*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người kia kinh ngạc “A” một tiếng. Rất dễ nhận thấy là gã không hiểu. Nhưng Hạ Sơ Thất cũng không cần gã phải hiểu.
“Xin ngươi đấy, tiểu ca, Nhị gia nói rồi, chốc nữa sẽ tặng lễ hậu hĩnh.” Không để môn phó có cơ hội phản ứng, Hạ Sơ Thất cười híp mắt rồi nắm tay lại thành quyền, ngoảnh đầu lại sải bước rời đi. Nhìn bóng lưng của nàng, môn phó hừ lạnh một tiếng, mang theo ngờ vực trực tiếp giở cái bọc nhỏ bằng gấm trong tay mình ra, chỉ thấy ngoài ngọc bội tùy thân của Hạ Tuần ra, còn có một cái yếm thêu hoa của phụ nữ, bên trên có thêu hai chữ “Cúc Tâm”, chính là khuế danh trắc phi của Ninh Vương - Tống thị..
Tính thấy dắt2chó đi dạo cũng được một lúc rồi, Lý Mạc bắt đầu chạy về phía phủ Ninh Vương. Phía sau nàng, đám hộ vệ của phủ Ngụy quốc công vẫn đang bám chặt không tha. “Các huynh đệ, bắt lấy tên tiểu tử kia!”
“Thủ lĩnh, đuổi không kịp hắn đầu. Tên tiểu tử kia chạy quá giỏi!”
“Đuổi không kịp cũng phải đuổi!” Tên cầm đầu hừ một cái, “Không tóm được hắn, đầu chúng ta cũng không giữ nổi đâu.”
“Thủ lĩnh, Nhị gia chết rồi, chúng ta chạy thôi!” Có người kêu lên.
“Đúng vậy! Không chạy, trở về phủ chẳng phải cũng chỉ còn đường chết hay sao?” Có người phụ họa.
“Chạy?” Tên hộ vệ áo đen dẫn đầu hừ một tiếng, “Có thể chạy đi đâu, già trẻ lớn bé trong nhà ngươi không cần nữa hả?”8Không một ai lên tiếng. Bọn chúng ngoại trừ tiếp tục truy đuổi thì không còn cách nào khác.
Từ đầu đến cuối, khoảng cách giữa người đuổi và người bị đuổi được Lý Mạc tính rất chuẩn xác, sẽ không để bọn chúng lạc mất, cũng sẽ không để chúng nhìn thấy quá rõ. Đương nhiên, với bản lĩnh của nàng ta, trêu đùa mấy tên này hoàn toàn không tốn sức. Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hẻm nhỏ dẫn tới hậu viện phủ Ninh Vương, Lý Mạc ngoảnh lại nhìn bọn người kia rồi bất chợt tăng tốc, xông tới cổng sau phủ Ninh Vương, ra sức đập cửa, nhỏ giọng gọi.
“Tống trắc phi, Nhị gia nhà chúng ta sai chúng ta tới đón người.” Gọi xong, nàng ta lách mình nhích ra rồi chạy về6phía đầu kia của con hẻm.
Kết quả là khi truy binh của phủ Ngụy quốc công vòng qua góc tường nhảy vào con hẻm, người mà chúng nhìn thấy không phải Lý Mạc, mà là một đám thị vệ cầm đao mang vũ khí của phủ Ninh Vương. Đám thị vệ chặn ở đó, bao vây khiến một con kiến cũng không chui lọt. “Gan chó của các ngươi cũng lớn thật, ban ngày ban mặt cũng dám làm loại chuyện dơ bẩn tới mức độ này!” Bọn hộ vệ của phủ Ngụy quốc công vì chạy mà thở hồng hộc, nhìn tình cảnh hiện giờ, lập tức ngây ngẩn cả người. “Huynh đệ, chúng ta là người của phủ Ngụy quốc công, tới để tìm người.” “Tìm người?” Thị vệ của phủ Ninh Vương cười khẩy một3tiếng, “Ngang nhiên giở trò bỉ ổi với trắc phi của Ninh Vương, người của phủ Ngụy quốc công đúng là ăn phải gan hùm gan báo rồi. Các huynh đệ, đánh cho ta!”
Người của phủ Ngụy quốc công có chút mơ hồ không hiểu, do dự một lát, vội vàng nhận lỗi.
“Đúng là chúng ta đã mạo phạm, trước hết xin thỉnh tội, các huynh chớ nóng giận.” Dứt lời, tên đó liền ngoảnh lại nói, “Trở về bẩm báo với quốc công trước đã, không được manh động.”
“Ngụy quốc công? Ha.” Trưởng thị vệ của phủ Ninh Vương ném lệnh bài của Hạ Tuần trên tay, cười lạnh, “Nhị gia Ngụy quốc công vốn có tiếng phong lưu thành thói, Ngụy quốc công vẫn một mực bao che. Nhưng tuyệt đối không thể ngờ, hôm nay5lại dám đùa ghẹo tới phủ Ninh Vương chúng ta. Các huynh đệ, bắt hết những tên này lại cho ta, chờ Vương gia trở về xử trí.” Vừa nhìn thấy lệnh bài của Hạ Tuần, bọn thị vệ của phủ Ngụy quốc công lập tức nóng mắt.
