*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ ràng là Triệu Miên Trạch thật lòng với Hạ Vấn Thu. Tự dựng nhà chim chỉ là thứ yếu, dựa vào thân phận địa vị của hắn mà không có con trai lại không nạp thị thiếp, chỉ điểm này thôi thì Hạ Vấn Thu đã kiểm lời rồi.
Một trận gió lạnh thổi tới, Hạ Sơ Thất nghĩ đến Hạ Sở chết oan, trong lòng trở nên lạnh lẽo. “Trưởng tốn điện hạ đối với phu nhân đúng là tình thâm ý trọng, tại hạ thật hâm mộ.”
“Ngươi và Thập Cửu thúc của ta...” Triệu Miên Trạch chần chừ một chút, nhìn nam trang trên người nàng, mới lúng túng cưới hỏi, “Thập Cửu thúc cũng rất tốt với người mà, không phải sao?”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Chàng ấy à, ghét bỏ ta nhiều thứ lắm.”
Ngoài miệng thì nói thế những nụ cười trên mặt nàng lại xán2lạn khiến người ta không rời mắt được.
“Nhưng người lại cam tâm tình nguyện bị thúc ấy ghét mà.”
“Đúng vậy, hắn ghét bỏ ta, ta cũng ghét bỏ hắn, hai ta đánh nhau mỗi ngày.” Cười híp mắt nói xong, Hạ Sơ Thất ngừng một chút, ánh mắt nhìn Triệu Miên Trạch càng sâu hơn, “Thế nhưng, hắn sẽ không cho phép người khác ghét bỏ ta, đánh ta. Mà ta cũng sẽ không cho phép người khác ghét bỏ hắn, đánh hắn.”
Triệu Miền Trạch nhìn nàng như có điều suy nghĩ, có hoang mang cũng có khó hiểu.
Hạ Sơ Thất cong môi, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. “Trưởng tốn điện hạ, trắc phu nhân thích chim chóc như thế, nếu ta đòi mất thì nàng ta có mất hứng không?”
“Không đâu.” Triệu Miên Trạch hồi thần, trong giọng nói mang vẻ dịu dàng, “Tính tình Thu Nhi8rất tốt, xưa nay chỉ thích chim chóc và các động vật nhỏ, cũng thích giao lưu với người cùng sở thích. Nếu nàng ấy biết Sở y quan cũng có nhã hứng nuôi chim, tất nhiên sẽ rất vui.” “Thế sao, vậy thì tốt quá.”
Trong nhà chim lớn như vậy, Hạ Sơ Thất trêu chọc mấy con chim sơn ca, vuốt ve họa mi, lại đâm chọt bói cá, vừa nghe chúng nó líu ríu, vừa đi tới đi lui một vòng, không biết nghĩ sao, nàng đột nhiên xoay đầu lại, nhếch miệng nhìn Triệu Miên Trạch, “Nghe trên phố đồn Ngụy quốc công từng hiến cho bệ hạ một con vẹt xanh mỏ đỏ, bệ hạ lại ban cho Trưởng tốn điện hạ, con vẹt kia còn học nói tiếng người... Tại hạ luôn rất tò mò, hình như hôm nay không thấy nó?”
Triệu Miền Trạch hơi6biến sắc, “Sở y quan thấy hứng thú với con vẹt mỏ đỏ kia sao?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, quay đầu không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ống tay áo hắn, cười sung sướng, “Phàm là người thích nuôi chim thì đều cảm thấy hứng thú với con vẹt kia nhỉ? Ngẫm lại, có lẽ trắc phu nhân cũng rất yêu nó.”
“Phải, đó là con vật yêu quý của Thu Nhi.” Triệu Miên Trạch mỉm cười, trong mắt có nhiều tâm trạng, “Sở y quan mới tới kinh cũng đã nghe lời đồn đó rồi à?” Hạ Sơ Thất cười lộ ra hàm răng trắng, “Ta là người hay hỏi thăm chuyện kỳ lạ. Trưởng tốn điện hạ, không biết ta có phúc nhìn thấy con vẹt kia không?” “Chim ở nơi này không lọt vào mắt Sở y quan sao?” Triệu Miền Trạch3nở nụ cười nhạt.
