Thiên Vân nghe những lời tán giương, rất khách khí hướng Thiên Quỳnh Cung tu sĩ nói "không dám". Có điều trong những lời chào hỏi, lời tán giương này, bao nhiêu thành là chân thành, hắn biết hết.
Thiên Diễn Thuật tuy chưa thể đột phá cảnh giới thứ ba Vô Tâm, thế nhưng gần đây Thiên Vân cũng đã có một vài lần xúc động. Những xúc động này nếu nắm bắt được, Thiên Vân có thể đột phá bất cứ lúc nào. Chẳng qua loại cảm giác này còn rất mơ hồ, phải bắt được nó, lý giải nó mới có thể tiến thêm một bước. Thiên Vân tin nếu cảm giác kia còn xuất hiện, hắn sẽ rất nhanh bước ra một bước kia.
Tuy Thiên Diễn Thuật chỉ hơi có cảm ngộ, nhưng dùng nó để biết lời nói thật giả, quả thực quá đơn giản. Thiên Vân còn chẳng buồn niệm động khẩu quyết, hắn chỉ việc liếc qua sắc mặt liền hiểu.
Đưa tay không đánh mặt tươi cười, Thiên Vân dù biết có người không thích mình, cũng không tiện vạch trần. Hắn khách khí hướng mọi người tự giới thiệu một chút, sau đó liền theo Tố Ngưng đi tới mạn thuyền.
"Yến sư huynh, kẻ này ỷ mình dung mạo hơn người, vậy mà dám có ý đồ với thánh nữ. Không bằng..." Trên thuyền chỉ có duy nhất hai nam tu, một người khuôn mặt có chút dài, thân hình gầy gò. Người còn lại anh tuấn tiêu sái, trên cổ y có mang một hình săm rồng. Lúc này người có khuôn mặt dài, hướng vị nam tu khuôn mặt anh tuấn truyền âm.
"Ngô sư đệ, việc này ngươi cũng đừng quản, thánh nữ sớm hay muộn đều sẽ là của ta. Với thực lực hiện tại, ta có mười thành nắm chắc sẽ tiến vào ba vị trí đầu. Đến lúc đó hướng lão tổ xin ban hôn, ta không tin nàng lại không đáp ứng". Yến sư huynh mỉm cười, khí thế trên người y đột nhiên bốc lên, chỉ một cái chớp mắt đã khiến vị sư đệ vẻ mặt tái nhợt. Kẻ này tu vi vậy mà còn mạnh hơn Tố Ngưng không ít, ẩn ẩn đã có Kim Đan cảnh viên mãn tu vi.
"Giả... Giả anh. Yến sư huynh, ngươi vậy mà đã tu tới tình trạng này. Lần này đừng nói ba vị trí đầu, ta tin vị trí thứ nhất huynh cũng dễ dàng thu vào tay a. Có điều thánh nữ cùng tên kia ở chung môt chỗ, chỉ sợ..." Gã tu sĩ mặt dài lộ vẻ mừng như điên, có điều y vẫn có chút bất an, nhìn về bóng lưng hai người Thiên Vân đang đứng sóng vai trên mạn thuyền, miệng lẩm bẩm.
Yến sư huynh nghe vậy cũng lộ vẻ đăm chiêu, truyền âm nói. "Giám sát hai người này cho ta, nếu hai người làm ra chuyện không đứng đắn, lập tức báo cho ta biết. Cho dù hắn là đệ tử Lạc Diệp Tiên Tông thì đã sao? Cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi. Phân Chi cảnh hậu kì, lấy tư cách gì xứng với thánh nữ Thiên Quỳnh Cung ta"
"Sư huynh an tâm, ta sẽ thay huynh nhìn chằm chằm". Đệ tử mặt dài gật đầu bảo đảm nói.
Thiên Vân cùng Tố Ngưng sóng vai mà đứng, nhìn về biển mây phía trước, khoé miệng mang ý cười. Hắn vừa rồi lại bắt được một chút cảm giác, cho dù hắn không tận lực đi tìm hiểu, nhưng hắn tin ở trực giác của mình.
"Hi vọng trước khi ta bước vào Phong Thân cảnh, có thể đột phá Thiên Diễn Thuật tới cảnh giới thứ ba. Về phần hai kẻ kia, các ngươi cũng quá coi thường ta rồi". Thiên Vân thầm nghĩ trong lòng.
"Chàng vì sao lại cười?" Tố Ngưng vẫn như trước kia, luôn chú ý sắc mặt Thiên Vân, thấy hắn cười liền nhỏ giọng hỏi.
"Không có gì, gặp được nàng ta rất vui, chỉ vậy thôi". Thiên Vân lắc đầu, cười nói.
Tố Ngưng cười hì hì, ngọt ngào nói. "Ta cũng rất vui nha. Vừa rồi ta phát hiện, Vân Hà tông chủ cùng Nam Cung thánh nữ rất chú ý chàng nha"
Thiên Vân sờ lên cái mũi, cười khổ đáp. "Chắc nàng nhầm đó thôi, ta tu vi thấp kém như vậy, làm sao có thể lọt vào mắt xanh hai người đó được"
"Chàng cũng đừng vì ta mà lo lắng, trong tu chân giới, một nam tu có vài ba vị đạo lữ là chuyện bình thường, ta sẽ không ghen đâu". Tố Ngưng một bộ không coi ra gì, cười nói
Thiên Vân ngẩn người, quay sang nhìn nàng hỏi. "Nàng thực sự không ghen sao?"