“Quả nhiên là các ngươi làm!”
“Làm cái gì? Làm mẹ ngươi à! Các huynh đệ, bắt chúng lại!” Tiếng tuốt đao “loạt soạt”, bốn phía nổi lên một trận leng keng, người hai bên đều đỏ mắt.
“Các huynh đệ, trái hay phải đều phải chết, liều mình với chúng thôi!” Quân hai bên đều ngang ngược, bình thường ăn hiếp người khác quen rồi, sao có thể chịu đựng nổi, cũng sao rảnh rỗi mà ngồi xuống giải thích chứ? Chưa nói được mấy câu, quân hai bên liên xông vào ẩu đả, Hạ Sơ Thất nằm bò trên nóc nhà người ta nhìn từ xa mà cười híp cả hai mắt.
“Biểu tỷ, náo nhiệt chưa, đẹp chưa?”
“Đẹp!” Lý Mạc nằm bên cạnh nàng, thở dài, “Sở Thất, ngoài muội ra, quả thực không ai có thể làm ra loại chuyện cay độc thế này.” Hai mắt Hạ Sơ Thất sáng ngời, lóe lên một tia xảo quyệt, “Không chiến mà hàng phục binh, đây gọi là... binh pháp.” Lý Mạc khẽ ôi một tiếng, tâm trạng hôm nay cực kì tốt. “Kế này hay thì cũng hay thật, chỉ là không biết liệu có liên lụy tới Viện đại ca hay không.”
Hạ Sơ Thất nguýt nàng, trêu chọc, “Có thể lắm. Chi bằng tỷ gả cho hắn ta để bù đắp?”
Lý Mạc cốc tràn nàng, “Muội nha, lúc nào rồi mà còn đùa được.”
Trong lòng biết nàng ta đang lo lắng, Hạ Sơ Thất cũng không khiến nàng ta phải phiền lòng thêm nữa.
“Tỷ cứ yên tâm đi, Viện đại ca có thể lăn lộn ở kinh thành được như ngày hôm nay, ắt phải có kết giao với người của quan phủ. Tỷ nói xem, mấy vùng mà hắn ta mở mang kia, có cái nào là sạch sẽ, sao lại có thể không có người chết được? Nếu trong bụng hắn ta không có cơ sở, cũng chẳng dám giúp chúng ta đâu. Hơn nữa, chuyện này mà xảy ra, Hạ Đình Đức sẽ chột dạ, tự khắc sẽ không còn nghi ngờ gì nữa mà tính sổ lên đầu Ninh Vương. Mà vợ của Ninh Vương bị người ta đưa lên giường, tên đó lại còn sai người đánh tới tận cổng, Ninh Vương sao chịu ngậm bồ hòn làm ngot? Ha, Hạ Đình Đức muốn khiển Ninh Vương và Triệu Thập Cửu đánh nhau, để tên nhãi Triệu Miên Trạch kia được lợi, ông đây lại cứ không cho ông ta được như ý đấy! Cứ chờ mà xem, lão hồ ly kia phen này vừa phải bồi thường giúp con trai, lại còn phải chịu tổn thất binh lực.”
Yên lặng nghe nàng phân tích xong xuôi, Lý Mạc gật đầu. Không thể không thừa nhận, tính toán của nàng là đúng. Tống trắc phi rốt cuộc có nhập nhằng với Hạ Tuần hay không đã không một ai có thể nói rõ. Hạ Tuần chết không đối chứng, mà cái yếm kia quả thực là nàng đích thân tới phủ Ninh Vương châm được, là thứ thuộc về Tổng trắc phi. Đương nhiên, Sở Thất vì sao lại chọn Tống trắc phi là cũng có suy tính của nàng. Kể ra thì cũng là tâm tính của tiểu nữ nhi, chẳng qua chính là biết được lão Hoàng đế có ý định gả đích nữ của Tổng gia Chương Liệt Hầu làm chính phi của Tân vương, thế là trước tiên, nàng liên lấy thứ nữ của Tổng gia ra làm tấm gương “thông dâm”.
Nghĩ tới đây, Lý Mạc lại cau mày. “Sở Thất, lúc ở Cẩm Tú Lâu, lệnh bài muội đưa cho hộ vệ lấy ở đâu ra vậy?” Hạ Sơ Thất khẽ “ổ” một tiếng, móc từ trong ngực áo ra một lệnh bài, ngắm nghía một lát, “Tỷ nói cái này hả?”