“Đúng vậy.” Hạ Sơ Thất cong khóe miệng, nhìn hắn, “Chân chim họa mi quá to, lồi lõm; móng của sáo đen quá mỏng, lông lạng sơn ca quá dày, hơn nữa... Trưởng tốn điện hạ, chim tốt cần có màu sắc rõ ràng, mỏ thẳng mà nhọn, khung xương phải tiêu chuẩn, những con chim ở đây của ngài đều là chim chất lượng thấp, không có gì hiếm lạ cả.”
Nàng bình phẩm không chút khách khí khiến sắc mặt Triệu Miên Trạch lập tức khó coi. Thế nhưng cũng chính vì những lời rất chuyên nghiệp này mà ngoài việc bị bẽ mặt thì những nghi ngờ trước kia cũng tản mất, “Sở y quan kiến thức rộng rãi, Miền Trạch kiến thức hạn hẹp quá.”
Hạ Sơ Thất nhếch môi, trêu chọc vài con chim rồi xoay đầu lại, chớp mắt với Triệu Miền Trạch,5không biết nghĩ tới điều gì, nàng đột nhiên ngẩn người, nhỏ giọng nói một câu: “Điện hạ đừng nhúc nhích, trên đầu ngài có cứt chim.” Sau đó nàng nhón chân lên, một tay khoác lên vai Triệu Miên Trạch khiến cả người hắn thấp xuống, tay kia giơ lên đầu hắn, nhìn như muốn lau giúp hắn.
Triệu Miên Trạch là người thích sạch sẽ cỡ nào chứ? Nghe nói có cứt chim thì cả người cũng cứng lại, nào có thể phản đối? Mà trong tích tắc này, cửa nhà chim đột nhiên được mở ra. Hạ Sơ Thất như bị giật mình, giật bắn người.
“Miền Trạch!” Hạ Vấn Thu đứng ở cửa, giọng điệu cũng thay đổi. Từ góc nhìn của nàng ta thì rõ ràng chính là hai người đang ôm nhau. Một màn kia quả thực như chọc vào tâm can của nàng ta.
“Thu Nhi, sao nàng tới đây?” Triệu Miên Trạch nhìn mắt Hạ Sơ Thất, trong lòng biết là kỳ quái nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì, sải bước đi tới đỡ Hạ Vân Thu, giải thích: “Sở y quan cũng thích nuôi chim, ta đưa hắn đến
xem.”
Trong những tình huống khác, Hạ Vấn Thu đương nhiên sẽ phu xướng phụ tùy. Nhưng lúc mà con gái đã ghen thì đều không màng tới lý trí.
Mắt nàng ta lóe lên vẻ đau khổ, lập tức đổi sắc mặt. “Chim chóc này đều là Thu Nhi thích, không muốn tặng cho người khác.”
“Thu Nhi...” Triệu Miên Trạch có chút gượng gạo.
“Trắc phu nhân!” Không cho hắn cơ hội giải thích, Hạ Sơ Thất tiếp lời, lén lút nhìn Triệu Miên Trạch. Cái liếc mắt này bao gồm một tầng ý nghĩa sâu xa, ngay cả nàng còn phải dựng cả tóc gáy, sau đó mới khôn ngoan mang theo vẻ ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, rồi cười híp mắt nhìn Hạ Vấn Thu, “Vừa rồi Trưởng tốn điện hạ còn khen ngài thanh thuần cao quý, tính tình dịu dàng săn sóc, một lòng một dạ trong tình cảm, chẳng lẽ...”
Sự ngờ vực của nàng mang theo ý ám chỉ, quả nhiên đã chọc tức Hạ Vấn Thu. Con gái mà, chỉ cần ghen tuông chút thôi thì không giấu nổi sự chanh chua.
“Chuyện giữa vợ chồng ta và Miền Trạch, không khiến Sở y quan quan tâm. Lúc rảnh rỗi Sở y quan nên để tâm vào việc trị bệnh cho phụ vương ta, đừng chọi chim chơi hoa, bắt chước người nhà giàu.”
