“Huhu, Thảo Nhi, muội đừng chết, ta đưa muội đi tìm thầy lang.”
Người này khóc như cha chết mê chết, cứ như đứa trẻ không me khiến Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ mở mắt ra. Đó là một người đàn ông cao to như bò, làn da ngăm đen, đường nét khuôn mặt đoán chính. Chỉ tiếc hắn bị đần, là người có vấn đề về đầu óc. Nhưng hôm nay, người thật lòng đối xử tốt với nàng cũng chỉ có tên đần này thôi.
“Câm miệng! Lớn tướng rồi khóc cái gì mà khóc? Về nhà thôi!” Hạ Sơ Thất trừng hắn. “Không, đưa muội đi tìm thầy lang” Trong thôn không có thầy lang. Lan Đần công nàng, định đi về phía ngoại ô huyện Thanh Cương, cách đó ba mươi dặm.
Hạ Sơ Thất ho một tiếng, vỗ lưng hắn.
“Đúng là ngốc, đừng vào thành, lát nữa huynh dẫn ta đi hái thảo dược là được.”
Lan Đần quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái nhợt và cái miệng tím bầm của nàng, sụt sịt nức nở. “Không! Mấy hôm nữa nàng sẽ là vợ ta, ta không muốn nàng phải chết.” Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười.
“Huynh đần thể mà còn muốn cưới vợ sao?”
Lan Đần rũ đầu, buồn bã quát khẽ: “Ta không phải kẻ đần!” Hạ Sơ Thất chỉ trêu hắn mà thôi, thấy hắn tủi thân rũ đầu xuống thì nở nụ cười.
“À, huynh không đần thì ai đần? Tìm được thầy lang rồi thì sao? Huynh có tiền xem bệnh hả?” Lan Đần quay đầu lại liếc nàng, “Ta sẽ quỳ xuống cầu xin ông ấy, cứ quỳ lạy thế chắc ông ấy sẽ từ bị thôi.”
Hạ Sơ Thất chua xót trong lòng. Kiếp trước nàng là trẻ mồ côi, trước khi xuyên không mới được chú bác tìm về, kế thừa y học cổ truyền “Kim triện y điển”. Qua bao thời gian vất vả, lại trải qua đợt huấn luyện bộ đội đặc công, trái tim nàng đã cứng như sắt thép, ai ngờ suýt nữa bị tên ngốc này chọc khóc.
thế giới nào chăng nữa, không có tiền thì dù có quỳ lạy toét gối cũng vô dụng. “Thảo Nhi, ta làm muội giận hả? Ta không bực vì muội mắng ta đần đâu! Muội cứ mắng đi!” Lan Đần thấy nàng khó chịu vì gió lạnh, không biết phải làm sao. Hạ Sơ Thất không nói gì, chỉ nhìn hắn rồi thở dài. “Tên ngốc! Sau này ngoài ta ra, ta sẽ không cho ai mắng huynh là tên đần nữa đâu!” Người trong thôn tìm được Hạ Sơ Thất rồi thì dĩ nhiên sẽ tò mò nàng trốn khỏi lồng heo thế nào. Nhưng Hạ Sơ Thất chỉ nói quanh co là được cao nhân cứu đi, chứ cũng không nói kỹ. Không có Phạm Thị ở đây, bọn họ cũng không hỏi nữa. Vào thôn rồi, mọi người đi “tìm xác” không thành thì cũng giải tán.
Thôn Lưu Niên nằm tựa vào núi Thương Ưng, có khoảng một trăm hộ gia đình. Ngoài nhà Lan tú tài và Tộc công có nhà cao cửa rộng tường gạch ra thì những nhà khác đều thấp bé cũ nát. Nhưng ngoài thôn lại là những ruộng rau chia luống thẳng tắp chỉnh tề, cảnh vật ở nông thôn cổ đại làm cho hai mắt Hạ Sơ Thất tỏa sáng.
Lan Đần công nàng đi qua cổng Đông đầu thốn, liền thấy vợ chồng Lan tú tài đứng ngóng dưới gốc cây bồ kết.
Kẻ thù gặp nhau tức đỏ mắt, Phạm Thị đã lớn bụng thâm độc nhìn họ. Nhưng vì ngại Tộc công và “Hoàng mệnh” nên ả ta không lên cơn.
Hạ Sơ Thất lại nhìn tên Lan tú tài này mấy lần.
ở huyện Thanh Cương, trước khi Lan Tử An làm con rể Huyện lão gia cũng đã là một nhân vật nổi tiếng. Từ nhỏ gã đã được mệnh danh là thần đồng, tinh thông luận ngữ, thơ từ, đứng đầu trong đám học trò phủ Cẩm Thành, học lực giỏi, đẹp trai, giơ tay nhấc chân nhã nhặn lịch sự. Thôn dân nói tháng tám sang năm thi Hương, có cha vợ nâng đỡ thì trúng Cử Tử* là không vấn đề, sau này chắc chắn sẽ được làm trạng nguyên trên đại điện ở Kinh đô.
