Đương lúc cả hai tiếp tục chuyến hành trình thì Diệp Giản bỗng nghe thấy tiếng gì đó. Dường như âm thanh ấy phát ra từ người Lạc Linh, anh cúi đầu, nhìn nhóc người cá trong lòng.
Lạc Linh cũng đưa mắt nhìn anh, ánh mắt ngây thơ vô tội ngoan ngoãn, giống như chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra. Vì vậy Diệp Giản đành thu lại ánh mắt tiếp tục bước đi.
Ùng ục!
Được vài bước thì âm thanh ấy lại vang lên. Diệp Giản lại cúi đầu lần nữa. Lạc Linh vẫn như cũ, ngoan ngoãn nhìn anh làm ra vẻ chả có gì cả. Chỉ là lần này không đợi Diệp Giản thu lại ánh mắt thì đã nghe thấy một tiếng ‘réo’ rõ to truyền từ bụng Lạc Linh——
Ùng ục!
Lạc Linh: “……”
Thấy không giấu được nữa, nhóc con đành phải che bụng lại, thẹn thùng lên tiếng: “Em đói rồi~”
Diệp Giản có hơi khó hiểu: “Vậy sao không nói cho tôi biết sớm hơn.”
Vây tai Lạc Linh cụp xuống, lí nhí giải thích: “Em không muốn làm phiền Diệp Giản mà.”
Diệp Giản đã hứa sẽ giúp cậu tìm lại hồ nước kia, cho nên anh mới quyết định đi vào thành phố của con người. Lúc này, nếu chỉ vì một chút đói bụng mà làm phiền Diệp Giản, lỡ đâu anh xem cậu là gánh nặng muốn vứt bỏ thì phải làm sao? Đến lúc đó chẳng lẽ cậu lại phải bơ vơ một mình một cõi tại chốn này ư?
Diệp Giản phát hiện nhóc người cá này lắm lúc thật khó hiểu.
Rõ ràng muốn làm nũng nhưng trong đầu luôn xuất hiện những suy nghĩ lạ kỳ, lúc nào cũng lo được lo mất, sợ bản thân bị vứt bỏ. E là phần tính cách này của cậu có liên quan đến những chuyện xảy ra trong quá khứ. Mặc dù Diệp Giản không biết rõ nhóc con đã từng trải qua những gì, nhưng anh đoán có lẽ Lạc Linh trước đây đã từng bị bỏ rơi một lần, thế nên bây giờ cậu lúc nào cũng hoảng sợ, sợ rằng anh sẽ vứt bỏ cậu.
Diệp Giản nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve mái tóc của Lạc Linh. Tóc cậu mềm mại mượt mà, chạm vào lại mát lạnh, sờ rất đã.
Lạc Linh cẩn thận ngước nhìn Diệp Giản.
“Tôi không cảm thấy em phiền phức chút nào”, Diệp Giản ôn tồn nói: “Thực ra, đối với tôi mà nói thì em cũng rất đặc biệt.”
Lạc Linh nghe không hiểu lắm, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được giọng anh dịu dàng đến nhường nào, vây tai xinh đẹp của cậu liền dựng lên đôi chút, chăm chú lắng nghe.
Diệp Giản kể: “Trước khi nhặt được em, tôi cũng vừa tỉnh lại trên một mảnh đất hoang vu đầy xa lạ, lại còn mất trí nhớ, đầu thì chẳng rõ vì cớ gì mà lại đau như búa bổ.”
Lạc Linh hốt hoảng: “Diệp Giản bị ai đánh vào đầu à?”
Diệp Giản ngập ngừng: “Hình như……không có thì phải?”
Chắc không có chuyện anh bị người ta đánh vào đầu nên mới mất trí nhớ và đau đầu đâu đúng không?
… Chắc là không đâu.
Lạc Linh vươn tay muốn sờ phía sau đầu Diệp Giản, anh liền bình tĩnh giữ lấy tay cậu: “Nói tóm lại, kể từ khi gặp em thì đầu tôi không còn đau như trước nữa.”
Về mặt này, Diệp Giản vẫn còn chút thắc mắc. Anh suy đoán giữa anh và nhóc con này dường như có sợi dây liên kết vô hình nào đó, nhưng vì hiện tại mất đi phần nào ký ức nên cũng chẳng tài nào giải thích nổi sự ràng buộc đó là gì?
Lạc Linh nghe được lời Diệp Giản, tâm trạng tốt hơn hẳn: “Có thật như thế không ạ?”