Thu Nhi!” Triệu Miên Trạch ngắt lời nàng ta. Thấy nàng ta ấm ức, hắn cau mày, mềm giọng nói. “Thu Nhi, sức khỏe nàng không tốt, để Lọng Cầm đỡ nàng về nghỉ ngơi trước đi.” “Miền Trạch...” Hạ Vấn Thu tự động hiểu lầm hắn đang có ý lảng tránh và bảo vệ Hạ Sơ Thất, nàng ta cắn môi, hơi hối hận vì vừa rồi đã nói không suy nghĩ. Nàng ta ngẫm nghĩ, đang chuẩn bị nói vài lời cứu vãn thì đột nhiên bụng quặn đau khiến nàng ta phải ôm bụng, mặt trắng bệch rên rỉ, “Đau quá!” “Thu Nhi, nàng sao vậy?” Trên trán Hạ Vấn Thu toát mồ hôi lạnh, nhìn sang Hạ Sơ Thất. “Miền Trạch, hôm nay thiếp uống thuốc Sở y quan bốc, bụng... đau quá.” “Trắc phu nhân, không thể nói như vậy.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm lại gần, quan sát khí sắc nàng ta rồi cong môi nói, “Con người ai cũng ăn ngũ cốc hoa màu, ốm đau là chuyện thường tình. Trắc phu nhân không biết về y, cũng chưa được bắt mạch, dựa vào gì mà nói uống thuốc của tại hạ mà đau bụng? Tội lớn thế, Sở Thất không đảm đương nổi đâu.” “Ngươi... Rõ ràng là ngươi... hạ độc ta!” Hạ Vấn Thu đau đến mức trắng bệch cả mặt.
“Trắc phu nhân, ngài đừng nói lung tung!” Nói đến đây, Hạ Sơ Thất véo bắp đùi, đau đỏ cả vành mắt, “Tại hạ là một y quan nho nhỏ, dùng kiến thức để làm việc ở Đông cung, chỉ mong giữ được mệnh, nào dám làm chuyện như vậy? Từ khi tại hạ tự đề cử mình khám cho trắc phu nhân, tại hạ chỉ thật lòng hi vọng ngài và điện hạ ân ân ái ái, có thể đông con nhiều cháu, hôm nay bị trách như vậy, tại hạ cảm thấy rất oan uổng.”
Hạ Vấn Thu run run môi, “Ngươi, ngươi còn giả bộ...”
“Đừng nói nữa!” Triệu Miên Trạch chưa từng thấy Sở Thất ấm ức như vậy, thấy nàng còn đỏ mắt thì nhận định là bị thiệt thòi. Xưa kia chuyện này chưa từng xảy ra, Hạ Vấn Thu luôn luôn rộng lượng khoan dung, còn khuyên hắn cưới thiếp cầu con, bỗng dưng nàng ta trở nên chanh chua như vậy, hắn thấy hơi bất mãn. Nghĩ đến việc hắn cưng chiều nàng ta như vậy mà nàng ta còn không biết đủ, chút chuyện nhỏ như vậy cũng khiến hắn mất mặt trước Sở Thất.
“Lộng Cầm, đưa chủ tử ngươi trở về” Ngữ điệu của hắn nặng hơn nhiều. “Miên Trạch...” Hạ Vấn Thu rên rỉ, “Thiếp đau bụng, đau quá...”. Hạ Sơ Thất thân thiết lại gần, “Trưởng tốn điện hạ, không bằng để ta bắt mạch cho trắc phu nhân?” “Được, làm phiền Sở y quan.” Triệu Miền Trạch vừa nói xong thì Hạ Vấn Thu giằng ra, ôm chặt bụng, mồ hôi lạnh nhỏ xuống, “Đừng, thiếp không muốn hắn... Miên Trạch, thiếp không lừa chàng đầu... Thiếp uống thuốc hắn kê xong mới như thế... Miền Trạch, thiếp đau bụng lắm... Khó chịu quá, mau tìm... Lâm thái y đến... Thiếp cần Lâm thái y... không cần hắn...”
“Thu Nhi!” Triệu Miên Trạch hoảng hốt, không để ý thể diện nữa, ôm ngang người nàng ta rồi chạy nhanh ra bên ngoài. Nhưng còn chưa chạy ra khỏi nhà chim thì bước chân hắn dừng lại, lạnh mặt quay đầu hộ một tiếng, “Sở y quan, làm phiền ngươi cũng tới một chuyến.”
Đúng với ý nguyện của nàng...
Hạ Sơ Thất đảo mắt, đứng trong nhà chim trống không bật cười.