Nhưng người kh·iếp sợ nhất chính là Tào Hồng. Tào Hồng vẫn luôn tự cho rằng mình rất giỏi, nhưng bây giờ mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Hắn quan sát rất kỹ, trên thân con rắn không chỉ có một lỗ máu, mà là hai lỗ máu đối xứng nhau. Chính là do lưỡi đao hình lưỡi liềm xuyên qua cả thân con rắn mà để lại.
Sáu học phủ lớn, thật sự mạnh đến mức như vậy sao? Trong lòng Tào Hồng như có một cơn sóng lớn đang cuộn trào.
Tuy rằng Tinh Hoa là học phủ xếp hạng cuối trong số sáu học phủ lớn, nhưng tùy tiện chọn ra một tên học viên thôi, thì thân thủ cũng đã khủng kh·iếp đến mức này rồi!
Tên học viên Tinh Hoa kia, dường như chỉ đang làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể. Hắn chỉ khẽ đẩy nhẹ cặp kính mà thôi.
Trước mặt Khang Huy, mười tấm thẻ bài đã hoàn thành được bày ngay ngắn. Ở góc của mỗi tấm thẻ bài, đều được đánh số từ một đến mười. Trên mặt cậu, lộ ra một vẻ hài lòng khó tả.
Còn kết quả nào hoàn mỹ hơn thế này nữa chứ? Cậu không chỉ thành công chế tạo được thẻ ảo ảnh, mà còn có thể dồn 30 tấm thẻ bài trong kế hoạch ban đầu lại chỉ còn 10 tấm. Như vậy, chi phí đã giảm xuống chỉ còn một phần ba so với trước kia.
Nhưng so với việc chế tạo xong thẻ ảo ảnh, cậu lại càng hài lòng hơn với những thu hoạch của mình.
Triết Thẻ. Bây giờ, cậu đang tràn đầy hứng thú với loại thẻ bài thần kỳ này. Có thể dồn nội dung của 30 tấm thẻ ảo ảnh vào 10 tấm thẻ. Vậy là đủ để chứng minh sự kỳ diệu của Triết Thẻ rồi.
Mười tấm thẻ bài đã hoàn thành, không có tấm nào là Triết Thẻ cả, chúng đều là thẻ ảo ảnh.
Trên thực tế, kiến thức mà cậu học được từ tấm thẻ bài thần bí chuyên dùng cho Triết Thẻ đã đạt đến một trình độ cực kỳ cao cấp. Những gì Khang Huy học được lúc này, chỉ có thể xem là những kiến thức cơ bản về "triết" mà thôi.
Chỉ một ít kiến thức cơ bản thôi mà đã có hiệu quả đến vậy. Điều này cũng khiến Khang Huy rất chờ mong. Đến một lúc nào đó, nếu như cậu có thể chính thức sử dụng một tấm Triết Thẻ hoàn chỉnh, thì sẽ có hiệu quả kinh người đến mức nào?
Lê Tùng dùng ánh mắt như thể đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh để nhìn Khang Huy:
"Đầu gỗ, cậu làm cái kiểu gì mà lại ra được thế này?"
"Nếu giải thích thì có thể sẽ khá là phức tạp." Khang Huy vừa uống nước, vừa nhắc nhở Lê Tùng.
"Vậy thì thôi đi." Lê Tùng vội vàng đổi giọng. Cậu rất hiểu Khang Huy. Trong mắt cậu, Khang Huy là một người hâm mộ kỹ thuật thẻ bài điên cuồng.
Nếu như ngay cả cậu cũng nói là phức tạp, thì đối với mình chắc chắn là một thứ trên trời rồi. Nghe Khang Huy nghiêm trang giảng giải một vấn đề mà bản thân không hề biết chút gì, đây là một chuyện đau khổ không gì bằng.
Cậu không quan tâm trình độ kỹ thuật cao đến đâu, cậu chỉ chú ý đến chất lượng của bộ thẻ ảnh mà thôi.
"Không chê được, không chê được!" Lê Tùng tấm tắc khen ngợi, hai chiếc vòng kim loại to tướng trên tai lắc qua lắc lại, vẻ mặt cậu hết sức mãn nguyện.
"Đây là bộ thẻ ảnh tốt nhất mà mình từng xem! Đầu gỗ, kỹ thuật của cậu đúng là quá tuyệt vời! Tất nhiên, kịch bản của mình lại càng không cần phải nói." Cậu cho rằng những lời nhận xét của mình là hoàn toàn xứng đáng.
Dù là hình ảnh hay cốt truyện, bộ thẻ ảnh này đều không có chỗ nào để chê cả.
Hình ảnh theo phong cách tả thực, bố cục ánh sáng hài hòa, thêm vào đó là cốt truyện mạch lạc, chặt chẽ, đầy xúc động. Tất cả tạo nên một bộ thẻ ảnh có sức hút khó cưỡng.
Cậu đột nhiên đứng phắt dậy, hai tay giơ lên trời, vẻ mặt đầy kiêu ngạo:
"Oa ha ha, thời cơ huynh đệ song hùng chúng ta xưng bá cả giới thẻ ảnh đến rồi!"
