dịch: anhdunghcdc
***
Huyền quang trên thân Triệu Phụ Vân lúc này hoá thành hai tấm bùa. Một đạo là Xích Viêm thần phù, một đạo là Kiếp Pháp phù. Bên trong đan điền nếu có ai đó nhìn thấy sẽ giống một quả cầu lửa, còn một đạo kiếp ký tự lục lại giống như một đám sương mù vặn vẹo vờn quanh hoả cầu.
Bên trong đạo Xích Viêm phù lục bao hàm cả lửa, phá tà, vô cấu, ánh sáng… Triệu Phụ Vân ngồi đó cẩn thận tỉ mỉ trải nghiệm. Bên ngoài ngọn lửa có một đoàn sương mù trôi nổi, vặn vẹo nhưng thực tế lại là từng sợi hoả diễm bên dưới. . Truyện Điền Văn
Bên trong phù lục Kiếm Pháp hắn lại không cảm nhận được rõ ràng, mặc dù ở đan điền của hắn, khí hải đã thành hình mà cảm giác của hắn vẫn như đang ngắm trăng trong nước vậy.
Hắn cẩn thận cảm nhận. Bên trong phù lục Kiếm Pháp chỉ có thể nghiệm ra vị của giết chóc, tử vong, các loại vận mệnh, những cảm giác đó lần lượt hiện lên trong lòng, song hắn không cách nào nắm giữ trong lòng bàn tay. Hắn cảm thấy nếu muốn chân chính lĩnh ngộ được thì còn cần thể ngộ thêm trong quá trình thi pháp sau này.
Triệu Phụ Vân mở to mắt, mưa gió trên trời đã ngừng. Hắn đứng dậy đi ra ngoài miếu, cảm thấy mọi thứ thông thấu, như đất trời cũng sáng lên. Hắn thấy như chính mình là nguồn sáng, trong mắt không còn tăm tối, thấy bản thân như một chiếc đèn chiếu ra ánh sáng.
Gió thổi tới, ánh sáng lay động. Triệu Phụ Vân nhìn về phía trước, thấy đối diện với đỉnh núi có một đạo nhân đang đứng đó, vác trường kiếm, trong tay trái là một cây phất trần đang vắt ngang khuỷu tay.
Lúc Triệu Phụ Vân nhìn thấy, đối phương đã bước vào hư không làm hắn chỉ kịp nhìn thấy một tầng bạch quang trên thân người đang vũ động giống như một thanh kiếm cứ thế đâm thủng hư không, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mình.
Hắn nhìn được đạo bào trên người đối phương, trên đạo bào có sơn văn, là bộ dáng pháp bào Thiên Đô Sơn chế ra nhưng điều làm hắn thực sự nhận ra đối phương là tướng mạo.
Đệ tử hạ viên Thiên Đô rất ít tiếp xúc với cao tu trong núi, chỉ tiếp xúc được với nhưng nhóm đạo sư kia. Vị này hắn gặp qua một lần, tên là Mã Tam Hộ, từng là một kiếm khách lấy võ nhập đạo mà Trúc Cơ, sau khi Trúc Cơ mới vào Thiên Đô Sơn, sau đó mở Tử Phủ. Ở trên núi nhiều năm, nghe nói hắn là tu sĩ có hy vọng nhập Kim Đan cảnh nhất. Lúc đó đối phương ở trên núi tuần tra viện chủ, hiện giờ cứ thế mà rời đi.
“Đệ tử hạ viện, Triệu Phụ Vân bái kiến tuần tra viện chủ.” Triệu Phụ Vân cung kính.
Mã Tam Hộ đánh giá Triệu Phụ Vân rồi chợt mở miệng. “Ngươi có giết Hứa Nhã Quân hay không?”
“Đệ tử không dám.” Triệu Phụ Vân bật thốt.
“Ngươi biết Hứa Nhã Quân chết chứ?” Mã Tam Hộ lại hỏi.
“Mấy vị đệ tử sư muội từng tới nơi này, có nói qua việc ấy.” Triệu Phụ Vân đáp.
Mã Tam Hộ chăm chú nhìn hắn, dường như không mấy tin tưởng. Triệu Phụ Vân có cảm giác ý thức của mình bị một thanh tiểu đao cắt qua nhưng cảm giác ấy rất nhanh liền tan biến.
“Bất luận có phải là do ngươi giết hay không, mọi chuyện đã qua. Ấu khi ngươi vào thượng viện, Thiên Đô Sơn nghiêm cấm đồng môn tương tàn, điều nay ngươi phải rõ. Có việc gì có thể thảo luận với sơn môn.” Mã Tam Hộ lạnh lùng.