(*) Cử Tử: người đọc sách có quyền tham gia thi trạng nguyên.
“Đồ đàn ông tồi!”
Hạ Sơ Thất cảm thán một câu, thấy xung quanh đã có thôn dân vây lại bàn tán, đột nhiên trong não nảy ra suy nghĩ. Nàng quay đầu lại nhìn Lan tú tài, cười đến kỳ lạ, to giọng hô lên.
“Tú tài, cảm ơn huynh!” Nói rồi nàng nghiêng đầu nằm trên lưng Lan Đần, không nói gì nữa. Mà thôn dân hóng hớt dường như cũng đã ngửi ra chút ít hương vị, chỉ có Lan Tử An còn ngây thơ chưa biết, ánh mắt tối sầm xuống, bối rối vì nụ cười xinh xắn của Hạ Thảo.
Không ai hiểu chồng bằng vợ. Phạm Thị phát hiện ra, nghiến răng nghiến lợi.
“Tướng công thích con nhóc lăng loàn đó hả? Muốn nạp thiếp?”
Lan Tử An giật mình, ngăn tâm tư kỳ lạ trong lòng lại, ôm lấy eo Phạm Thị. “Sao nương tử lại nói thế? Ta sao lại có tâm tư như thế chứ? Chúng ta cũng không cần so đo với nàng ta. Sau này nương tử... đừng gây phiền toái cho nàng ta nữa.”
“Tướng công nói đúng.”
Phạm Thị oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Lan Đần và Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất vào thôn Lưu Niên đã ba ngày rồi.
Từ chỗ Lan Đần và thôn dân, nàng cũng đã hiểu qua tình hình đại khái.
Nàng xuyên đến Đại Yến, vương triều gần giống với nhà Minh. Nơi này là thôn Lưu Niên, một phần thuộc huyện Thanh Cương phủ Cẩm Thành, cách thị trấn khoảng ba mươi dặm. Nhưng ngoài những điều cơ bản thì nàng cũng không hỏi được tin tức gì có giá trị hơn, do Lan Đần không biết gì nhiều.
Sau năm lần bảy lượt thất bại, suy nghĩ muốn về nhà của nàng đã bị dập tắt.
Dù sao nàng là trẻ mồ côi, đi tới đâu cũng chỉ có một mình, đến đỉnh núi nào, hát khúc ca nào, đất ở đâu mà chẳng nuôi người. Nếu nàng còn trẻ thì không chỉ có cơ hội thực hiện tiếp ước mơ tìm một tướng công tốt từ kiếp trước, mà còn có cơ hội biết được cuộc sống nông thôn thời cổ đại, cũng chẳng tổn thất gì nhiều. Ba ngày trôi qua, nhờ phúc của Thập Cửu gia cũng chính là Tấn Vương điện hạ, cuộc sống của nàng coi như là sóng yên biển lặng. Dù ba chữ “cảm ơn huynh” của nàng ngày đó đã khiến mũi nhọn nhắm vào Lan tú tài một cách tự nhiên, trong thôn bàn tán xôn xao, nhưng cũng không ai đến tìm nàng gây chuyện. Cả thôn, hoặc phải nói cả huyện Thanh Cương đang chú ý đến một chuyện lớn hơn. Tục truyền đại quân của Tấn Vương điện hạ Triệu Tôn đã đến huyện Lăng Thủy, sắp đi qua trạm dịch Thanh Cương, chuyện này khiến cả huyện xôn xao. Huyện lão thái gia gọi Lý trưởng đến, nói là vì nghênh đón Tấn Vương điện hạ, đường núi ven huyện Thanh Cương phải trải cát vàng, phải bắc cầu qua sông.
Hạ Sơ Thất lại chẳng có chút xíu cảm giác nào với Thập Cửu gia đã gián tiếp giúp nàng. Bây giờ nàng chỉ để ý đến cái mạng nhỏ của mình. Có lẽ đúng như ngạn ngữ đã nói, thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, từ ngày bị dìm sống, lại bị gió lạnh thổi trên bờ, thân thể rách nát này không hồi phục nổi mà càng ho nặng thêm.
“Lan Đần...” Nàng yếu ớt gọi.
“Thảo Nhi, ta ở đây.”
Lan Đần rất tốt với nàng, ngoài đần ra thì hắn không có tật xấu gì cả. Một năm trước, từ khi hắn nhặt được Hạ Thảo ở chân núi Thương Ưng về, hai người vẫn ở trong mấy gian nhà lá rách này. Và có tam thấm nương vẫn chăm sóc hắn từ nhỏ, hai người sống nương tựa lẫn nhau.