Chứng kiến Lê Tùng đang hưng phấn đến như vậy, trong lòng Khang Huy cũng rất cao hứng, nhưng cậu vẫn phải nhắc nhở:
"Hiện tại, cậu cần nghĩ cách làm sao để bán được chúng. À, còn có vấn đề về thẻ âm thanh nữa."
Thẻ âm thanh cần đến người chuyên nghiệp, Khang Huy không tự chế tạo được.
"Hắc hắc, mấy vấn đề này cứ giao cho mình là được." Lê Tùng lộ ra vẻ mặt tự tin như thể đã tính toán mọi chuyện từ trước rồi.
Hai người lập tức bắt đầu công việc. Khang Huy đem toàn bộ tài liệu còn lại chế thành thẻ ảnh, còn Lê Tùng thì đi lo liệu vấn đề thẻ âm thanh. Hơn nữa, cậu còn phải đem bán toàn bộ số thẻ ảnh đã hoàn thành.
Hai người có thể nói là đang rỗng túi, nếu như không thể bán được thẻ ảnh, thì rất nhanh thôi, bọn họ sẽ rơi vào cảnh "nồi không còn một hột cơm".
Động tác của Khang Huy nhanh hơn Lê Tùng rất nhiều. Với kinh nghiệm từ bộ đầu tiên, cậu chế tạo rất nhanh. Càng về sau, không biết có phải là do sử dụng giác quan nhiều hơn hay không mà tay nghề của cậu lại càng tiến bộ, khiến cho Khang Huy cảm thấy càng thêm thong dong.
Bây giờ, một bộ thẻ ảnh mười tấm, cậu chỉ cần làm một ngày là xong. Đến cuối cùng, Khang Huy một ngày đã có thể chế tạo được tận năm bộ.
Chi phí cho mỗi bộ thẻ ảnh là ba ngàn đồng Liên Minh. Trung bình mỗi tấm thẻ ảo ảnh là 200 đồng.
Đắt nhất là thẻ âm thanh, mỗi tấm 800 đồng, phí bao bì 200 đồng, trang trí cho cả bộ thẻ ảnh cực kỳ tinh xảo và bắt mắt.
Theo ý Khang Huy, mỗi bộ thẻ ảnh bán từ 3000 đến 4000 đồng, bọn họ sẽ kiếm được một số tiền lớn. Nhưng cậu không ngờ rằng, Lê Tùng lại còn tham hơn thế. Cái giá mà cậu định bán là 1 vạn đồng mỗi bộ.
Khiến Khang Huy không khỏi ngây người. Cậu rất nghi ngờ không biết liệu cái giá đó có bán được hay không. Lê Tùng chỉ cười và nói, cái giá đó là giá thị trường.
Chẳng lẽ cái nghề thẻ ảnh này lại có lợi nhuận cao đến như vậy sao? Cậu không hề nghĩ đến thẻ ảnh của mình chỉ có 10 thẻ ảo ảnh, còn thẻ ảnh bình thường đều có khoảng 30 đến 50 thẻ ảo ảnh. Đây chính là lý do vì sao người ta lại kiếm được nhiều lợi nhuận đến thế.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ đến là, ngay trong tuần đầu tiên, Lê Tùng đã bán được năm bộ. Như vậy, tính ra hai người đã kiếm được 35.000 đồng trong một tuần. Tốc độ kiếm tiền này khiến Khang Huy không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.
Cái thứ giải trí không thể ăn được này, lại có thể bán được với cái giá như vậy sao?
Đến tuần thứ hai, Lê Tùng lại bán được thêm mười bộ, thu về 70.000 đồng.
Khang Huy khó hiểu hỏi:
"Rốt cuộc cậu tìm đâu ra nhiều người xem tiền như rác đến vậy?"
Lê Tùng khinh bỉ nhìn Khang Huy:
"Mình dù sao cũng đã lăn lộn trong cái nghề này lâu như vậy rồi. Sao lại có thể đến một người quen cũng không có chứ. Cậu cho rằng ai cũng nghèo kiết xác như hai tên mình sao? Người ta theo đuổi sự thỏa mãn về tinh thần, hiểu không? Một vạn đồng trong mắt người ta, chỉ đủ ăn một bữa cơm. Hơn nữa, cái dạng tình yêu 'Ta yêu người một vạn năm' này, quả thực là liều thuốc thỏa mãn tinh thần cho mấy bà vợ nhà giàu có. Mình gọi cái này là phục vụ theo sở thích. Không phải có câu nói gì mà, tinh thần là vô giá sao? Mình mà bán rẻ, chẳng phải là coi thường thế giới tinh thần của mấy nàng sao?"
Khang Huy cạn lời.
Sau khi trải qua giai đoạn hưng phấn ban đầu, Khang Huy rất nhanh đã trở nên quen với nhịp độ này. Đến cuối cùng, thì tất cả chỉ còn mang ý nghĩa về mặt con số.