về phần Lê Tấn Tài, người này sát phạt cực nặng, có điều khả năng phòng ngự chưa biết thế nào. Nếu trong chiến đấu y không thể tận dụng cơ hội, y liền thua.

Quả nhiên như Thiên Vân đoán trước, Hoàng Tôn Thiên đúng lúc này động thân, cả người y hoả diễm bốc lên. Sức nóng kinh khủng lan ra, cả toà lôi đài run lên kịch liệt. Một con phượng hoàng đỏ rực phóng ra, thẳng hướng Lê Tấn Tài mà đi, khí thế cực kỳ mạnh.

Lê Tấn Tài híp mắt, tay phải bắt ấn, vô số kiếm khí xoay tròn xung quanh, hình thành một vòng phòng hộ màu trắng. Còn chưa hết, tay trái y cũng cùng lúc làm ra ấn quyết, chỉ thấy ngón trỏ của y có hắc mang loé lên, chớp nhoáng liền biến mất.

Thiên Vân luôn chăm chú vào hai người, thấy Lê Tấn Tài làm ra cử động, hắn không khỏi thầm hô. "Khả năng phán đoán cùng tốc độ xuất thủ cũng quá đáng sợ rồi, nếu Hoàng Tôn Thiên không cẩn thận, chỉ sợ y sẽ bị thương nặng"

Oành!

Hoả phượng lao vào lồng phòng hộ, lập tức nổ tung, biển lửa bốc cháy hừng hực như muốn nướng chín Lê Tấn Tài.

Có điều đúng lúc này, một đạo hắc mang chớp cái đã tiến về trước ngực Hoàng Tôn Thiên, khí tức tử vong ập tới, khiến y không khỏi biến sắc.

Có điều Hoàng Tôn Thiên là ai? Đường đường là một thánh tử, làm sao có thể dễ dàng bị hạ như vậy.

Lồng ngực y thình lình xuất hiện một cánh tay hoả diễm, cánh tay vừa nhô ra liền giữ lấy đạo hắc mang. Hắc mang chỉ có thể tiến về trước ngực Hoàng Tôn Thiên nửa tấc liền dừng lại, linh tính tán loạn, không thể động đậy. Nhìn kĩ mới thấy, hắc mang này là một thanh phi kiếm. Phi kiếm rất nhỏ, toàn thân đen kịt, nếu không chú ý quan sát sẽ không thể phát hiện ra nó.

Toàn trường hít sâu một hơi, không khỏi kinh diễm trước màn dạo đầu của hai người này.

"Lê huynh cũng quá không giảng nghĩa khí rồi, sử dụng phi kiếm nhỏ như vậy, có khác gì ám khí đâu?" Hoàng Tôn Thiên trực tiếp sử dụng chân hoả thiêu đốt thanh phi kiếm. Phi kiếm linh tính chớp mắt tắt ngấm, phù văn thảm đạm, bị hắn vứt sang một bên.

"Hoàng thánh tử quá lời, ngươi trong người mặc bảo giáp, cho dù có chính diện nhận của ta một kiếm, chưa chắc đã tổn thương tới thân thể ngươi đi". Lê Tấn Tài lắc đầu, không cho là đúng nói.

Hoàng Tôn Thiên cười nhạt, cũng không tiếp tục dài dòng, tay trái đưa ra, chém ra một cái. Chỉ thấy một thanh đại đao hoả diễm trống rỗng sinh ra, khí thế như hồng, chém thẳng về hướng Lê Tấn Tài, không thể ngăn cản.

Lê Tấn Tài cũng không hề sợ, nhẫn trữ vật loé lên. Một ngọn núi nhỏ lập tức rơi vào tay. Lê Tấn Tái lập tức ném ngọn núi lên cao. Miệng y bắt đầu lầm rầm chú ngữ, nhoáng một cái ngọn núi đã lớn hơn cả ngàn lần, che kín mọi đường đi của thanh đại đao hoả diễm.

Rầm... Rầm...

Đao cùng núi va chạm, khí lãng ầm ầm lan ra, rất may cấm chế lôi đài đủ mạnh, nếu không chỉ sợ đã có người bị thương.

Lê Tấn Tài đứng mũi chịu sào, thế mà một chút tổn thương cũng không có. Y cười nhạt, hai tay bắt ấn, tốc độ bắt ấn của y cũng thật là nhanh, chỉ thấy một thanh phi kiếm trống rỗng sinh ra, sau đó là thanh thứ hai, thanh thứ ba. Đến cuối cùng, vậy mà có tới 36 thanh phi kiếm đồng thời bay múa, thẳng hướng Hoàng Tôn Thiên bay tới.

Thiên Vân từ xa nhìn tới không khỏi bật thốt, "kiếm trận".

Kiếm Trận cùng sát trận có chút tương đồng, cả hai đều là trận pháp công kích. Có điều một cái là tĩnh, một cái là động. Người tu luyện Kiếm trận, Đao trận hay Thương trận đều đòi hỏi tinh thần lực cường đại. Hơn nữa phải chủ tu phân niệm thuật. Môn phân niệm thuật này cực kỳ khó học, có điều một khi học thành tài, thần thức của người luyện sẽ vô cùng mạnh. Hơn nữa khả năng cùng lúc điều khiển nhiều thứ sẽ càng tốt. Lê Tấn Tài có thể cùng lúc điều khiển 36 thanh phi kiếm, đủ biết tình thần lực của y mạnh thế nào.

Chỉ tiếc Lê Tấn Tài chưa thể ôn dưỡng bản mệnh kiếm, nếu phi kiếm kia là bản mệnh pháp bảo, chỉ sợ Hoàng Tôn Thiên sẽ chết.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.