Bên cạnh còn có những cô gái không mua được nhất thời liền bắt đầu a dua theo. Trên mặt ông chủ gần như là có thể ép được ra nước đắng rồi.
Các tiểu thư có thể vào được Đại Học Đông Phương đều là gia đình giàu có, dù sao cũng không phải loại có thể để cho những người kinh doanh nhỏ như hắn trêu chọc được.
“Các vị tiểu thư, cái này cũng không nên trách tiểu lão đầu ta a, người đưa hàng hôm nay chỉ bỏ lại hai mươi bộ. Đúng lúc bị một vị tiểu thư chứng kiến, một hơi liền lấy đi mười bộ. Tiểu lão đầu ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, hàng trên tay mất luôn một nửa. Về sau ngài cũng thấy đó, tiểu lão đầu ngay cả thẻ bài ảo ảnh còn chưa sờ được, mười bộ thẻ bài ảo ảnh còn lại ngay lập tức biến mất không dấu vết rồi.”
ông chủ liên tục xin lỗi giải thích.
“Ta mặc kệ, ta nói cho ngươi biết, hôm nay mua không được thẻ bài ảo ảnh, hừ hừ…”
Đám cô gái điêu ngoa này nóng nảy lên liền không thèm nói đạo lý.
Khang Huy đứng ở cửa trợn tròn mắt. Chỗ này đúng là nơi bán thẻ bài ảo ảnh do mình và Lê Tùng chế tạo sao? Thẻ bài ảo ảnh, có thể bán được đến mức này sao?
Chờ đến lúc hắn đi ra khỏi cửa hàng này, trong đầu Khang Huy vẫn cứ ong ong. Đến mức như vậy sao? Chỉ là một bộ thẻ bài ảo ảnh thôi mà.
Lúc đi ở trên đường, hắn cảm giác vẫn không thể hiểu nổi. Đương nhiên, sau khi vứt bỏ cái nghi hoặc này, hắn cực kì hưng phấn!
Chứng kiến tác phẩm của hắn cùng Lê Tùng có thể thành công như vậy, nói rằng không có một chút cảm giác thành tựu nào, đó là gạt người. Đương nhiên, càng làm cho hắn cao hứng, chính là điều này cũng ý nghĩa rằng thu nhập của bọn hắn có thể đề cao trên phạm vi lớn.
Đó là bao nhiêu tài liệu a! Khang Huy lòng thầm cảm khái. Xem ra mình phải sớm về nhà làm việc rồi, chế tạo nhiều hơn một bộ, thì sẽ thêm được một phần tiền, có thể mua thêm được một ít tài liệu.
Khang Huy không khỏi gia tăng tốc độ, muốn trở về sớm hơn một chút.
Đột nhiên, hắn cảm giác có gì khác thường. Đầu hơi hơi quay về phía sau, liền thấy một bóng người trốn ở phía sau.
Ý nghĩ của Khang Huy từ trong kích động bắt đầu tỉnh táo lại. Vừa rồi mặc dù chỉ là nhìn lướt qua, hắn cũng không thấy bộ dáng của người nọ, nhưng ánh mắt trốn tránh của hắn, cũng đủ để Khang Huy phán đoán được. Chẳng lẽ bản thân mình giống như dê béo?
Khang Huy có vài phần kì quái. Với trang phục hắn đang mặc, nhất quyết không có hấp dẫn chú ý của những kẻ ă·n c·ắp. Vậy thì là ai? Mình gần đây hình như cũng không trêu chọc ai a.
Không đúng, hắn đột nhiên nhớ tới trong phòng học tại Đại Học Đông Phương ngày đó.
Đi về phía trước vài bước, hắn lại làm bộ lơ đãng quay đầu lại, quả nhiên người nọ vẫn đi theo phía sau.
Khang Huy nhận ra được, đúng là kẻ mình đã từng đập cái ghế vào mặt ngày đó. Tìm đến mình gây sự?
Khang Huy trong lòng thầm cười lạnh, tốc độ nhưng lại nhanh hơn. Đối phó với tình huống như vậy, nhất định không thể để cho đối phương có cơ hội liên lạc đồng bạn. Nếu không thì chính mình sẽ rất thảm.
Quả nhiên, người nọ ở phía sau đang chuẩn bị mở băng thẻ liên lạc, liền thấy Khang Huy tăng tốc độ, bất chấp việc liên lạc với người khác, vội vàng đi theo.
Hiện tại tố chất thân thể của Khang Huy so với trước kia đã không biết đề cao gấp bao nhiêu lần rồi, từ cách bước đi là có thể cảm nhận được. Mỗi một bước của hắn có độ dài cực lớn, tần suất lại cao, người nọ phía sau bước chạy nhỏ phải cố gắng lắm mới có thể đuổi kịp.