Tố Ngưng bị hỏi, có chút không biết trả lời thế nào. Nàng đã sớm làm tư tưởng với bản thân, có điều nghe Thiên Vân hỏi, nội tâm nàng không khỏi quặn thắt. Ai chẳng muốn trong mắt người mình yêu, mình là duy nhất? Nàng ăn nói có khí phách, cũng chỉ vì không muốn Thiên Vân khó chịu mà thôi, nếu có thể lựa chọn, nàng đương nhiên sẽ nói nàng ghen.
"Đừng lo lắng, với ta các nàng chỉ là tiền bối mà thôi, ta không có những ý nghĩ khác". Thiên Vân ôm lấy eo Tố Ngưng, mỉm cười nói.
Tố Ngưng đỏ mặt, hướng bờ vai Thiên Vân dựa vào.
Thiên Vân mỉm cười nhìn ra xa, chỉ là lông mày hắn lúc này hơi nhảy. Hắn cảm giác được, phía sau có người đang theo dõi mình, cừu hận đang tăng lên theo cấp số nhân.
"Các ngươi ẩn náu liền tốt, nếu dám ra mặt, vậy ta cũng không ngại đưa các ngươi lên đường". Thiên Vân cảm nhận được rõ sự uy hiếp, có điều nếu để so sánh, hai kẻ đang theo dõi hắn thực lực vẫn còn có chú thấp hơn Nghiên Trấn một chút.
Nếu là Nghiêm Trấn cùng Hoàng Tôn Thiên hắn sẽ kiêng kị ba thành, còn nếu là kẻ khác, vậy hắn cũng không ngại chơi đùa một chút.
Thiên Vân cùng Tố Ngưng cũng chỉ ôm một chút mà thôi, bất cứ cử chỉ quá phận nào đều không làm. Nơi này nhiều người như vậy, dù da mặt có dày đến mấy cũng không dám manh động.
Cứ như thế hơn 20 ngày qua đi, trong tầm mắt mọi người, Hoàng Sa đảo từ từ hiện ra.
"Nàng có mấy thành nắm chắc tiến vào ba vị trí đầu?" Thiên Vân đứng sóng vai với Tố Ngưng, nhìn hai hòn đảo phía xa, cười hỏi.
"Ta có bảy thành nắm chắc bước vào vị trí thứ nhất". Tố Ngưng nói lời kinh người.
"Ồ! Xem ra mấy năm này nàng cơ duyên cũng không ít nha". Thiên Vân tuy không biết vì sao Tố ah8hU Ngưng lại tự tin như vậy, có điều chỉ nhìn vào tu vi của nàng, đủ biết mấy năm này nàng thu được không ít cơ duyên đi.
"Những năm này thiên địa linh khí đột nhiên tăng mạnh, một số bí cảnh lâu đời bởi vì thiên địa thay đổi, bắt đầu hiện thế. Ta lần trước vô tình ngộ nhập một tòa động phủ, may mắn thu được một ít truyền thừa, tuy không thể nói là đỉnh cấp, có điều dùng nó vững bước vị trí thứ nhất, ta có nắm chắc". Tố Ngưng tự tin nói.
Thiên Vân trợn mắt nhìn nàng, thiên ngôn vạn ngữ không nói ra được. Hắn dù biết nàng mấy năm này gặp được kì ngộ, có điều kì ngộ của nàng cũng quá mức nghịch thiên rồi. Nếu hắn không đẩy nhanh tiến độ tu luyện, chỉ sợ sau này sẽ mang danh bám váy lão bà. Thiên Vân tuy không ngại bám váy một chút, có điều nếu bởi vậy mà bị người khinh thường, hắn thật không thể tiếp nhận.
Đáy lòng Thiên Vân có chút đắng ngắt, vẫn biết khí vận chi tử chính là con của trời, thế nhưng cơ duyên cứ thế tìm tới cửa, cũng quá không hợp thói thường một chút. Hắn tự hỏi, liệu mình có cơ hội đuổi kịp bước chân của nàng nữa hay không? Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một lớn, hắn thật không có đủ tự tin.
Thấy Thiên Vân mặt mũi khó coi, Tố Ngưng lúc này mới cười khúc khích, nhẫn trữ vật lóe lên, một chiếc túi nhỏ rơi vào trong tay. Nàng nắm lấy tay đạo lữ của mình, đặt chiếc túi vào, miệng nói. "Ta cũng có quà cho chàng nha"
Thiên Vân đáy lòng không khỏi xấu hổ, năm lần bảy lượt đều là Tố Ngưng đưa đồ cho hắn, vậy mà hắn chẳng thể giúp gì được cho nàng. Dù biết phu thê đồng lòng, có điều cảm xúc của hắn không khỏi trùng xuống một chút.
"Chàng cũng đừng áy náy, ta muốn cả hai sẽ cùng tiến về phía trước, nếu ta gặp khó khăn, chàng cũng sẽ vì ta mà cố gắng, không phải sao?" Tố Ngưng rất thông minh, chỉ quét mắt liền hiểu Thiên Vân đang nghĩ gì, lúc này mới cười nói.
Thiên Vân nhìn nàng, gật đầu. Trong lòng âm thầm thề "sẽ không bao giờ phụ nàng". Thần niệm rót vào trong túi trữ vật, chỉ thấy bên trong thượng phẩm linh thạch có tới 60 vạn khối. Đan dược đủ loại, từ chữa thương đan tới tăng cao tu vi, tất cả đều là thượng phẩm trở lên, linh tính nhiều vô cùng.
"Ta... Thật sự giống như lời Hà Thanh Sơn nói, bám váy phú bà đi tới đỉnh phong hay sao?" Thiên Vân khóe miệng giật giật, nhớ tới lời đề nghị của Hà Thanh Sơn, lẩm bẩm trong lòng.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