Diệp Giản: “Đương nhiên là thật rồi.”
Đôi con ngươi của Lạc Linh sáng lấp lánh ngỡ như rơi vào bầu trời đầy sao. Sự tồn tại của cậu là một điều đặc biệt trong mắt Diệp Giản, và chính anh đã thừa nhận như thế!!
Cho nên anh sẽ không vứt bỏ cậu, đúng chứ?
Lạc Linh gắt gao ôm lấy Diệp Giản, cả khuôn mặt nhỏ vùi sâu vào vai anh, có lẽ vì quá đỗi vui mừng nên cậu còn cọ cọ vài cái.
Diệp Giản cảm thấy nhóc con này đúng là vẫn đáng yêu.
Tuy không thể thổi được một chuỗi bong bóng ghép thành hình trái tim, hát cũng chẳng dễ nghe tẹo nào, trong tương lai còn có thể sẽ biến thành đầu cá, mọc lông đen rậm rạp ở chân…… Diệp Giản im lặng một lúc, rồi quyết định xóa sạch toàn bộ những hình ảnh về ‘người cá’ mà mình vừa mới tưởng tượng kia ra khỏi đầu.
Anh nhớ hình như Lạc Linh đang đói bụng, ngón tay thon dài đưa đến trước mặt Lạc Linh: “Em có muốn uống không?”
Nghe thấy thế, Lạc Linh lập tức căng thẳng, lắc đầu lia lịa.
Tuy rằng máu của Diệp Giản có thể khiến vết thương bớt đau hơn, song cậu nào có phải quái vật hút máu để sống, và cũng không muốn làm anh bị thương. Cậu chỉ là một người cá bé nhỏ đang muốn lấp đầy bụng chiếc bụng đói meo của mình mà thôi, nên là ăn gì cũng được.
Diệp Giản hỏi: “Thế em muốn ăn gì nào?”
Lạc Linh nhỏ giọng: “Em có thể ăn thịt, trái cây…… không thì rong biển cũng được ạ.”
Diệp Giản ngó nhìn bốn phía. Xung quanh chỉ toàn đất và cát
“……”
Một người một cá mắt to mắt nhỏ trân trối nhìn nhau, anh buông tiếng thở dài thật khẽ: “Xem ra phải vào thành phố một chuyến để tìm thịt cho em ăn rồi.”
Lạc Linh gật đầu: “Được ạ.”
Không quan trọng, cậu chỉ đói một xíu thôi nên vẫn có thể chịu đựng được. Diêp Giản nhìn nhóc con ngoan ngoãn trong lồng ngực, anh suy nghĩ rồi quyết tình tìm cách phân tán sự chú ý của Lạc Linh, như vậy cậu sẽ dễ chịu hơn đôi chút: “Trước đây em đều sống và sinh hoạt ở dưới biển cả xa xôi kia sao?”
Lạc Linh: “Vâng ạ.”
Diệp Giản: “Biển như thế nào, nó có đẹp không?”
Nhắc tới chuyện này, tâm trạng Lạc Linh dường như tốt hơn rất nhiều, ríu rít tả lại: “Đẹp lắm ạ! Nước biển trong xanh và rất ấm áp, lại còn sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đáy biển có vô vàn nào là sò, nào là san hô với đủ loại hình dáng và màu sắc khác nhau… Diệp Giản có thích ngọc trai không? Dưới đó có nhiều ngọc trai lắm luôn.”
Diệp Giản đáp: “Ừm… Hình như tôi chưa từng thấy ngọc trai bao giờ.”
Lạc Linh kéo góc áo anh: “Vậy, đợi em trưởng thành, em sẽ dẫn Diệp Giản cùng trở về biển cả, rồi sẽ mang thật nhiều thật nhiều ngọc trai tặng cho anh”
Diệp Giản tò mò: “Tại sao lại phải đợi tới khi em trưởng thành?”
Lạc Linh đượm buồn, giọng cũng nhỏ dần: “Lúc này…… em không thể quay về được.”
Khuôn mặt xinh đẹp có phần mất mát, nhóc người cá thu mình lại: “Em còn quá nhỏ, chưa thể nào đánh thức được sức mạnh bên trong mình, cho nên em chỉ có thể trở về khi mình đã trưởng thành.”
Trưởng thành đối với toàn thể người cá giống như một ranh giới phân cách vậy, lúc còn niên thiếu, bọn họ là những người cá vô cùng yếu ớt mong manh, tựa như viên ngọc trai ẩn mình dưới lớp vỏ. Chỉ có trải qua năm tháng mài giũa tôi luyện thì mới trở nên trưởng thành, cũng chính tại khoảnh khắc ấy, viên ngọc trai mới thực sự tỏa sáng lấp lánh.