Khang Huy rẽ bên này rẽ bên nọ, chuyên chọn những ngõ hẻm hẻo lánh mà đi. Những hẻm nhỏ này giống như mê cung, khó phân biệt được phương hướng.
Nếu không phải nhờ kinh nghiệm lang thang từ nhỏ của Khang Huy, hắn đã sớm lạc đường ở trong này rồi. Tuy vậy mấy cái ngõ hẻm này hắn cũng không quen thuộc, cái đó cùng lạc đường cũng không khác gì nhau.
“Đứng lại!” Người nọ mệt thở hổn hển, biết rằng tiếp tục như vậy khẳng định không được, liền hô to quát bảo ngưng lại.
Khang Huy ra vẻ không nghe thấy, tốc độ bước chân nhanh hơn.
“Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!” Người nọ ở phía sau hừ lạnh một tiếng.
Nhìn lại, đã thấy tay của tên kia hạ xuống chuẩn bị mở băng thẻ.
Trong lòng Khang Huy thầm giật mình, chẳng lẽ tên này là thẻ bài chiến sĩ? Không đúng a, hắn nhớ kỹ trong đám lần trước không có nhân vật nào lợi hại.
“Hắc hắc, lần trước ta không mang theo chiến đấu thẻ, mới để cho hai đứa các ngươi chiếm tiện nghi, lần này phải cho ngươi nếm thử đau khổ.”
Tên nam tử kia nhe răng cười gằn, trước người liền hiện ra một mũi tên ánh sáng ngắn màu lam.
Quả nhiên là thẻ bài chiến sĩ! Khang Huy rốt cuộc cũng bất chấp, chân liền đạp đất một cái, lăn qua một bên.
Hưu! Một đạo ánh sáng ngắn màu lam sượt qua cánh tay trái của hắn, “ba “ một tiếng đập vào trên tường, đá vụn văng ra, lưu lại một cái lỗ cạn trên tường.
Cánh tay trái của Khang Huy hiện ra một v·ết m·áu, hắn ngửi được mùi máu tươi. Tất cả sợ hãi đều phảng phất bị mùi máu tươi xua tan, con mắt của Khang Huy chợt lạnh xuống hoàn toàn.
Không đợi đối phương phát ra mũi tên ánh sáng thứ hai, thân hình hắn liền phóng về phía tên thanh niên kia. Chỉ có đến gần hắn, mình mới có khả năng thắng lợi.
Khang Huy tựa như một con báo đang đi săn, uốn thân mà chạy lên, cố gắng lợi dụng ưu thế tốc độ của mình để làm loạn nhịp độ t·ấn c·ông của đối phương. Mũi tên ánh sáng này, uy lực cũng chỉ tương đương như hòn gạch được ném ra khi ẩ·u đ·ả trên đường, tuy rằng tốc độ nhanh hơn, càng khó né tránh hơn mà thôi.
Hai tay bảo vệ mặt, chân chạy theo hình zíc zắc lại gần đối phương. Trong lúc quần ẩu ở đầu đường, làm như vậy có thể hữu hiệu né tránh được gạch mà đối phương ném ra. Hơn nữa chỉ cần không bị đập vào đầu, sẽ không mất cái mạng nhỏ.
Đối phương nhe răng cười gằn, phảng phất như đang chế nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Mũi tên ánh sáng thứ hai gào thét hướng Khang Huy bay tới.
Ba! Toàn bộ cánh tay trái của Khang Huy toả ra một trận đau nhức, mũi tên thứ hai này đánh vào tay trái nơi hắn che chở mặt.
Đối phương muốn mạng của mình! Cái phán đoán này làm cho lệ khí trong Khang Huy bắt đầu cuồng bạo. Cắn chặt răng, trong miệng không rên một tiếng, dưới chân như gắn lò xo, lấy tốc độ kinh người lại gần đối phương. Thân thể của Khang Huy đã rèn luyện qua môn thể dục, lực bộc phát cực kì kinh người.
Rõ ràng đối phương không nghĩ tới ngay cả mũi tên ánh sáng Khang Huy cũng không sợ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia bối rối.
Không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, mũi tên thứ ba chỉ lệch mục tiêu trong gang tấc, không bắn trúng Khang Huy.
Khuôn mặt được che chở bởi hai cánh tay, nhìn mặt Khang Huy mang theo vài phần dữ tợn cùng sát khí. Đặc biệt cặp mắt kia, hung ác giống như một con sư tử bị chọc giận.
Mũi tên thứ ba lệch khỏi mục tiêu, làm cho tên nam tử kia càng thêm bối rối.
Hiển nhiên hắn không có kinh nghiệm thực chiến. Hắn đã bị khí thế dũng mãnh không s·ợ c·hết của Khang Huy hù dọa, hơn nữa khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần, hắn lập tức luống cuống tay chân.