“Ừ.” Lý Mạc có chút ngờ vực. “Lệnh bài của Triệu Miên Trạch. Chậc chậc chậc! Đúng là dễ dùng.” Hạ Sơ Thất nương theo ánh mặt trời phản chiếu trên miếng ngói, nhìn kĩ lệnh bài kia, cười tít mắt nói: “Thật không ngờ, khả năng làm giả của Đại Yến ta cũng giỏi như vậy, không hề kém cạnh quê nhà của ta nha.”
“Là giả?” Lý Mạc kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, chẳng thể thì sao? Tỷ tưởng Triệu Miên Trạch còn có thể đưa lệnh bài của hắn cho muội sao?” Nhếch mày, Hạ Sơ Thất lại cười nói: “Muội chỉ nhìn trộm lệnh bài thật rồi mang tới cửa hàng trên phố Sùng Viễn, tìm người làm một chiếc giống y như đúc.”
Lý Mạc thở hốc vì kinh ngạc, “Đây chính là tội chém đầu đấy, họ dám làm thứ này?”
Đôi mắt đen như mắt mèo của Hạ Sơ Thất híp lại một nửa, nàng khẽ nhếch khóe môi, ý cười mỉa mai càng đậm hơn, “Muội nói này biểu tỷ, con người tỷ sống quá nghiêm túc rồi. Trên đời này ấy mà, có ngân lượng thì chẳng có chuyện gì là không thể làm được. Có người sợ chết thì cũng có người không sợ chết, hiểu chứ?”
Lý Mạc nhìn nàng, không lên tiếng.
Hai người đều trầm mặc.
Chẳng bao lâu sau, tiếng đánh nhau phía dưới hoàn toàn chấm dứt.
Hạ Sơ Thất nhướng mày, nhoài người qua nhìn, “Biểu tỷ, tỷ nói xem muội hao tâm tổn trí thiết kế ra một vở kịch hay như vậy, nhưng chỉ có hai chúng ta làm khán giả, có phải quá ít rồi không?” Lý Mạc sửng sốt, “Ý của muội là?”
Tiếp tục nằm xuống, Hạ Sơ Thất dương dương đắc ý giơ một chân lên, hai mắt híp lại một nửa, “Ngày mai muội phải cảm ơn Triệu Miên Trạch thật tử tế, cảm ơn hắn cho muội câu trả lời. Chuyện này cũng phải để Hạ Vấn Thu biết mới phải chứ nhỉ? Chậc, phức tạp quá, mang theo lệnh bài của Triệu Miên Trạch, xông vào giết Hạ Tuần, nhưng hai người kia lại là người của Ninh Vương, chạy vào phủ Ninh Vương. Hạ Tuần chết rồi, lại còn có mang tiếng dan díu với trắc phi của Ninh Vương. Đầm nước này, càng ngày càng sâu rồi.”
“Muội không lo bọn chúng sẽ đoán được sao?” “Đoán được thì có làm sao?” Hạ Sơ Thất ha ha, “Bọn người này ưa sĩ diện. Bây giờ người thì cũng chết rồi, giận cũng xả rồi, vốn chính là như nước với lửa, mối thù này cũng chỉ càng thêm sâu thôi.”
Lý Mạc nhìn nàng từ mũi tới miệng, tỉ mỉ quan sát một phen, im lặng hồi lâu mới chầm chậm than thở: “Nếu hai năm trước muội cũng có được trí tuệ này thì cũng chẳng phải rơi vào tình cảnh như hiện giờ. Hai chúng ta cũng sẽ không phải tan cửa nát nhà.”
Hạ Sơ Thất ngước nhìn bầu trời mù mịt, nhìn về nơi không thấy tận cùng kia mà mỉm cười. “Đó... đều là số mệnh” Ngày hai mươi tháng giêng hôm đó, phủ Ứng Thiên xảy ra tới mấy chuyện lớn.
Trong buổi triều sớm, lão Hoàng để phê chuẩn hình phạt đối với Phạm Tòng Lương, huyện lệnh huyện Thanh Cường trước triều đình. Phạm Tòng Lương để nịnh bợ, đã lấy “Tấm bia đá nghìn năm” gạt vua lừa dân, vu cáo hãm hại Tấn Vương điện hạ, xử tội chém đầu, sau mùa thu sẽ hành quyết. Toàn bộ gia sản bị tịch thu, nhưng niệm tình gia quyến con cháu không phải kẻ gian tà, nên đặc biệt miễn tội chết, chỉ phải lưu đày sung quân.
Nhưng độ nóng của chuyện này còn chưa giảm, mới qua kể trưa chưa được bao lâu thì Hạ Tuần, con thứ của Ngụy quốc công Hạ Đình Đức lại bị người ta cắt cổ chết ở Cẩm Tú Lâu, khiến cho người của phủ Ngụy quốc công và phủ Ninh Vương ẩu đả, giằng co với nhau.
Chuyện này vừa xảy ra, vụ của Phạm Tòng Lương lập tức trở thành chuyện nhỏ, không leo lên nổi lên trang nhất” nữa.