Ở nơi đó, Lạc Linh đã từng là một người cá rất đặc biệt. Trong khoảng thời gian ấy, sự tồn tại của cậu dường như là niềm hy vọng duy nhất của tộc người cá. Mà bây giờ thì…. những kẻ cùng tộc đó lại muốn nhân cơ hội này để truy cùng giết tận cậu. Bởi bọn họ hiểu rõ, một khi Lạc Linh trưởng thành, sẽ chẳng ai có thể sánh làm đối thủ của cậu.
Diệp Giản nhận ra đôi mắt Lạc Linh trở nên u ám phần nào, giống như đang hồi tưởng về những ngày tháng xưa cũ chẳng mấy tốt đẹp kia. Nhưng ngay sau đó, nhóc con này lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, đưa mắt nhìn anh, ánh mắt có chút chờ mong: “Diệp Giản sẽ cùng em trở về biển chứ?”
Anh suy nghĩ một lúc: “Nếu trước đó, chúng ta đã tìm ra được hồ nước——.”
Lạc Linh vừa nghe thấy thế liền trở nên gấp gáp: “Diệp Giản muốn vứt bỏ em sao?”
Cậu đối với chủ đề này vô cùng nhạy cảm, cả người bỗng chốc ỉu xìu, tủi thân: “Chẳng phải anh vừa bảo em rất đặc biệt, sẽ không bỏ rơi em sao?…… Không cho phép anh hối hận!”
Câu cuối cùng nghe thì rất cứng rắn nhưng thực ra, nhóc con này lại đang lí nhí nói nhỏ, hoàn toàn chẳng có tí tự tin nào cả.
Diệp Giản cười khúc khích: “Em rốt cuộc đang nghĩ gì thế?”
Anh bằng lòng cùng cậu đi tìm hồ nước mà ngay cả chính anh cũng chẳng thể nào xác định rõ nó đang ở chốn nào. Một là vì nhóc con đáng thương này, hai là do anh vốn dĩ đã mất trí nhớ, không còn nơi nào khác để đi.
Hồ nước kia có thể chữa khỏi vết thương cho cậu, giúp vảy ngược mọc trở lại. Tuy nhiên, kể cả khi vảy ngược có mọc trở lại thì trong mắt anh, Lạc Linh vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành, vẫn chưa thể tự bảo vệ bản thân.
Cậu đơn giản chỉ là một bạn cá nhỏ không biết thổi bong bóng, hát cũng chẳng hay. Nhưng mà bạn cá nhỏ này do chính tay anh nhặt về.
“Bỏ em lại đây? Chắc em sẽ biến thành con cá khô mất thôi.”, Diệp Giản nói: “Vậy nên em đừng lo lắng nữa.”
“Vậy…”, Lạc Linh túm chặt góc khăn: “Diệp Giản sẽ cùng em quay về biển chứ?”
Diệp Giản ngẫm nghĩ đáp: “Được!”
Anh cũng muốn nhìn thấy biển cả rộng lớn đó, vì nhóc con đã nói nơi đó rất đẹp.
Đôi mắt Lạc Linh cong cong.
Những kẻ ngoài kia rắp tâm muốn hại chết cậu, cơ mà cậu vẫn trốn thoát được. Tất nhiên nếu không được Diệp Giản mang đi, có lẽ cậu thật sự sẽ chết trong hồ nước đó, hóa thành một con cá khô thối rữa.
Diệp Giản rất mạnh, tuy rằng đã mất trí nhớ nhưng vẫn có thể che chở cậu. Hơn nữa anh còn đối xử với cậu quá đỗi dịu dàng.
Cho nên cậu rất muốn trả ơn Diệp Giản.
Anh phát hiện nhóc con này tâm tình tốt hơn rất nhiều, tâm trạng còn vui hơn khi nãy. Diệp Giản chỉnh lại khăn cho Lạc Linh rồi tiếp tục bước đi. Từng cơn gió thổi nhẹ qua mảnh đất hoang vu này, vây tai Lạc Linh khẽ nhúc nhích, mắt nhìn vào một chỗ.
“Có mùi máu.” Cậu nhăn mặt, trong giọng nói còn lộ chút chán ghét: “Rất khó ngửi.”
Không giống mùi máu có hương vị rất đặc biệt của Diệp Giản.
