Hôm nay chính thức tròn bảy ngày kể từ khi mất, cũng là ngày giỗ tuần đầu của bà Lâm.
Mặc dù đã trôi qua mấy ngày, nhưng tôi vẫn mơ hồ ngửi thấy một cỗ mùi máu ngọt dính tanh nồng trên người bà ấy. Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng bàn tay máu thịt lẫn lộn khi chết của bà Lâm, tôi ghê sợ đến mức muốn nôn hết cả mật xanh mật vàng ra ngoài.
Cuối cùng, cảnh sát không khỏi sinh ra nghi ngờ đối với nguyên nhân dẫn đến cái chết của bà. Nhưng qua vài lần điều tra vẫn không thể chọc thủng bức màn bí mật chứng minh tồn tại khả năng bà ấy bị sát hại. Dù cho trên thi thể thực sự có không ít dấu răng người, nhưng cũng không ngoại trừ trường hợp là dấu răng do chó hoang để lại.
Song kì thực, tôi lại cảm thấy, bà ấy tự cắn chính mình. Được cop𝒚 𝙩ại [ 𝗧 rùm𝗧r𝗎𝒚ệ𝐧.𝙫𝐧 ]
Nghĩ lại lúc tôi bắt gặp cái bộ dạng của bà Lâm, cùng với những hành động dị hợm kia càng khiến tôi thêm phần chắc chắn hơn về giả thiết của bản thân. Tựa như điên như cuồng, bà ấy không ngừng tự cắn xé tay mình, lại phảng phất như thể rất thoả mãn khi được thưởng thức cao lương mỹ vị.
Nhớ đến nụ cười ẩn hiện trên mặt bà ấy, trong lòng tôi chợt ớn lạnh vô cùng.
Dù có như thế nào đi chăng nữa, sẽ không phải là tự sát chứ?
Nhưng còn ý nghĩa gì khi giờ đây, chẳng còn ai để tâm đến nữa, cái chết của bà Lâm cứ thế mà chìm vào dĩ vãng. Đáng thương thay, bà vốn cũng chẳng có nổi một ai là họ hàng hay bạn bè thân thích bên cạnh, duy chỉ có tôi vẫn còn canh cánh trong lòng cái cảnh tượng kinh hoàng lúc cuối đời của bà, thì chẳng còn ai đoái hoài đến vụ này nữa.
Tại sao lại muốn làm như thế? Tại sao phải đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình đến vậy?