“Đệ tử hiểu rõ.” Triệu Phụ Vân vội đáp.
“Ngươi ở đây có phát hiện thấy điều gì bất thường không?” Mã Tam Hộ quay ra nhìn dòng Vụ Hà đang chảy xiết. Trên núi có tiếng nước từ trên chảy xuống tạo thành các thác nước nhỏ.
Triệu Phụ Vân nhớ lại những ngày vừa qua, hắn thấy việc bất thường nhất chính là việc bản thân bị phái đến nơi này. Hắn cảm thấy nếu muốn mở rộng Đạo Tử Viện thì bên trong Đại Chu là nơi tốt nhát. Lần này đệ tử Huyền Quang từ Thiên Đô Sơn xuống không nhiều, căn bản không thể phủ đầy Đại Chu quốc, hắn cảm giác nơi ấy không được yên ổn. Đệ tử Thiên Đô Sơn tới đây làm việc có phần quá phận.
Hiện giờ nhìn thấy viện chủ Tuần Tra nội viện ở đây, lại hỏi mình như vậy, hắn có thể khẳng định suy tính của Thiên Đô Sơn là không đơn giản. Có lẽ Thiên Đô Sơn không bị động hiệp nghị với Đại Chu quốc mà đã sớm có thuẩn bị, thậm chí là chủ động. Chỉ là hắn không đủ tầm để biết thông tin mà thôi.
Nhớ lại những việc đã xảy ra từ lúc hắn đến đây, dường như không có gì bất thường. Từ con người đến sự việc, mọi thứ đều rất bình thường.
Triệu Phụ Vân lắc đầu đáp. “Những thứ đệ tử đã thấy đều không có gì bất thường.”
“Những thứ ngươi cảm thấy bình thường chưa chắc đã thật bình thường. Ngươi mang mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua nói lại ta xem.” Viện chủ Tuần Tra Viện Mã Tam Hộ nói.
Ngoài chuyện giết Hứa Nhã Quân ra, không có việc gì Triệu Phụ Vân không thể nói, hắn mang mọi chuyện kể ra một lượt. Sau khi nghe xong, Mã Tam hộ lại cười lạnh một tiếng.
“Tuân sư muội giết Ngô Châu ở đây. Hắn chính là người đứng đầu bên ngoài Nam Lăng phủ. Hắn chết, thế mà không có ai tới tìm ngươi, để ngươi yên ổn ở đây chính là điều dị thường lớn nhất. Ngươi không cảm thấy điều đó?”
Triệu Phụ Vân nghe xong trong lòng cũng vỡ ra nhưng vẫn thắc mắc. “Liệu có khả năng người ở đây không muốn đối địch với Thiên Đô Sơn chúng ta không?”
“Chắc chắn là không muốn đối địch với Thiên Đô Sơn, nhưng muốn giết một đệ tử Huyền Quang nho nhỏ vẫn là việc rất dễ dàng.” Mã Tam Hộ đáp. “Điểm mấu chốt là, Ngô Châu kia kỳ thật đại biểu cho Nam Lăng phủ, là một phái gần gũi với Đại Chu. Hiện hắn bị Tuân sư muội giết, ngươi nói xem Nam Lăng phủ kia có phải sẽ ngả về bên Thiên Sơn quốc bên này?”
Triệu Phụ Vân trầm tư, hắn thấy đối phương nói không sai nhưng rồi vẫn nói.
“Viện chủ, đệ tử cảm thấy người tu hành như chúng ta cần gì phải quan tâm nhiều đến hắn?”
“Ngươi thấy những việc này chỉ là việc phàm trần thế tục đúng không?” Mã Tam Hộ hỏi hắn, vẻ mặt không nổi giận nhưng vẫn phảng phất hung ý. Triệu Phụ Vân chỉ cúi đầu không đáp.
“Hắc hắc, việc tu hành không chỉ có chém giết, những người quan trọng đó cũng cần chúng ta để ý, nếu không, dù ở trong động phủ cũng có thể sẽ chết oan đấy.”
Triệu Phụ Vân nhìn mã viện chủ vẻ mặt lạnh lẽo, cõng trường kiếm, tay đáp phất trần nói về đạo đối nhân xử thế mà có phần ngoài dự liệu của hắn. Thấy hắn không nói gì, Mã viện chủ nhìn hắn đánh giá.
“Ngươi đã Trúc Cơ, trong đám đệ tử cũng không tính là chậm, sau khi trở về ngươi sẽ tiến vào thượng viện, nơi này cần có người tới thay, ngươi có đề cử ai không?”
“Đệ tử không biết ai.” Triệu Phụ Vân đáp.
“Ừm.” Mã Tam Hộ khẽ ậm ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.