“Lan Đần, ta không còn sức nữa, huynh đi hái giúp ta ít thuốc.” Hạ Sơ Thất ho khan vài tiếng, họng như
muốn nổ tung. Lan Đần gãi đầu sồn sột, nhìn nàng rồi trịnh trọng gật đầu. Hạ Sơ Thất coi hắn như đứa trẻ, “Ngoan! Huynh nhớ kỹ nhé, đến ruộng cạnh giếng ở cửa Đông đầu thôn hái ít lá lưỡi bạch hoa xà, rồi đến bờ sông cửa Tây hái mấy ngọn diếp cá trên mặt đất ẩm, sau khi về nhà thì tìm mấy miếng vỏ quýt thái khổ của tam thất nương trên bệ bếp...” Hạ Sơ Thất mất rất nhiều công sức mới nói rõ được.
Đợi Lan Đần hiểu sơ sơ, đi ra ngoài hát thuốc, nàng cảm thấy sống với một tên ngốc thật là mệt mỏi!
Chỉ một lát sau, nàng chìm vào giấc ngủ say.
Trong mơ, nàng đang đứng bên bờ sông Thanh Lăng lộng gió. Trong gió lạnh, có một chiếc quần lót màu đỏ đang bay bay bay...
Đột nhiên, một đôi tay như chân gà bóp lấy cổ nàng, cảm giác ngộp thở nhoi nhói chân thật khiến nàng giật mình choàng tỉnh mộng, nặng nề ho khan, vừa mở mắt ra đã bắt gặp một đôi mắt híp đầy oán hận.
“Hạ Thảo, đồ tiện nhân, bà đây đến tiễn ngươi một đoạn đường đây...” Hạ Sơ Thất không thở nổi, liều mạng nắm lấy cổ tay của Phạm Thị, khàn giọng quát khẽ. “Đồ đàn bà đanh đá, con mẹ nó, ngươi muốn chết sao?” Cổ tay Phạm Thị đau nhói, ả đột nhiên trừng to mắt, cảm thấy nàng như đã thay đổi.
“Ngươi... ngươi... Sao ngươi không nói lắp hả? Lại còn khỏe như vậy nữa?”
Hạ Sơ Thất cười lạnh trong lòng, gian xảo ghé sát vào tai ả ta. “Ông đây là ai, đến lượt người hỏi chắc? Ta cảnh cáo ngươi, đừng chọc giận ta. Nếu không ta sẽ khiến Lan tú tài bỏ ngươi! Hừ!”
Đồng tử Phạm Thị co lại lại: “Ngươi nói láo! Tướng công nhà ta sẽ không bỏ ta!”
Hạ Sơ Thất cười lạnh, “Không sao?! Ngươi chưa hiểu gì ư? Lan tú tài vốn thích ta, trước kia là hắn nói rằng muốn nạp ta về nhà. Ta bị dìm lồng heo cũng là hắn lén xuống nước cứu ta lên bờ, tình cảm giữa chúng ta...”
“Ngươi nói bậy! Cái đồ lăng loàn, đồ kĩ nữ nhà ngươi, bà đây bóp chết ngươi!”
Phạm Thị nói đến đây thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào trán nàng, “a” một tiếng như gặp quỷ, “Trên trán ngươi! Đồ kĩ nữ, hóa ra ngươi là khâm phạm triều đình, nói lắp chỉ là dối trá! Hừ, ta phải cho cha ta biết...”
Trước kia Hạ Thảo dùng tóc mái che chữ “Tiện” trên trán đi nên thôn dân không biết gì, lúc này khi đánh nhau với Phạm Thị thì mới làm tóc mái Hạ Sơ Thất bị hất ra.
Hạ Sơ Thất thầm than hỏng bét, đang nghĩ cách thì bỗng một bóng người đá văng của lao tới, không nói hai lời, vung tay đấm mạnh vào người Phạm Thị.
“Ta đánh chết ngươi!”
Người xông vào chính là Lan Đần. Tính cách hắn yếu đuối, luôn bị người trong thôn bắt nạt. Phạm Thị gả đến đây mấy năm cũng chưa từng thấy hắn tức giận như thế này, nên sợ hãi che bụng kêu đau liên mồm. “Đại... đại huynh đệ, đừng, đừng đánh, lát nữa tẩu mua kẹo cho ngươi ăn...” Ả ta đáng thương kêu lên nhưng Lan Đần như ăn phải thuốc súng, không thèm để ý đến ả. “Người xấu, ngươi là người xấu! Bắt nạt Thảo Nhi, ta đánh ngươi! Đánh chết ngươi!”
Phạm Thị bị đánh nôn ra máu tươi: “Á! Đại huynh đệ tha... Á! Giết người rồi... Cứu!” Hạ Sơ Thất vội vàng ngăn lại, “Lan Đần! Dừng lại, huynh sắp đánh chết ả rồi!”
“Không! Ta đánh ả, đánh chết ả! Ở bắt nạt Thảo Nhi! Ả không phải người tốt!”