Diệp Giản nhìn về đằng xa kia, bảo: “Qua đó xem thử.”
Càng tới gần, mùi máu tanh càng nồng nặc, xen lẫn trong tiếng gió là tiếng gào thét, tựa như bản hòa âm mà anh đã từng nghe lúc vừa tỉnh lại.
Anh dừng chân tại chỗ, thấy có máu tươi, có những con người đang cố chạy trốn và còn có cả con quái vật to xác.
Đầu con quái vật đỏ tươi với tám con mắt đen sẫm, trên đỉnh đầu còn thêm hai xúc tu dài mọc đầy gai sắc nhọn. Thân mình tựa như cọng mì, hai bên thân mọc ra hai ‘hàng chân’ sắc như dao cắm vào mặt đất. Thì ra đây là một con rết khổng lồ.
Mà lúc bấy giờ con rết kia đang đè lên người một cậu thanh niên, miệng đầy lưỡi dao, máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống trông như đang nhấm nháp gì đó. Người kia không cách nào chạy thoát, cả người co ro sợ hãi, bàn tay rớm máu run rẩy, không ngừng múa may, gào thét những tiếng kêu cứu chói tai: “Cứu với! Đừng ăn tao! Cứu tôi với! “
Cậu ta nhìn về phía bạn bè mà kêu cứu, thế nhưng bọn họ chẳng thể làm gì, chỉ có thể sợ hãi đứng nhìn, vô cùng bất lực.
Tôi không muốn chết…
Cậu ta gào khóc thê thảm, sự sợ hãi cùng cảm giác đau đớn khiến cậu ta ngày càng tuyệt vọng.
Không ai có thể cứu mình, không một ai…
Đùng!
Đầu con rết khổng lồ rơi xuống mà chẳng hề có sự báo trước, thân mình nó lăn lộn trên người cậu ta kia một vòng rồi ngã xuống.
Cậu trai trẻ đó: “??”
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá chớp nhoáng. Chẳng ai dám tin vào mắt mình trước cảnh tượng vừa xảy ra, cậu thanh niên kia cả người run rẩy, đôi mắt mở to tràn đầy ngạc nhiên, một thân hình mảnh khảnh hiện lên trên đồng tử.
Một chàng trai trẻ có đôi mắt đen tuyền, mái tóc đen bắt mắt xinh đẹp nhưng thoạt trông vô cùng nhợt nhạt. Ánh mắt sắc lạnh như băng, khuôn mặt vô cảm nhìn xuống ngón tay thon dài đang được mấy sợi tơ đen quấn quanh. Đôi mắt càng trở nên u ám lạnh lẽo, hiện ra một tia chết chóc.
Cậu trai trẻ kia: “…”
Chắc có lẽ do quá đỗi sợ hãi, hoặc do quá hưng phấn vì được cứu thoát khỏi tay Thần Chết, cậu ta trực tiếp lăn đùng ra ngất.
Diệp Giản: “?”
Anh hoàn toàn không nghĩ rằng cậu ta sẽ phản ứng như vậy, lặng thin vài giây rồi nhìn Lạc Linh: “Tôi đáng sợ như vậy sao?”
Lạc Linh khẽ chớp mắt: “Không đâu, anh rất đẹp trai.”
Diệp Giản còn muốn nói thêm gì đó thì chợt bên tai lại nghe thấy bụng sôi ‘ùng ục’ của Lạc Linh.
Nhóc con nhất thời xụ mặt xuống.
Gió lạnh thổi qua để lại nơi này một mớ hỗn loạn.
Một cô gái dựa vào chiếc xe bọc thép để đứng dậy, trán đầm đìa máu tươi, đôi mắt mệt mỏi, sững sờ nhìn phía trước.
Cô lặng nhìn đống tàn tích xung quanh, chàng trai trẻ kia ấy vậy mà lại có thể đơn thương độc mã, cứu hết thảy mọi người nơi đây, trong lòng bần thần còn tưởng mình gặp được vị thần tái thế nào đó: “Người…”
Chàng trai mạnh mẽ mà lại lạnh nhạt nghiêng đầu, ánh sáng yếu ớt tản mát khắp người anh. Anh đứng ngược sáng, hơi rũ mắt xuống nhìn về phía cô gái—— Cảnh tượng này vô tình lại trùng khớp với vị thần quyền năng nào đó trong trí tưởng tượng của cô. Cô ta hưng phấn tiến lên, gương mặt kích động tràn đầy vui sướng cho tới khi nghe thấy vị ‘thần linh’ này mở miệng.